Chương 46: Sự yên bình ở Đà Lạt
“Chân mày đỡ hơn chưa?”_Tú lo lắng hỏi han Nhật.
“Đi lại thoải mái rồi cũng may là không bị gì nặng.”_Nhật đang dọn dẹp lại vali vui vẻ trả lời để Tú và Trí yên tâm.
“Thế chuyện của mày và Minh thế nào rồi?”
Trí nhanh chóng vào vấn đề, Nhật cũng thở dài ngừng công việc mà leo lên giường lấy gối nằm ôm vào người. Nhật kể lại chuyện đã xảy ra ở đồi, cuộc nói chuyện ngắn ngủi của cả hai. Dù mọi người không thể hiện rõ nhưng cậu cũng hiểu rằng chuyện của mình cũng ảnh hưởng chút ít đến tâm trạng mọi người. Cậu cũng muốn gác chuyện ấy qua một bên để có thể cho cậu thêm thời gian để suy nghĩ lại vài chuyện.
“Vậy nên tao xin lỗi và cảm ơn, vì mọi chuyện.”_Thấy Nhật cúi đầu, Trí và Tú vội đi lại ngăn Nhật.
“Khách sáo làm gì, làm bạn với nhau bao nhiêu lâu rồi, ba năm rồi đó.”_Tú vỗ vai Nhật vui vẻ trấn an cậu, Nhật cũng cảm kích gật đầu.
“Tôi mới có ba tháng à.”_Trí cắt ngang cảm xúc của cả hai, Tú chán nản mà đi lại kẹp cổ Trí. Nhật ngồi đó bật cười với hai anh em. Trí mặc kệ bị Tú kẹp cổ, tiếp tục tra hỏi Nhật.
“Thế chuyện mày cần suy nghĩ lại là gì vậy?”
Chuyện Nhật cần phải suy nghĩ lại chính là về Minh, đã bao nhiêu lần cậu đặt rất nhiều hy vọng ở nó. Cứ mỗi một cuộc tình mập mờ trôi qua, mỗi cuộc ẩu đả của Minh, cậu lại hy vọng. Nhật hy vọng Minh sẽ hiểu và bỏ qua những chuyện quá khứ, cậu hy vọng Minh sẽ đừng thích ai nữa và quay lại nhìn cậu.
Minh thích rất nhiều cô gái như tìm kiếm một cái gì đó, là hạnh phúc, là tình yêu, gì cũng được những thứ đó Nhật có đủ và cậu đã luôn đứng ở sau để mong chờ nó quay lại và nhận ra. Khi cả hai cãi nhau, khi niềm hy vọng tan biến cùng trái tim đã vỡ nát thành trăm mảnh, dường như cậu đã mặc định có lẽ chuyện giữa Minh và mình đã không còn cách cứu vãn nữa. Nhật mặc định việc Minh sẽ không bao giờ thay đổi, cậu mặc định Minh vẫn sẽ luôn ích kỉ với nỗi sợ của mình như trước.
Nhật đã không đủ dũng cảm để đối mặt với Minh khi đã cho nó biết tính dục của mình và cả tình cảm của bản thân. Ngay từ đầu Nhật cũng là người hèn nhát và ích kỉ, cậu mặc kệ cảm xúc của Minh, cậu sợ hãi việc Minh sẽ kì thị mình. Điều đó đã dẫn đến quyết định nghỉ chơi của cậu, để cậu sẽ không phải đối mặt với Minh nữa.
Ngày hôm nay, cậu mới có thể nhìn ra, Minh nó có thể thay đổi. Khoảnh khắc Minh xuất hiện trước mặt cậu, cách nó dịu dàng, cách nó lo lắng, đó là cách nó vẫn luôn đối xử với cậu suốt bao năm qua. Minh đã thay đổi, nó đã thay đổi quan niệm sống của bản thân và mở rộng tầm nhìn hơn.
“Đáng lẽ tao nên cho Minh cơ hội, nhưng tao lại vì không muốn bản thân phải chịu đau khổ nữa mà mặc kệ cảm xúc của nó.”
“Thôi nào mọi chuyện cũng đã ổn hơn rồi mà, nào từ giờ tới chiều còn rất nhiều thời gian. Vì vậy ta cần phải đi chơi thôi.”_Tú nhanh chóng cổ động tinh thần cho Nhật, nó kéo Nhật đứng dậy không cho cậu ra cơ hội trốn tránh.
Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
“Trí đi rủ Minh nữa.”_Trí nhanh chóng ngồi dậy chạy đi, Nhật muốn ngăn Trí lại nhưng Tú đã bịt miệng cậu và kéo cậu đi trước, trông có khác gì bắt cóc không?
“Thế còn tụi con gái.”_Nhật thắc mắc hỏi Tú.
“Tụi con gái đánh lẻ rồi, vì vậy nên tao phải rủ tụi bây đi chơi cho bằng được.”
Trưa hôm ấy, nhóm con trai kéo nhau đi dạo vài vòng Đà Lạt trên chiếc xe máy thuê. Tú chở Minh, Trí chở Nhật, họ băng qua bao con phố giản dị của Đà Lạt, đi ngang những ngọn đồi xanh bên trên là các căn biệt thự cổ kính, nhóm bạn thoải mái cảm nhận cái không khí mát mẻ của “thành phố sương mù”.
Nhật được trải nghiệm cảm giác lên những con dốc của Đà Lạt. Tú như một chiếc google sống cậu ta như thuộc nắm lòng các địa điểm thú vị của Đà Lạt, cả đám dừng lại vài nơi đẻ Tú và Minh chụp hình. Nhật và Trí cũng không thể thoát được, Trí ngượng ngùng mà tạo dáng để Tú chụp, Nhật và Minh đứng ngoài nhìn mà chỉ biết cười.
Ban đầu, Nhật đã thật sự sợ, khi đi cùng Minh như vậy cả hai sẽ vô cùng khó xử, nhưng hiện tại cậu và Minh thật sự đang rất vui vẻ và thoải mái với nhau. Tuy còn nhiều điều chưa nói, còn nhiều khuất mắc giữa cả hai, nhưng khi cả hai nhìn Tú. Người bạn tràn đầy năng lượng hừng hực giữa khí trời mát lạnh của Đà Lạt, cả cậu và nó bỗng dưng quên đi những điều đó mà cuốn theo niềm vui của Tú.
Minh đã thực sự rất vui, cuối cùng cậu cũng có thể đi chơi cùng Nhật, có thể thoải mái cười với nó. Minh theo sau Nhật vui vẻ nhìn nụ cười thoải mái tràn đầy năng lượng hạnh phúc của Nhật mà nhẹ lòng. Suốt mấy ngày qua, nụ cười ấy đã luôn rất thiếu sắc, nụ cười ấy thật gượng gạo và vương chút buồn. Bây giờ, nụ cười ấy thật rực rở, tươi tắn như một đóa hoa mặt trời sau cơn mưa vậy.
Buổi chiều hôm ấy, bốn giờ chiều, đoàn xe lại đến đón các lớp học cho lịch trình tiếp theo. Lớp học cậu, cả những con người đi chuyến đi Đà Lạt này đều đã rất háo hức mong chờ cho sự kiện này. Trường cậu sẽ mở một nhạc lửa trại, một nhạc hội để kết thúc tuổi vị thành niên, như một lời chúc và là động lực tinh thần để mở đầu cho tuổi mười tám.
Chuyến đi này cũng là chuyến đi để kết thúc một nữa năm học cuối này, và sau đó là thời điểm bước vào khoảng thời gian nặng nề nhất. Tuổi mười tám của đời học sinh luôn mở đầu với thật nhiều áp lực, khi học kì hai bắt đầu tất cả sẽ lao đầu học nặng hơn, nhiều thủ tục và nhiều cuộc thi hơn, tất cả là để chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp. Nhật khẽ cười, rồi thầm nghĩ, có lẽ mình nghĩ nhiều quá rồi, chuyến đi này còn chưa kết thúc thì cứ thoải mái tận hưởng thôi.
Nhạc hội được tổ chức ở Đồi Mộng Mơ, nơi mang nét đẹp riêng biệt của Đà Lạt, khung cảnh lãng mạn và mang đậm chất cới tên Mộng Mơ. Đồi là nơi sở hữa những cánh đồng hoa, khu vườn nên thơ, những trò chơi và là nơi bảo tồn những nét đẹp văn hóa bản làng của những dân tộc Tây Nguyên.
Đoàn xe đậu ở khu để xe, các lớp học sẽ theo chỉ dẫn của hướng dẫn viên để đi đến vị trí tổ chức. Nhật dạo bước trên con đường đèo gập ghềnh được lát những ô gạch màu xám xanh, con đường hòa vào với màu xanh là thanh mát của cánh rừng thông bao quanh đồi. Minh chợt để ý đến một cái cây lạ ven đường, bên dưới cây là một thứ như bệ đỡ hình hoa sen, cái cây có một tán to và dưới tán cây là những mảnh vải đỏ hồng treo chi chít các cành cây, rủ xuống trông bắt mắt vô cùng.
“Người ta làm gì treo nhiều vải trên cây thế?”_Minh thắc mắc hỏi, Tiên đi bên cạnh nhìn thấy cũng nhanh nhảu giải đáp thắc mắc của Minh.
“Nó là cây nguyện ước tình yêu, thường thì các cặp đôi sẽ đến đây họ mua các mảnh vải ở bàn bên cạnh kia kìa, rồi ghi họ tên, năm sinh rồi ước nguyện lên. Sau đó họ sẽ buộc một đầu với hòn sỏi và ném lên cây nếu mà tấm vãi yên vị trên cây thì ước nguyện sẽ thành sự thật.”
“Ồ, thú vị đấy, tao cũng muốn ném thử.”
Minh ngây thơ nói mà chẳng để ý Nhật cũng đã lắng nghe câu chuyện vừa rồi. Nhật vẫn chưa biết Minh và My đã chia tay, cậu khẽ chạnh lòng khi nghĩ đến cảnh My và Minh cầu nguyện cho tình yêu của họ. Nhật khẽ hắt mũi cố giữ mình đừng để bản thân quá xúc động, hành động này vô tình lọt vào ánh mắt Minh, cậu tò mò, không phải khi nãy còn rất vui sao?
Sau khi đi xuống nửa đồi, ở một góc ven đồi có một con đường xi măng dẫn đến sân khấu cồng chiêng. Khu vực này được cây cối bao quanh nên trông có vẻ ẩm ướt và thanh mát, dễ chịu. Không gian ở đây thoáng và có mái che, ở đây chia hai khu vực, một bên là chỗ ngồi khán giả được cấu tạo theo hình thức bật thang. Đối diện là sân khấu và ở giữa là một khoảng trống nhỏ toàn tro bao quanh nó là một tháp củi, có lẽ đó là chỗ để đốt lửa trại.
Sau khi tất cả đã yên vị, hiệu trưởng lên phát biểu đốt lửa bắt đầu nhạc hội. Mở đầu là một buổi biểu diễn vũ điệu cồng chiêng, hình ảnh những người dân tộc ngảy múa những bộ trang phục giản dị màu nâu đỏ hòa mình mình với ánh lửa hừng hực cháy giữa sân khấu thật tuyệt đẹp và cuốn hút. Âm thanh của tiếng trống tiếng cồng vang lên cùng lời ca như làm thao thức người nghe.
Sau màn biểu diễn ấy chính là những tiết mục của tất cả các lớp đã chuẩn bị trước cho ngày hôm nay. Lớp 12A1 mở đầu với một màn song ca của hai cô cậu với bài hát Đi để trở về, cả khối mười hai trở nên sôi nổi dường như không thể ngồi yên liền chạy lên để nhảy nhót cùng.
Một khung cảnh thật quen thuộc, cứ như thể cả trường hòa làm một nhịp mỗi khi có nhạc hội, khung cảnh những con người dường như không quen biết tụ tập nhảy múa cùng nhau. Đã trải qua được năm tiết mục, nhưng đám đông trên sân khấu vẫn không giảm đi, hình ảnh những cô cậu học sinh cùng nhau nhảy múa, ca hát bên ánh lửa hừng hực như nhiệt huyết của họ.
Minh vội tách khỏi đám đông mà đi vệ sinh, Minh đứng rửa tay mà vẫn nghe được tiếng hò hét, tiếng nhạc vang vọng, mọi người đang hết mình với chuyến đi này, có lẽ cậu cũng vậy. Minh nhìn bản thân mình trong gương, sau khi Nhật và cậu tạm thời làm hòa, dường như cậu có thêm chút hy vọng đều đó làm tâm trạng cậu yên tâm và thoải mái hơn.
“Minh nè, nói chuyện với tụi tao chút được không?”