Chương 45: Quyết định nghỉ chơi
“Khi nãy mày nghe hết rồi đúng không?”
“Ừa…”_Nhật bất lực trả lời rồi lại rơi vào im lặng, lúc nào Nhật cũng mang vẻ mặt suy tư ấy, nó nghĩ nhiều
nhưng lại chẳng bao giờ nói ra những suy nghĩ ấy.
“Tao tưởng mày đi chuyến này là để nói chuyện rõ ràng với nó, tại sao lại tránh mặt nó rồi?”_Trí đi lại ngồi lên giường tựa lưng vào tường, vui vẻ bắt chuyện với Nhật.
“Do tao lo sợ, tao chưa sẵn sàng để đối mặt với nó.”
“Nếu mày cứ như vậy thì sao có thể nói chuyện với nó đây?”
“Tao cũng không biết nữa, dù cho bản thân muốn nói chuyện nhưng tao lại sợ kết quả sau đó. Dù bản thân đã ra quyết định nhưng con tim tao thật sự chưa sẵn sàng để từ bỏ.”
“Từ bỏ sao?”_Trí ngạc nhiên nhìn Nhật.
“Phải rồi, tao chưa nói điều này với tụi mày nhỉ? Tao muốn nghỉ chơi với Minh. Tao biết tụi mày đang giúp tao và Minh hòa giải nhưng tao đã quyết định rồi, làm ơn đừng nói với Minh điều này, tao muốn tự nói với nó.”_Trí bất ngờ trước quyết định mà Nhật nói, cậu không ngờ Nhật lại đi đến quyết định ấy.
“Sao mày lại quyết định từ bỏ thế?”
“Nếu kết thúc thì không ai sẽ bận tâm đến người kia nữa, tao và nó mỗi người một cuộc sống, mạnh ai nấy sống như vậy lại tốt.”
“Ờ thì cũng đúng, thế mày có nghĩ tới cảm xúc của thằng Minh chưa?”_Nhật im lặng trước câu hỏi ấy, ánh mắt vô cảm ấy là sao chứ? Nó không trả lời gì chỉ lẳng lặng ngồi dậy.
“Nè, trả lời đi chứ.”
“Thằng Minh nó sẽ chẳng sao đâu. Có khi nó còn vui ấy chứ, Minh vốn đã ghét đồng tính và nó sẽ chẳng sửa đổi đâu, điều gì khiến mày nghĩ Minh sẽ cho tao cơ hội chứ?”
“Cả hai là bạn của nhau mà, nó đâu thể ghét mày được.”
“Nếu là thằng Minh thì có đó, nó sẽ không vì điều đó mà thay đổi suy nghĩ đâu, tao đã đi với nó rất nhiều năm tao biết không gì có thể thay đổi được nỗi sợ của nó, ngay cả mối quan hệ bạn bè.”
“Mày không thử đặt niềm tin vào nó à?”
“Mày nghĩ suốt bao năm qua tao chưa thử à? Tao đã hy vọng rất nhiều, nhưng đổi lại được điều gì chứ? Thằng Minh nó coi tao là một đứa dối trá đó.”
Nhật hét lớn vào mặt Trí khiến cậu bất ngờ, nói xong nó bỏ đi vào trong nhà tắm, Trí chán nản thở ra một hơi nặng nề. Ngày hôm ấy có lẽ không chỉ trái tim của Nhật tổn thương mà ngay cả niềm tin và hy vọng của nó cũng bị dẫm nát. Để rồi bây giờ trong tâm trí Nhật dường như mặc định sẽ không có gì thay đổi được Minh, nó chọn kết thúc vì đã không còn niềm tin ở tương lai của tình bạn này nữa. Cái thời điểm Minh nhận ra cuộc sống của nó tuyệt như thế nào khi có Nhật thì thời điểm ấy là lúc Nhật dần mất đi niềm tin vào tình bạn của cả hai. Mối liên kết bền chặt như thể không giới hạn, bất ngờ lại có một vết nứt to lớn có lẽ chỉ cần một tác động nhỏ cũng khiến mọi thứ đổ vỡ.
Chiều hôm ấy, trường cậu sẽ tham quan vườn dâu Đà Lạt, đoàn sẽ dẫn đi một vòng vườn dâu để phổ cập các phương pháp trồng dâu và cũng như là tìm hiểu về các thành phần hóa học trong các phân bón, đương nhiên là đi kèm với một bài khảo sát nữa. Sau đó là thời gian tự túc, có thể đi dạo xung quanh, chụp hình hay trải nghiệm việc hái dâu hay thử các loại thực phẩm được làm từ dâu.
Suốt buổi chiều hôm ấy, Trí dường như nhìn thấy, Minh luôn ở rất gần Nhật, chỉ cần Nhật bước đến đâu ở một khoảng ấy có Minh bước theo sau. Chỉ có Nhật là vô tình cậu không hề chú ý đến Minh vẫn đang phía sau dõi theo nó. Trí có chút tội cho Minh, có lẽ không phải Nhật không nhìn thấy, chỉ là Nhật không còn đủ niềm tin để tin tưởng nữa. Như một cú lật ngược tình thế, nếu trong mối quan hệ trước đây của hai người họ, Minh sẽ luôn là người đi trước và phía sau luôn có Nhật. Giờ đây hình ảnh ấy đã đảo ngược, Nhật là người đi trước và Minh sẽ luôn ở đằng sau để sẵn sàng bảo vệ Nhật.
Ngày thứ nhất kết thúc, buổi tối tới, cả đoàn về lại khách sạn nghỉ ngơi và tự túc, lớp cậu có nhóm còn dư sức mà keo nhau đi chơi, vài người thì mệt mỏi mà nằm nghỉ trong phòng, có nhóm đã tụ tập phòng nhau để trò chuyện. Nhóm bạn của chúng ta cũng chia ra, An, Thư, Tiên và Tú muốn trải nghiệm hẹn hò trên Đà Lạt, chỉ có Nhật và Trí quá mệt mỏi để đi đâu đó.
“Lớp có mấy đứa đi chợ Đà Lạt, mày không đi chung à?”_Trí đang nằm trên giường chơi game đúng lúc thấy Nhật vừa tắm ra, cậu tò mò hỏi nó.
“Thôi kiếu, sáng giờ đi nhiều quá tao tê chân lắm rồi.”
“À, đúng rồi, tao nghe nói trên sân thượng có view nhìn ra hồ Xuân Hương đó, có bộ bàn ghế trông xịn lắm.”_Trí vui vẻ giới thiệu cho Nhật, khiến Nhật có chút bất thường, Trí mà cũng thích thú với mấy này sao? Nhưng nghe nó nói vậy cậu thấy cũng thú vị.
“Vậy sao? Nghe hay đó, tao đi lên đó ngồi xíu vậy.”
“Ờm.”
Nhật sau lời giới thiệu của Trí cậu nhanh chóng đi thanh máy lên sân thượng, chỉ là cậu không ngờ Minh cũng ở trên này. Nhật bất ngờ nhìn về phía Minh, cả hai im lặng nhìn nhau, thêm không khí yên tĩnh của Đà Lạt khiến cho bầu không khí xung quanh cả hai bỗng trở nên ngột ngạt. Minh nhìn về phía Nhật, trong lòng đầy hồi hộp lo lắng, lúc này Nhật bất chợt đi lại khiến cậu có chút bối rối.
“Mày đã nhờ Trí dụ tao lên đây đúng không?”
“Không hề, Trí nó nhắn tao lên đây gặp nó mà.”
Cả hai như nhận ra điều gì đó, là Trí đã lừa cả hai, nó đã cố tình sắp xếp cho cả hai một cuộc nói chuyện. Nhật có ý định quay đi nhưng chân cậu không thể di chuyển được, trong tâm cậu muốn nhân cơ hội này để nói ra, Nhật cố lấy bình tĩnh quay qua đối diện với Minh.
“Minh, tao muốn nói chuyện.”
“Ừ,…tao cũng có chuyện muốn nói…mày nói trước đi”
“Minh, cái hôm tao và mày cãi nhau, mày đã nói tao là đồ dối trá, lợi dụng tình cảm của mày. Đúng tao có nói dối việc tao là gay, nhưng những gì trước giờ tao làm vì mày đều là thật nó đều đến từ tình cảm của tao.”
Minh khó hiểu nhìn Nhật, khi nó muốn nói chuyện cậu đã rất vui, cậu muốn nói chuyện lại với Nhật vì muốn cả hai làm lành, nhưng ánh mắt của Nhật dường như rất kiên quyết như thể nó đã quyết định một điều gì đó, một điều mà cậu sẽ không thích.
“Tao nói những điều đó để cho mày hiểu tao không phải con người như vậy. Suốt mấy ngày xa mày, tao đã nghĩ rất nhiều về điều này, tao với mày nghỉ chơi có lẽ tốt hơn.”
Nhật vừa dứt lời liền quay đi để lại Minh ngây ngốc toàn thân cậu cứng đờ nhìn theo Nhật. Khoảnh khắc ấy trước mắt Minh như một màn đen kịt, và chỉ có một con đường nhỏ và phía xa ấy là Nhật đang ở rất xa. Trong cái khoảnh khắc được cậu chủ động nói chuyện, giây phút ngắn ngủi ấy gieo cho Minh niềm hy vọng lớn lao khi cả ngày phải chịu sự xa lánh của Nhật. Để rồi cuối cùng niềm hy vọng ngắn ngủi ấy bị chính Nhật bóp nát bởi hai chữ “nghỉ chơi”, từ ấy chẳng khác nào Nhật đang muốn kết thúc mối quan hệ với cậu.
“Nhật, đợi đã, nghe tao nói đã.”_Minh vội chạy lại giữ tay Nhật trước khi cậu ta rời khỏi, Nhật bị Minh kéo tay lại khiến cậu bất ngờ.
“Minh buông tao ra! Tao đã nói hết rồi đó, tao muốn nghỉ chơi!”
“Tại sao chứ? Cho tao một lý do đi.”
“Bởi vì tao không dám tin tưởng vào mày nữa, tao không dám tin mày sẽ thay đổi. Liệu một đứa trai thẳng như mày và một đứa đồng tính như tao chơi với nhau sẽ ổn chứ! Mỗi người một cuộc sống mạnh ai nấy sống không phải tốt hơn à!”
“Tao không chấp nhận lý do ấy! Mày không được nghỉ chơi, chỉ vì những lý do vớ vẩn ấy!”
“Ui da!”
Nghe tiếng Nhật xuýt xoa Minh bất ngờ buông tay nó ra, khi nãy do nóng nảy mà cậu vô tình nắm chặt lấy cổ tay nó. Trên cổ tay Nhật hiện lên vết hằn đỏ, Minh lo lắng đi lại coi thử thì bị Nhật đẩy ra. Minh bất ngờ nhìn lên ánh mắt đầy phẫn nộ của Nhật, cậu ta không quát lớn lên nữa giọng điệu lại cứ bình bình cất lên.
“Mày vẫn cứ ích kỉ như vậy, mày chỉ coi trọng cảm xúc của mày thôi, thậm chí mày còn coi cảm xúc tổn thương của tao là vớ vẩn nữa.”
“Nhật,…tao…”
“Ta kết thúc đi, cảm ơn mày vì mấy năm qua.”
Nhật rời đi, cậu đứng lặng người trong thanh máy, cậu lấy tay kia xoa xoa cổ tay của mình, rồi nước mắt chợt khẽ rơi. Cậu chưa từng nghĩ nói ra những lời ấy lại đau lòng đến như vậy, cậu chưa từng nghĩ việc kết thúc với Minh lại đau đớn đến vậy. Bảy năm đi cùng nhau, chính cậu lại mở lời để kết thúc mối quan hệ, bảy năm kết thúc một tình bạn.
Minh ở lại sân thượng, thẩn thờ trong những cảm xúc rối bời, trái tim cậu cứ nhói lên mãi, lồng ngực như bị đè nặng, bàn tay cậu cứ run lên. Câu nói ấy của Nhật không hề lớn tiếng cũng chẳng mang ý thù hằn nhưng từng từ từng chữ như con dao ghim chặt vào lòng cậu.
Minh như sụp đổ mà ngồi gục xuống, nước mắt vô thức rơi ướt đẫm mặt, bảy năm trước qua trước mắt cậu tan biến chỉ qua một câu nói kết thúc. Tình bạn mà cậu luôn tự hào, người bạn tri kỉ mà cậu đã luôn nghĩ sẽ không bao giờ rời xa, trong phút chốc tất cả như tan biến mất. Phải làm sao đây? Khi ngay cả cơ hội để nói lời xin lỗi cũng không còn nữa?