Chương 44: Thành phố Đà Lạt và những người bạn
- Trang Chủ
- Hướng Dương Đón Nắng - Thanh Nhàn (Leo)
- Chương 44: Thành phố Đà Lạt và những người bạn
thì đang xuống xe,…
“Hở? Tới rồi hả?”
“Chưa, đang ở trạm dừng, tao muốn xuống.”_Nhật tranh thủ ngồi dậy mặc áo ấm rồi xuống xe, Trí thiệt tình nói chuyện với bạn bè thì cộc lốc còn khi nói chuyện
với anh mình thì nói quá trời nói.
Nhật nhanh chóng vào nhà vệ sinh để giải quyết, Minh nãy giờ vẫn luôn để ý đến Nhật liền vội vàng đi theo cậu. Bất ngờ cậu bị một lực giữ lại, Minh tò mò quay lại, là Trung. Cậu ngạc nhiên nhìn nó, cả hai đi lại một cái bàn gần đó để ngồi lại, cả hai im lặng nhìn nhau, nhìn dáng vẻ ngập ngừng khó xử của Trung, cậu khẽ thở dài mở lời.
“Kiếm tao có việc gì?”_Trung bất ngờ khi được hỏi, cậu hít lấy một hơi bình tĩnh.
“Tôi chỉ muốn xin lỗi ông, vì tôi mà ông và Nhật mới cãi nhau.Tôi biết có thể ông sẽ không tha thứ cho tôi và chắc chắn cũng sẽ ghét tôi hơn nhưng dù thế nào tôi cũng muốn nói một lời.”
Một khoảng lặng bao trùm lấy cả hai, không khí trở nên ngột ngạt căng thẳng
hơn. Trung không dám cuối đầu lên đối mặt với Minh, cậu cảm thấy tội lỗi, Minh
có quyền ghét cậu. Minh khẽ thở dài, tiếng thở nặng nề ấy khiến tim Trung như đập loạn, nhưng hôm nay Minh có gì rất lạ, nó không nóng nảy hùng hổ như thường ngày, Minh lần này rất điềm tĩnh, nó từ tốn cất lời.
“Nghe nè, tao sẽ tha thứ cho mày, và chuyện xảy ra một phần cũng có lỗi của tao. Thế nhưng, tao tha thứ không có nghĩa tao chấp nhận mày là người đồng tính, tao chỉ mới tập làm quen với điều đó mà thôi.”
“Không sao chỉ cần ông chịu tha thứ cho tôi là vui lắm rồi.”
“Vậy ta hòa nhá?”_Minh đưa tay ra ý muốn bắt tay, Trung nhìn vậy vui vẻ định
đưa tay lên thì Minh đã rút lại thích thú bật cười.
“Quá chậm! Thôi tới giờ lên xe rồi, chúc chuyến đi vui vẻ.”
Nói rồi Minh chạy đi để lại Trung vẫn ngơ ngác nhìn theo, cậu khẽ bật cười vui vẻ đi về xe mình, trò đó Minh vẫn hay đùa với cậu hồi cấp hai, có lẽ cả hai đã có hy vọng làm bạn trở lại. Minh quay lại xe, cậu đã nhìn thấy Nhật lên xe ngồi trên ghế mà thiếp ngủ. Cậu đi chầm chậm luyến tiếc nhìn Nhật, Trí ngồi bên
cạnh nhìn Minh, khẽ cất tiếng.
“Muốn nói gì với nó thì kiếm cơ hội nói nhanh đi, đừng chần chừ nữa, còn cơ hội thì tìm cách mà giữ.”
“Tao biết rồi, cảm ơn.”
Minh trở về chỗ ngồi của mình, cả lớp lại quay về giấc ngủ, chuyến xe lại băng đi trong đêm thêm mấy tiếng nữa. Cả lớp đến nơi lúc bốn giờ hơn, ai nấy cũng đều ngái ngủ mà bước xuống xe lấy vali rồi nhận phòng. Nhóm cậu chia thành hai nhóm, tụi con gái ở một phòng, tụi con trai ở một phòng, Minh thì ngủ cùng tụi nhóm thằng Bình. Cả lớp ai về phòng nấy để cất dọn đồ đạc.
“Nè, tụi mày ta đi dạo xung quanh đi.” _Tú hào hứng rủ rê cả đám.
“Ông sung sức quá vậy?”
“Ờ, tao muốn đi ngủ.”_Nhật leo lên giường mà đắp mền phủ kín người, cậu
không ngờ ở đây lạnh như vậy, ngay cả cái sàn cũng lạnh khủng khiếp.
“Thôi nào, sáu giờ rưỡi là tập trung rồi có ngủ cũng chẳng được nhiêu, đi dạo cho tỉnh ngủ mau lên!”_Tú hét lên, tay kéo Nhật và Trí rời khỏi phòng.
Giờ khởi hành, xe đi đến địa điểm ăn sáng, vừa đi hướng dẫn viên phổ cập chút thông tin về Đà Lạt. Nhật chẳng để ý mấy chỉ lo ngắm cảnh, cậu phải thừa nhận một điều, Đà Lạt rất đẹp nên thơ, cảnh vật con người ở đây khiến cậu cảm giác thật thoải mái, đúng như người đời ca tụng Đà Lạt-thành phố mộng mơ. Thật tình, không biết do thích thú hay do lạnh quá mà cơn buồn ngủ lúc sáng đã biến mất.
Nơi đầu tiên của chuyến đi chính là hầm rượu vang Vĩnh Tiến, chuyến đi này vốn do tổ hóa tổ chức nên đến đây cũng chỉ để thêm kiến thức về hoạt động pha chế rượu, thậm chí là có cả bài khảo sát. Sau khi đi một vòng xem quá trình làm rượu là khoảng thời gian hoạt động tự do.
Theo hướng dẫn viên nói Hầm rượu vang Vĩnh Tiến còn có một khu vực khá nổi tiếng tên Dalat Fairytale Land. Một vùng đất nhiệm màu, huyền ảo, bí ẩn và thơ mộng. Thư và Tiên có vẻ khá thích thú mà chạy khắp nơi để tham quan, chụp hình liên tục. Cậu cũng hứng thú với mấy cảnh này trong thật thú vị có cảm giác như mình bị lạc vào ngôi làng xì trum vậy, và dường như cậu cũng trở thành một thành viên của ngôi làng.
Nhật nhìn nhóm Thư và Tiên chụp hình lâu quá cậu muốn tham quan nhiều hơn liền lén lút tách ra mà đi xem những nơi khác. Cậu vô tình gặp Tường cùng nhóm nữ gần đó, họ vui vẻ kéo cậu lại để chụp cùng nhau một tấm, Nhật còn được họ chụp cho vài tấm rất dễ thương.
“A, nhóm bên đó có muốn chụp chung với tụi này không?”
Cô bạn tên Hà chú ý đến nhóm của Bình đang đi ngang liền hú cả nhóm lại. Minh và Nhật bất ngờ đối mặt nhau, Minh miệng cứ ngập ngừng cậu muốn mỉm cười nói chào nhưng cách Nhật lạnh lùng quay đi nói chuyện với những bạn
khác khiến tim cậu hụt hẫng.
“Mọi người vào vị trí nha. Cô gì ơi! Cô chụp giúp tụi con vài tấm hình được không ạ?”_Hà vội quay qua nhờ một người phụ nữ đi cùng con mình, được đồng ý Hà vui vẻ chạy vào đội hình.
“Nhật đứng xích qua cho Hà vào đây đi.”_Nhật theo lời của Cường đứng xích qua, trùng hợp thay vị trí bên cạnh cậu lại là Minh, Nhật dù khó xử cũng chỉ biết vui vẻ nhìn vào ống kính.
Sau khi chụp xong Nhật liền chào mọi người rồi quay đi hướng khác, Hà đang xem lại những tấm hình vừa rồi. Cô nhìn một lượt qua từng người, ai cũng đều cười rất tươi, chỉ riêng Minh, ánh mắt cậu ta không nhìn về máy ảnh là một hướng khác, tấm ảnh nào cũng vậy ánh mắt ấy không bao giờ rời khỏi Nhật.
“Minh nè, hỏi cái nha, mối quan hệ của mày và Nhật là gì thế?”
“Sao mày lại hỏi vậy?”_Minh ngạc nhiên trước câu hỏi của Hà, những người bạn khác cũng để ý tới mà quay qua nhìn.
“Vì không biết rõ chuyện của cả hai, với khi nhìn tụi mày thân thiết, tụi tao có chọc ghẹo tụi bây, nhưng thật sự cũng tự hỏi mối quan hệ của tụi bây là như thế nào?”
“Ừ, thật sự thì nếu trước đây tụi tao có đùa gì quá đáng thì cho tụi tao xin lỗi nha.”_Tường đi lại Minh, nó cũng tử tế mà xin lỗi cậu. Minh ngạc nhiên nhìn mọi người, đáng lẽ người phải xin lỗi là cậu. Ngày hôm qua khi cậu xuất hiện họ đã vui vẻ chào đón cậu, Minh thậm chí còn chưa nói cho họ một lời xin lỗi rõ ràng.
“Tao mới là người xin lỗi chứ, Tường xin lỗi đã nói ra những điều tồi tệ với mày, và xin lỗi vì đã làm phiền tụi bây nữa.”
“Ôi trời ạ! Đang đi chơi mà cứ lôi chuyện buồn ra nói hoài.”_Cậu bạn tên Thanh Tú chợt cắt ngang bầu không khí nặng nề này, thằng Cường bên cạnh cũng phụ họa thêm.
“Đúng rồi đó, tận hưởng đi chứ!”
Sau hầm rượu theo lịch trình đoàn sẽ đến tham quan Làng đất sét đến trưa, cả đoàn sẽ đi ăn và có một khoảng thời gian quay về khách sạn để nghỉ trưa. Mọi người quay trở về phòng cất đồ, nhóm thì kéo qua phòng khác chơi, có người thì tranh thủ đi ngủ. Tú và Trí
qua phòng tụi con gái chơi, riêng Nhật cậu chỉ muốn về phòng mà đánh một giấc.
Minh đứng trước cửa phòng của Nhật cậu muốn gõ cửa nhưng cứ chần chừ, ngập ngừng, trong lòng cứ lo lắng khiến đầu óc cậu rối bời. Cậu sẽ nói gì đây? Mở lời như thế nào đây? Khi cả ngày hôm nay càng cố tiếp cận Nhật cậu càng nhận ra Nhật đang né tránh mình.
“Kiếm Nhật à?”_Trí bất ngờ xuất hiện khiến Minh giật mình.
“Tao…à…ừ…”
“Nhật ngủ rồi, tao về lấy
đồ thôi.”
“Vậy à, tao về phòng đây.”_Minh nghe vậy chán nản quay đi, Trí nhìn bóng lưng ấy quay đi bất lực mà thở dài, chán nản hỏi Minh.
“Tính chần chừ đến chừng nào? Có điều gì muốn nói thì cứ tiến tới mà nói, Minh mày có thật sự muốn giữ lấy Nhật không thế?”_Minh dừng bước quay lại nhìn Trí.
“Tao thật sự rất cố gắng để tiếp cận nó, nhưng phải làm sao đây? Nhật nó cứ né tránh tao, đến cơ hội để giữ nó còn không có mày nói coi tao phải làm gì đây? Tao không thích cảm giác xa cách này, thật sự tao rất muốn nó lắng nghe, nói chuyện với tao một lần thôi đủ rồi.”
“Cũng đáng cho mày lắm! Mày về đi, tao sẽ nói chuyện với nó.”
Minh theo lời của Trí quay về phòng, căn phòng vắng tanh, tụi Bình đã qua phòng Tường chơi mất rồi, đúng lúc mình đang cần yên tĩnh. Minh chán nản ngồi xuống ghế, mệt mỏi ngã lưng ánh mắt chán nản, buồn tủi nhìn lên trần nhà.
Cậu không thích cảm giác này, cái cảm giác khi đối mặt với Nhật lúc này, mọi thứ thật xa lạ, như thể Nhật đã tạo ra một khoảng cách rất lớn cho cậu và nó. Một bức tường to lớn giữa cả hai và cậu không thích nó, trước đây chỉ cần nhìn bên cạnh, Nhật vẫn sẽ luôn sát bên cậu, điều đó khiến cậu rất an tâm. Nhưng bây giờ, cậu không hề thấy Nhật bên mình, mọi thứ giờ đây trở nên xa cách đến nỗi khiến cậu sợ hãi, bất an. Tao biết mày né tránh tao vì điều gì, nhưng ít nhất mày cho tao một cơ hội để nói chuyện được không, Nhật?
Trí đi vào phòng, bật đèn lên, cậu nghe có tiếng ‘sột soạt’ liền quay về hướng giường, Nhật nó nằm im lìm, chùm chăn kín người. Trí quay đi lấy đồ dùng của mình, rồi vội tắt đèn và rời đi. Chắc chắn đã an toàn Nhật từ từ ngồi dậy khẽ thở dài, bất ngờ cảnh cửa bật mở, đèn cũng được bật lên, Trí xuất hiện trước mặt khiến cậu không trở tay kịp.
“Khi nãy tao nói chuyện với Minh mày nghe hết rồi đúng không?”