Chương 48: Trai tân
———
Sau khi Tạ Vãn Tinh hiểu ý Lý Tư Hành xong, người vẫn còn ngơ ngác.
Suýt chút nữa anh đã tưởng đám Lý Tư Hành nói giỡn, nhưng sau đó anh lại nghe Phó Văn Thiện mắng một cậu: “Đm đám cháu trai này!”
Rất chân thật.
Tạ Vãn Tinh bỗng quay đầu, vừa lúc bắt kịp vẻ xấu hổ và cứng ngắt trên mặt Phó Văn Thiện, dáng vẻ xấu hổ vì bị người ta vạch trần.
Anh mở to mắt, nghi ngờ nhìn Phó Văn Thiện…
Mới nãy anh có hơi mệt vì cơm no rượu say, nhưng giờ đã tỉnh táo hẳn rồi.
Phó Văn Thiện tằng hắng một tiếng, ánh mắt láo liên không ngừng.
Nhìn qua càng đáng nghi hơn.
Tạ Vãn Tinh kéo Phó Văn Thiện vào phòng đóng cửa lại. Anh dựa trên cửa, mặt mày vô cảm nhìn Phó Văn Thiện hỏi: “Lời Lý Tư Hành có ý gì nhỉ?”
Anh nhớ lại một chút, lặp lại: “Lúc em cùng với anh… vẫn còn là trai tân à?”
Trai tân?
Phó Văn Thiện á?
Tạ Vãn Tinh cảm thấy hình như bản thân chưa hiểu cái từ trai tân này lắm.
Mặt Phó Văn Thiện hơi nong nóng.
Thật ra có vài lần hắn cũng muốn nói thật với Tạ Vãn Tinh bí mật này. Dù sao cứ giữ một hình tượng không liên quan gì tới bản thân cũng xấu hổ lắm.
Hắn căn bản chưa yêu đương lần nào, cũng không có kinh nghiệm giường chiếu, bản chất vẫn là thằng nhóc ngây thơ. Đừng nói đêm đầu, ngay cả nụ hôn đầu cũng là của Tạ Vãn Tinh nốt.
Nhưng hắn thật sự không tìm thấy cơ hội mở miệng, đặc biệt là khi mới làm với Tạ Vãn Tinh xong. Hormone lan toả khắp phòng, tình nồng ý mật, dưới bầu không khí như vậy có nói anh cũng sẽ không tin.
Hiện tại hắn bất ngờ bị Lý Tư Hành bóc sạch gốc gác nhưng Phó Văn Thiện không hề thấy cảm kích, hắn chỉ muốn kéo người lại đây đập một trận mà thôi. Hắn cảm thấy bản thân mất mặt chết rồi.
Tạ Vãn Tinh thấy hắn không nói gì, vội thúc giục: “Em nói mau, rốt cuộc là có ý gì hửm?”
Tạ Vãn Tinh càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, chủ yếu là dáng vẻ im lặng của Phó Văn Thiện quá đáng ngờ.
Phó Văn Thiện không còn cách nào, sớm hay muộn gì cũng phải nói thôi. Hắn kéo Tạ Vãn Tinh ngồi xuống sô pha, tự mở một chai nước suối ra uống mấy ngụm rồi mới nói: “Ý trên mặt chữ đó, em, Phó Văn Thiện, lần đầu tiên ngủ với anh ở khách sạn Long hoa vẫn còn là trai tân.”
Phó Văn Thiện xụ mặt nghĩ thầm, nếu Tạ Vãn Tinh dám cười nhạo hắn, hắn sẽ… sẽ chẳng làm gì được anh cả.
Tạ Vãn Tinh không cười nhạo hắn, bởi vì căn bản anh không tin!
“Sao có thể là lần đầu tiên được?” Tạ Vãn Tinh nhớ lại cái đêm ở khách sạn Long Hoa, dáng vẻ Phó Văn Thiện ngậm thuốc lá dựa vào đầu giường nói muốn bao nuôi anh, sống chết không tin: “Lần đầu tiên mà em giỏi vậy hả? Không hỏi hai lời đã muốn bao nuôi anh rồi?”
Trai tân nhà ai như vậy hả?!
Phó Văn Thiện rầu rĩ: “Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy mà. Lần đó ngủ với anh thật sự là lần đầu tiên, không tin anh đi hỏi đám Lý Tư Hành Lạc Hạp thử đi. Lúc em đi học thì không hiểu được, sau đó ra nước ngoài thì bận muốn chết, về nước rồi đi làm thực tập sinh cũng không rảnh. Em yêu đương lúc nào được? Những tin đồn trong giới chúng ta anh còn không hiểu sao? Thật ít giả nhiều, dù em không có người yêu cũng phải bịa ra một người mới được. Em căn bản chưa hề chạm qua bọn họ mà.”
Thấy Tạ Vãn Tinh vẫn mang vẻ mặt kinh ngạc, hắn bất đắc dĩ nói; “Em lừa anh chuyện này làm gì, có gì tốt với em đâu. Chỉ là em thấy anh kinh nghiệm phong phú như vậy nên không muốn để thua anh, miễn cho anh chê em kỹ thuật giường chiếu không tốt.”
Nhưng Tạ Vãn Tinh vẫn luôn rất hài lòng với kỹ thuật giường chiếu của hắn khiến hắn có hơi đắc ý, cảm thấy bản thân đúng là thiên phú dị bẩm, thậm chí còn thấy rất ngọt ngào.
Hắn hôn lên môi Tạ Vãn Tinh một cái, rồi lại hôn chóp mũi anh, nhẹ nhàng cọ cọ trán, thấp giọng nói: “Bây giờ anh đã biết em từ trong ra ngoài đều chỉ có một mình anh thôi. Nụ hôn đầu tiên là anh, mối tình đầu cũng là anh. Anh phải chịu trách nhiệm với em, không thể bội tình bạc nghĩa đâu biết không?”
Tạ Vãn Tinh hoảng loạn.
Đại não của anh chợt shut down trong giây lát, cực kỳ không tin mà nhìn Phó Văn Thiện. Gương mặt này, dáng người này, cách tán tỉnh thuần thục này vậy mà là trai tân?! Là kiểu tân mà chưa từng yêu đương lần nào á??!
Phó Văn Thiện còn đang làm nũng với anh: “Em không quan tâm những oanh oanh yến yến trước kia của anh. Nhưng mối tình đầu của em nằm trên tay anh, có phải anh nên đối xử với em tốt thêm chút không?”
Tốt cái beep!
Tạ Vãn Tinh lạnh lùng vô tình giơ tay đẩy Phó Văn Thiện ra.
Anh cảm thấy bản thân cần phải bình tĩnh một chút. Anh cầm điếu thuốc trên bàn, bật lửa châm thuốc xong thì hút mạnh một hơi. Nicotin làm anh tỉnh táo một chút, sau đó nói với Phó Văn Thiện: “Anh cũng nói với em chuyện này, em đừng quá ngạc nhiên nhé.”
Phó Văn Thiện không để ý, mỉm cười nhìn anh: “Chuyện gì vậy?”
Tạ Vãn Tinh nhả khói, đôi mắt vẫn long lanh đong đưa như ngày đó ở khách sạn Long Hoa, quyến rũ lòng người.
Anh bình tĩnh nói: “Thật ra anh cũng là trai tân.”
Phó Văn Thiện sửng sốt một chút, sau đó bật cười.
“Sao có thể, anh đừng gạt em.” Hắn cười cười, xem như Tạ Vãn Tinh đang dỗ dành hắn.
“Anh có phải hay không em không quan tâm đâu, em không ngại… Mà thôi, đúng là em rất để ý. Nhưng mà thật sự em thấy trước kia anh từng có thì cũng chẳng sao, dù sao cũng là chuyện của quá khứ cả.”
Đương nhiên Phó Văn Thiện không rộng lượng như hắn nói, hắn ghen muốn chết. Chỉ cần tưởng tượng Tạ Vãn Tinh tốt như vậy cũng đã bị người khác nhìn thấy là muốn ghen điên cả người rồi.
Nhưng hắn cảm thấy chuyện này cũng chẳng có vấn đề gì. Đúng là hắn ghen thì ghen, nhưng cũng không phải không nói lý.
Tạ Vãn Tinh sốt ruột nhìn hắn một cái: “Em câm miệng, anh mẹ nó thật sự không có.”
Ý cười trên mặt Phó Văn Thiện đột nhiên biến mất.
Rốt cuộc hắn cũng nhìn ra Tạ Vãn Tinh không có nói giỡn.
Lần này đến lượt Tạ Vãn Tinh giải thích cho hắn.
Anh gãi gãi tóc, cực kỳ ấm ức nói: “Anh cũng chưa yêu đương lần nào. Bởi vì bản thân anh yêu cầu quá nhiều, và vẫn luôn không gặp được người anh thích. Kết quả trời xui đất khiến sao lại ngủ với em, sau về anh đau suốt 2 ngày, cho nên anh mới thấy em là thấy ghét như vậy.”
Phó Văn Thiện dại ra.
Hôm nay nhiều tin lớn quá, trong phút chốc hắn không kịp tiêu hoá.
Nhưng rất nhanh hắn đã nhớ tới một chuyện: “Nhưng Lý Tư Hành nói hắn đã từng thấy anh ở đoàn phim khác có một cậu nhóc đi theo bên cạnh mà. Cậu nhóc rất đẹp, anh còn ủ ấm tay cho cậu ta. Đó không phải là… người yêu của anh à?”
Tạ Vãn Tinh cau mày, trong phút chốc không nhớ ra là ai. Anh quay cuồng trong biển ký ức nửa ngày cuối cùng mới nhớ ra.
Anh cạn lời nói: “Đệt, đó là em họ của anh. Bởi vì là em họ nên từ nhỏ nó rất dính anh, muốn đến xem chỗ anh làm việc trông như thế nào thôi.”
Anh lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh trong album ra đưa cho Phó Văn Thiện: “Có phải nó không?”
Trên ảnh là một tấm ảnh gia tộc, bên cạnh Tạ Vãn Tinh là một cậu nhóc trắng trẻo đẹp trai, đại khái tầm 17, 18 tuổi. Mặc dù Phó Văn Thiện không có gặp qua nhưng hắn tin ngay lập tức.
Sau khi giải thích xong, bầu không khí bỗng im lặng đến lạ.
Hai người đều đang điên cuồng hoài nghi cuộc đời.
Tạ Vãn Tinh khó hiểu hỏi: “Mà em là trai tân mà sao lại..lại thuần thục như vậy?”
Phó Văn Thiện trả lời: “Em diễn.”
Tạ Vãn Tinh chịu thua: “Em không làm diễn viên đúng là nhân tài không được trọng dụng đó!”
Phó Văn Thiện cũng khen anh: “Kỹ thuật diễn của anh cũng rất chuyên nghiệp, không hổ là diễn viên.”
Hai người nhìn nhau, cảm thấy bản thân đúng là đồ ngu.
Tạ Vãn Tinh đứng lên: “Trước mắt em đừng nói chuyện với anh nữa, anh muốn yên lặng một chút.”
Anh mở cửa ban công đi ra ngoài.
Hai người trong ngoài cách một cánh cửa tự hỏi nhân sinh.
Tạ Vãn Tinh hút xong một điếu thuốc rồi châm thêm một điếu nữa, cảm thấy đêm nay đúng là kích thích. Trước tiên đi gặp nhóm bạn nối khố của bạn trai, sau đó phát hiện bạn trai già đời của mình cũng là một thằng nhóc trai tân y hệt mình.
Gió đêm hơi lạnh phả vào mặt, mang theo chút ướt át sau cơn mưa.
Tạ Vãn Tinh dở khóc dở cười, cảm thấy bọn họ đúng là bậc thầy diễn xuất.
Nhưng anh đứng ngoài ban công không tới một lúc thì một bậc thầy diễn xuất khác không chịu được cô đơn chen tới.
Phó Văn Thiện đứng phía sau ôm Tạ Vãn Tinh, giống y như một con chó lớn đang treo trên người anh.
Hai người đều có chút cảm giác hoang mang vi diệu nên không ai lên tiếng, đứng ngoài ban công hứng gió lạnh trong đêm.
…
Nhưng gió lạnh vẫn không thể khiến người ta bình tĩnh. Cuối cùng hai người vào phòng, lần lượt tắm rửa rồi leo lên giường ngủ.
Cho dù hôm nay có huyền huyễn cỡ nào thì cũng phải đi ngủ thôi.
Chỉ là hôm nay không có ai có hứng vận động, tựa như biến thành hai nhóc học sinh tiểu học, nằm nghiêm chỉnh trên giường.
Qua một lúc lâu, Phó Văn Thiện vẫn không ngủ được.
“Em cứ cảm thấy mọi chuyện hôm nay không thật chút nào. Suốt thời gian qua em lo lắng đề phòng, không dám nói thật với anh giờ ngẫm lại đúng là ngu ngốc.” Phó Văn Thiện nói.
Tạ Vãn Tinh đồng cảm: “Ai nói không phải chứ…”
Hai tên ngốc nhìn nhau, đột nhiên bật cười, sau đó lại hôn nhau.
Phó Văn Thiện ôm anh vào lòng, vừa làm sâu thêm nụ hôn vừa hỏi: “Vậy chúng ta… là tình đầu của nhau nhỉ?”
Nghe thích ghê!
Tạ Vãn Tinh cố ý nói: “Mình em thôi, anh không phải. Mối tình đầu của anh là năm 16 tuổi cơ.”
Phó Văn Thiện biết anh đang nói tới người xa lạ làm anh hùng cứu mỹ nhân kia, nhưng hắn chả quan tâm, ngang ngược vô lý khịt mũi coi thường: “Đó mà anh gọi là mối tình đầu à? Đó là thiếu niên không hiểu chuyện, em mới là mối tình đầu của anh.”
Thái độ của chính cung rất mạnh mẽ!
Tạ Vãn Tinh mặc kệ hắn, nhưng rồi anh lại bật cười, không phản bác.
Hai người đan mười ngón tay vào nhau bên dưới chăn, trong mắt đều là ảnh ngược của đối phương.
———