Chương 9: Đây là eo nhỏ đó
- Trang Chủ
- Hướng Dẫn Nuôi Dưỡng Cục Lông Nhỏ Dính Người - Bát Thiên Sở Kiều
- Chương 9: Đây là eo nhỏ đó
Cố Nghịch nhìn nó trong chốc lát: “Trộm cái gì à?”
Thỏ con lắc đầu nghiêm túc.
Cố Nghịch: “Bánh quy và socola?”
Thỏ nhỏ sửng sốt một chút, hoàn toàn không biết tại sao lại bị bại lộ mất rồi.
Cố Nghịch gạt vụn socola bên mép nó, đột nhiên mở miệng nói: “Thích ăn những thứ này sao?”
Thỏ con gật đầu, hai mắt sáng rực.
“Nhưng động vật nhỏ không thể ăn bánh quy và sô cô la.” Hắn dừng một chút, sau đó tiến gần hơn, nói: “Nhóc không phải là một vật nhỏ bình thường à?”
Thỏ con sợ hãi, theo bản năng mà tách ra khỏi hắn.
Cố Nghịch nói: “Nhóc ngốc nghếch hơn động vật nhỏ bình thường.”
Anh mới là đồ ngốc. Thỏ nhỏ thở phào nhẹ nhõm.
Trong tủ lạnh là socola lần trước trợ lý đưa tới, hắn không thích đồ ngọt, thế nên vẫn không đụng vào miếng nào.
Cố Nghịch nhìn cái hộp trống rỗng, nhóc con này thế mà lại ăn một hơi nhiều như vậy, bất đắc dĩ nói: “Socola có ngon không? “
Thỏ con vô tội nhìn hắn.
Cố Nghịch lấy ra một cái hộp, là quà hôm nay mới mang về cho nó.
“!!!” Hai mắt thỏ nhỏ sáng lên, nhào qua.
Cố Nghịch giơ cao hộp, bình tĩnh nói: “Nhưng nguồn cung socola của hôm nay đã kết thúc rồi.”
Thỏ con không vui chút nào.
Một lúc sau, điện thoại cố định trên tường vang lên.
Hai mắt thỏ con lại lập tức sáng ngời, nó nhanh chân chạy tới bắt máy, nhưng chưa chạy được hai bước thì đã bị Cố Nghịch bắt vào trong ngực.
Đó là đồ của ta! Ta có thể. Thỏ con vội vàng giải thích cho hắn.
Cố Nghịch: “…”
Cố Nghịch một tay ôm cục lông nhỏ, tay kia cầm lấy điện thoại.
Giọng Phó Tri Cẩn từ đầu bên kia truyền đến: “Hôm nay cậu gọi cho tôi mà cứ rầm rì cái gì vậy? Đã đọc kịch bản tôi gửi chưa? Tôi là tôi yên tâm với cậu lắm nên mới miễn huấn luyện khép kín với cậu đấy nhé! Ngày mai cậu cũng muốn đến đảo à?”
… Cố Nghịch bình tĩnh để điện thoại cách xa tai mình một chút.
Cục lông nhỏ mở to hai mắt lại gần, nó tò mò, vươn móng vuốt cầm lấy điện thoại, muốn nói chuyện với người ta.
Cố Nghịch xoa xoa đầu nó.
Đạo diễn Phó hùng hùng hùng hổ hổ chửi bới: “Cậu có biết cái cô diễn viên lưu lượng kia không, tên là gì gì ấy… diễn thì tệ gần chết, mới nói có một chút đã bắt đầu rỉ nước mắt, phiền thật sự. Không làm được thì cút về giùm! Ông đây mặc kệ có ai chống lưng cho cô ta luôn!”
Cục lông bé bỏng cố hết sức cướp lấy điện thoại từ tay hắn, nhưng sức của Cố Nghịch quá lớn, nó cướp không được, thế là cứ thở phì phì.
Cố Nghịch không nhịn được mà cười một tiếng.
Phó Tri Cẩn: “… Cậu có nghe tôi nói không vậy?”
“Đang nghe.” Cố Nghịch gãi gãi đầu cục lông nhỏ.
Phó Tri Cẩn: “Bên cạnh cậu là ai thế?”
Cố Nghịch: “Thỏ.”
Phó Tri Cẩn: “Thỏ thôi mà cậu cũng cười được như thế à?”
Cố Nghịch: “Vừa rồi anh nói đang nói đến cái cô lưu lượng kia…”
“À đúng đúng…” Phó Tri Cẩn lại tiếp tục mắng mỏ: “Bây giờ đám người mới này bị cái gì ấy…” Rồi lại kể một câu chuyện dài.
Cố Nghịch chủ động nhường điện thoại cho thỏ nhỏ.
Nhóc thỏ ôm chặt lấy điện thoại, hai mắt nó mở to, chăm chú nghe Phó Tri Cẩn mắng chửi.
Phó Tri Cẩn: “Tức chết tôi rồi.”
Thỏ con an ủi: “Chít.”
Phó Tri Cẩn: “…”
“Thỏ? Là bé thỏ cưng đấy à…” Phó Tri Cẩn còn đang muốn nói cái gì đó, Cố Nghịch đã lập tức tắt máy.
Thỏ nhỏ trợn mắt nhìn chằm chằm hắn. Họ vẫn có chưa nói xong mà!
“Được rồi.” Cố Nghịch bình tĩnh xách cục lông bé bỏng trở về phòng: “Chúng ta chuẩn bị đi ngủ thôi.”
Đánh răng rửa mặt xong, Cố Nghịch tựa vào đầu giường xem kịch bản.
Cục lông nhỏ dính lại, nó nhích nhích lại gần, tò mò hắn đang xem cái gì.
Cố Nghịch sờ sờ nó.
Thỏ con thoải mái đến nỗi sắp tan đến nơi.
Nhân loại ngốc này, xoa mình thật là thoải mái quá đi.
Thỏ nhỏ nằm ưỡn ra cho hắn xoa.
Tay phải Cố Nghịch cầm bút chú thích cái gì đó trên giấy, tay trái thì phủ lên một thân toàn lông thỏ xù xù, thỉnh thoảng lại dùng đầu ngón tay gãi gãi lông của nó.
Thỏ con thoải mái muốn chết, sắp hóa thành một vũng nước luôn rồi, trong đầu như xuất hiện điện quang hỏa thạch, muốn nhanh chóng thành tiên.
Một lát sau, Cố Nghịch buông tay trái xuống, đổi thành tay phải sờ tiếp: “Giờ thì để tay phải ấm một chút.”
Thỏ con: “…”
Quá đáng, cái người này thế mà lại dùng mình để làm ấm tay!
Cố Nghịch ủ xong tay phải lại ủ ấm tay trái, nếu như cảm thấy hơi nóng thì hắn sẽ hạ nhiệt độ phòng xuống.
Sao cái người này lại hư như vậy chứ?
Thỏ con tức giận chui ra khỏi lòng bàn tay kia, giữ khoảng cách với Cố Nghịch, giương mắt nhìn chằm chằm hắn.
Cố Nghịch gãi gãi cằm nó, hai tay đều phủ lên lông xù.
Ta khuyên anh nên biết điều mà thu tay lại đi. Thỏ con tức giận, trừng mắt nhìn hắn.
Nó nhịn quá lâu rồi, nếu như thật sự bộc phát thì nó không thể bảo đảm rằng mình sẽ làm ra chuyện gì với cái tên loài người này đâu!
Cố Nghịch: “Sao thế?”
Thỏ con chuẩn bị một chút, sau đó hai móng thỏ của nó chụm lại với nhau, ủn ủn, đẩy hắn ra.
Xin đó.
Cố Nghịch: “…”
Cố Nghịch bắt lấy móng của nó: “Thỏ ngốc ở đâu ra thế này?”
Thỏ nhỏ chớp mắt.
Cố Nghịch nhìn nó trong chốc lát: “Hửm? Nhóc thỏ yêu.”
Thỏ con lập tức cứng đờ, không dám động đậy dù chỉ một chút.
Cố Nghịch nói: “Lời thoại thôi.”
Thỏ con phào nhẹ nhõm.
Ba chữ tiểu thỏ yêu kia thật sự là dọa chết nó rồi, suýt nữa dọa cho linh hồn bé nhỏ của nó bay luôn.
Kịch bản trong tay Cố Nghịch dày cộp, thỏ con tò mò kịch bản nói cái gì, tiến lại gần.
Cố Nghịch đặt kịch bản sang một bên, nắm lấy chân trước của nó, đặt nó ở trước mặt mình rồi nói: “Kịch bản nói về một nhóc thỏ con lăn vào xã hội loài người, thật cẩn thận giấu diếm thân phận, cuối cùng…”
Thỏ nhỏ dựng tai lên.
Cố Nghịch nói: “Cuối cùng trở nên rất giàu có.”
Thỏ nhỏ hài lòng lắm, nó tiến lại gần, thân mật dụi đầu vào người hắn.
Cố Nghịch bật đèn đầu giường, lật xem kịch bản. Thỏ con cũng không ngủ được, nó trườn trườn, từ đầu giường di chuyển đến cuối giường.
Giọng nói bình tĩnh của Cố Nghịch vang lên: “Biến thành sâu à?”
Thỏ con phớt lờ hắn, chỉ cảm thấy đi như vậy rất thoải mái, lại tiếp tục trườn trườn.
Cố Nghịch buông kịch bản xuống, nhẹ nhàng bắt lấy cục lông nhỏ, tắt đèn đầu giường: “Ngủ thôi.”
Thỏ con ngoan ngoãn lấy móng thỏ ôm lấy cổ hắn.
Cố Nghịch: “…”
Cục lông bé bỏng nghiêm túc nói: “Chít chít.” Chúc ngủ ngon.
Cố Nghịch không biểu tình nói: “Chít chít.” Chúc ngủ ngon.
Cục lông nhỏ dừng lại vài giây, toàn thân tròn một cục đều nhẹ nhàng run lên, nó cười đến đau cả bụng, hơn nửa ngày cũng không dừng lại được.
Ở trong bóng đêm, Cố Nghịch nhịn cười.
… (Đọc truyện trên ứng dụng WA.T.TP.AD hoặc web WA.TT.PA.D.COM cmj_jinju!!! Đọc ở mấy chỗ khác là tui nguỳn gũa mấy người ia~ chảy cả đời đó!!!)
Ngày hôm sau, Cố Nghịch dậy sớm như thường lệ, tập thể dục trên máy chạy bộ.
Cục lông bé bỏng lười biếng nằm trên thảm, giám sát hắn rèn luyện. Một lát sau thì nó xoay người, thay đổi tư thế thoải mái hơn, bụng đè lên thảm, đuôi dựng lên trời.
Nhìn người ta siêng năng như vậy, cục lông bé bỏng ngượng ngùng lắm, đợi Cố Nghịch quay sang nhìn thì nó đã nghiêm túc chống đỡ thân thể tròn trịa của mình, cứng nhắc hít đất.
Thân thể mũm mĩm gần như nằm hẳn ra sàn nhà, nhìn cũng ra gì phết.
Được một lúc thì cái thân mình tròn trịa kia hoàn toàn sụp đổ, nó kiệt sức nằm trên sàn nhà.
Cục lông nhỏ nghiêng người, phần eo hơi lõm xuống, nhìn hắn.
Nó quay đầu nhìn tư thế của mình một chút, tổng thể rất hài lòng, đặc biệt là phần eo, lõm xuống một chút như vậy, trông có vẻ đẹp lắm ấy chứ.
Cục lông nhỏ nhịn không được mà dịch đến trước mặt Cố Nghịch, muốn khoe với hắn.
Anh nhìn thấy gì không này?
Cố Nghịch nhìn thoáng qua.
Đây là eo nhỏ đó!
Chắc là anh không có đâu.
Cục lông bé bỏng đắc ý không thôi.
Cố Nghịch xuống khỏi máy chạy bộ, tùy ý lau mồ hôi, nói: “Hố thịt nhỏ à?”
Cục lông nhỏ: “…”
Cố Nghịch nói: “Thịt quá nhiều nên lún xuống, nguyên nhân hình thành là lực hấp dẫn.”
Cục lông bé bỏng tức mức nhảy dựng lên đánh nhau với hắn!
Đây là eo nhỏ!!!
Là vì gầy và thon gọn trời sinh mới có được đó!
Lực hấp dẫn cái đầu anh!
Sức bật của cục lông nhỏ mạnh lắm, nó nhảy lên một phát, hung hăng nện lên đầu gối của hắn.
Cục lông bé xíu dùng móng thỏ chống nạnh thở phì phò.
Cố Nghịch ngồi xổm xuống, bắt được móng vuốt của nó.
Cục lông nhỏ vùng ra, tiếp tục dùng móng vuốt chống nạnh.
Cố Nghịch sờ móng thỏ của nó: “Chỗ này là eo sao?”
Cục lông nhỏ gật đầu, hóp hóp bụng, đường cong càng thêm rõ ràng.
Cố Nghịch gãi gãi bụng nó.
Cục lông bé bỏng lập tức ngứa đến nhũn ra, nó không hóp được nữa, bụng cũng phồng trở lại, eo nhỏ chẳng còn, biến thành quả bóng tròn ơi là tròn.
Nó lập tức nhìn về phía Cố Nghịch, xem hắn có cười nhạo mình hay không.
Cố Nghịch chỉ bình tĩnh dời tầm mắt.
Lúc này, trong lòng cục lông nhỏ mới bình tĩnh lại, nó dụi dụi đầu vào tay Cố Nghịch.
Một lát sau, Cố Nghịch đi tắm.
Thỏ con tò mò đến gần máy chạy bộ, sau khi quan sát một lúc, nó nhảy lên trên, nhảy cao lên rồi nhấn một cái, máy chạy bộ lập tức chậm rãi di chuyển.
Cục lông bé bỏng từ từ đi bộ, cảm thấy biên độ như thế này rất vừa vặn, nhưng nó không ngờ máy chạy bộ lại càng ngày càng hoạt động nhanh hơn.
Chân ngắn của thỏ con chạy như bay trên máy. Bao giờ mới dừng lại đây! Nó không dừng được!
Cố Nghịch vừa đi ra đã nhìn thấy cục lông nhỏ của hắn ướt đẫm mồ hôi chạy vèo vèo trên máy chạy bộ.
Cứu mạng!!! Cục lông bé bỏng chạy nhanh kinh khủng.
Cố nghịch đi qua, ấn nút dừng.
Chân của cục lông nhỏ mềm nhũn, trực tiếp khuỵu xuống.
Cố Nghịch mở miệng nói: “Không cần phải cảm ơn tôi như vậy.”
Cục lông nhỏ: “…”
Cố Nghịch khoanh tay, để nó bình ổn lại trong chốc lát, sau đó mới ôm lấy cục lông nhỏ, sững sờ nói: “Sao lại nhẹ thế này?”
Bởi vì ta đã chạy trong vài phút lận đó. Cục lông bé bỏng xấu hổ lắm, mặt đỏ lựng lên.
Trông loài chúng nó mập mập vậy thôi chứ thật ra dễ gầy lắm luôn.
Cố Nghịch thản nhiên nói: “Lát nữa phải ăn nhiều một chút, nếu không thì một cơn gió thôi cũng có thể thổi bay nhóc mất.”
Cục lông bé bỏng gật đầu.
Tay kia của Cố Nghịch quạt gió cho nó.
Cục lông nhỏ lập tức run rẩy, suýt nữa thì bị gió thổi bay xuống đất.
Cố Nghịch nhíu mày: “Nhóc thật sự quá gầy rồi.”
Đúng đó đúng đó. Cục lông bé bỏng nghiêm túc gật đầu.
Cố Nghịch bình tĩnh nhìn về phía nơi khác, không để cho nó thấy vẻ mặt lúc này của mình.
Thế là toàn bộ quá trình, cục lông nhỏ đều vô cùng nghiêm túc phồng to thân mình lên thành một quả cầu, thật sự lo lắng xương của mình sẽ chọc trúng tay của Cố Nghịch.
Cố Nghịch buông cục lông nhỏ xuống, lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra, trộn rau khô cho nó: “Ăn nhiều một chút, nuôi mình béo lên.”
Cục lông bé bỏng nghiêm túc gật gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý.
…
Lúc Cố Nghịch ra ngoài, thỏ con chạy tới ôm chân hắn.
Cố Nghịch: “Chờ tôi trở về.”
Lúc hắn về là muộn lắm rồi, thỏ con đáng thương túm lấy hắn, muốn đi theo cùng.
Cố Nghịch nắm lấy móng thỏ của nó.
Thỏ nhỏ mất hứng trườn từng chút một về phía trước.
Cố Nghịch: “Đang lau sàn à?”
Ta thích lau sàn đấy. Thỏ con không cần đi bằng chân, bụng tròn của nó dán lên thảm, cứ vậy mà trườn về phía trước, bởi vì trọng lượng của nó quá nặng nên mỗi lần đi chỉ có thể nhích về phía trước một chút.
Cố Nghịch ôm cục lông bé bỏng lên.
Thỏ con ủn vào lòng bàn tay hắn, đầu cọ cọ trên ngón tay cái của hắn, hai mắt mong chờ nhìn hắn.
Cố Nghịch làm lơ ánh mắt ấy, gãi gãi đầu nó: “Nghe lời nào.”
Thỏ con không vui chút nào, nó nhớ đến cảm giác khó chịu lần trước, móng thỏ chọc chọc hắn, ủy khuất: Anh đi làm gì thế? Không thể mang ta theo sao?
Cố Nghịch: “Tôi phải đi làm.”
Thỏ nhỏ dừng một chút, như nhớ tới cái gì đó, nó nhảy xuống từ trong ngực hắn, một lát sau lại chạy tới, lấy ra một miếng thịt khô mà bản thân đã tích góp bấy lâu, đưa cho hắn.
Đủ để mua một ngày của anh chưa?
Cố Nghịch ho nhẹ một tiếng: “Nhóc giữ lại từ từ ăn đi, tôi đắt lắm.”
Anh thì có thể đắt như thế nào được chứ. Thỏ con lại đưa thêm một miếng thịt khô nữa.
Chắc là đủ rồi đúng không.
Cố Nghịch thản nhiên nói: “Ít nhất cũng phải thêm một miếng nữa.”
Cục lông bé bỏng trôi chảy lấy ra miếng thứ ba.
Cố Nghịch nhướn mày: “Đây là bấy nhiêu mà nhóc tích góp đấy à?”
Chuông báo động của thỏ con reo lên, nó lùi lại.
… Đồ quá đáng, thời khắc ấm áp như vậy mà còn muốn lừa gạt thịt khô mà người nhọc nhằn vất vả tích góp được!
Cố Nghịch nói: “Chờ tôi trở về, đừng có chạy lung tung.” Hắn dừng một chút, thản nhiên lừa gạt: “Bên ngoài rất nguy hiểm, có mấy con sói lớn.”
Thỏ con sợ hãi rụt mình vào trong thảm.
Con thỏ ngu ngốc.
Sắc mặt Cố Nghịch vẫn như thường: “Vậy tôi đi đây.”
Cục lông nhỏ vẫy móng vuốt về phía anh ta.
Đợi sau khi hắn đi, thỏ con mới nhanh chóng bò xuống khỏi cửa sổ, len lén đi theo Cố Nghịch.
Nhân loại ngu ngốc.
Binh bất yếm trá.
Trước biệt thự có một chiếc xe màu đen, tài xế vừa thấy Cố Nghịch đi ra là lập tức xuống xe mở cửa rồi bước vài bước về phía trước.
Cục lông nhỏ luồn lách vào từ bên hông, tốc độ nhanh như chớp. Tài xế chỉ lo cho Cố Nghịch, không chú ý tới một cục nhỏ nhỏ như vậy, vừa không chú ý cái là cục lông bé bỏng ấy lại chuồn mất vào phía sau.
Cố Nghịch vừa lên xe là nhắm mắt dưỡng thần ngay, đợi đến khi hắn mở mắt ra thì đã thấy dưới ghế ngồi có một nhúm lông trắng.
Cố Nghịch: “…”
Cố Nghịch đột nhiên nói: “Còn bao lâu nữa thì đến nơi?”
Tài xế: “Hai mươi phút.”
Cố Nghịch thản nhiên nói: “Còn hai mươi phút nữa đến quán lẩu.”
Thỏ con: “!!!”
Không phải chứ, bây giờ nó chạy thì còn kịp không?
Quán lẩu nào cơ? Tay của tài xế run lên, không phải chúng ta sẽ đến đoàn làm phim sao?
Điện thoại sáng lên, Cố Nghịch bắt máy.
Trợ lý Tô ở đầu dây bên kia nói: “Anh Cố! Thầy phụ trách ánh sáng có việc đột xuất, phải thay người khác rồi ạ!”
Cố Nghịch: “Ừm, chuyện này các cậu sắp xếp ổn thỏa là được.”
Trợ lý Tô nói: “Vâng ạ, lịch quay quảng cáo buổi chiều cũng đã được sắp xếp xong xuôi.”
Cố Nghịch nhìn một cục tròn tròn nào đấy, thản nhiên nói: “Nước lẩu đừng cho cay quá.”
Cục lông nhỏ lập tức cứng đờ!
Thế mà đi ăn lẩu thật!
Lại còn không ăn cay!
Cục lông bé bỏng sợ hãi ôm chặt lấy thân hình mập mạp của mình.
“Dạ?” Trợ lý Tô ở đầu bên kia dừng một chút rồi nói tiếp: “À đúng rồi anh, còn có một chuyện nữa, em muốn xin nghỉ hai ngày, ở cùng với bạn gái em, anh có thể đồng ý không?”
“Có thể.” Cố Nghịch nói: “Nhớ chú ý lửa.”
“?” Bên kia phản ứng một chút: “Được ạ! Em sẽ nắm bắt cơ hội thật tốt!”
Mình sắp chết rồi ư? Thỏ con nằm dưới chân hắn không nhịn được nữa, bắt đầu nước mắt lưng tròng.
Bây giờ chạy thì chắc chắn không thể chạy rồi. Thỏ nhỏ ôm lấy quyết tâm thong dong chịu chết, quyết định đi đến đâu tính đến đấy.
Cố Nghịch khẽ buông tay xuống, trong lúc vô ý sờ phải nhúm lông thỏ.
Thỏ con vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị Cố Nghịch bắt được.
Cố Nghịch ra vẻ giống như là vừa mới phát hiện cục lông nhỏ này, hắn khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Đi theo từ lúc nào đây?”
Đừng giao ta ra mà! Hai mắt thỏ con đẫm nước mắt, nó cọ cọ tay hắn, hy vọng có thể khơi dậy lương tâm với tư cách là nhân loại của người này.
Tài xế đang tập trung tinh thần lái xe, cho rằng Cố Nghịch đang tập lời thoại, âm thầm giơ ngón cái lên trong lòng, tuy rằng hắn ta không hiểu, nhưng nghe giống y như thật vậy, giọng điệu cũng mang đến cảm giác đang trao đổi với ai đó.
Cố Nghịch bình tĩnh bảo vệ cục lông bé bỏng vào trong ngực.
Xem ra Cố Nghịch sẽ che chở cho mình. Cục lông nhỏ yên tâm hơn nhiều rồi.
Từ khi xuống xe, nó vẫn giấu mình ở trong ngực Cố Nghịch, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút. Phía trước là một tòa nhà cao lớn, sừng sững đồ sộ, rất có thể bên trong có quán lẩu.
Thỏ nhỏ vội vàng giấu đầu đi, tai thỏ dán chặt vào thân mình tròn trịa, nhắm tịt hết cả mắt lại.
…
Trong căn phòng yên tĩnh, Cố Nghịch cởi áo khoác ra.
Thỏ con lập tức nằm ngay ngắn trong áo của hắn.
Cố Nghịch sờ sờ đầu nó, nói: “Đây là phòng nghỉ, ngoan ngoãn đợi ở đây đừng chạy loạn, lát nữa tôi sẽ quay lại.”
Thỏ con gật đầu.
Thật lòng mà nói thì người này cũng tốt lắm, đặc biệt nhất là chỗ ở! Cục lông nhỏ nói không cảm động thì là nói dối, nó lén lút phát cho Cố Nghịch một tấm thẻ vợ tốt ở trong lòng.
Sắc mặt của Cố Nghịch vẫn như thường: “Nhóc cũng biết đấy, ở bên ngoài rất nguy hiểm.”
Thỏ con lập tức gật gật đầu!
Nó biết nó sẽ bị biến thành nổi lẩu đó.
Trong phòng nghỉ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có vài người tới lấy đồ.
Thỏ con đánh giá một hồi lâu, nó không ngửi thấy mùi lẩu, cũng không nhìn thấy mấy con dao, đoán chừng có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì, thế là thật cẩn thận thò đầu ra từ trong áo của hắn.
Bên cạnh có người đang dựa vào sofa dùng điện thoại di động xem thứ gì đó.
Thỏ con quấn mình trong quần áo của Cố Nghịch, nhích qua từng chút từng chút một.
Âm thanh từ trong video phát ra: “Đầu tiên là rửa sạch!”
Rửa sạch!!! Rửa cái gì sạch hả??!! Chuông báo động của thỏ con đang điên cuồng réo lên.
“Có thể ngâm với nước ấm trong mười phút trước, sau đó đổ muối vào, chà xát cẩn thận.”
!!! Thỏ nhỏ lập tức cứng đờ.
“Sau đó lột bỏ lớp da bên ngoài.”
Thỏ con đã sợ hãi đến nỗi không dám di chuyển nữa rồi!
Âm thanh của video lại truyền đến: “Lột ra bằng tay là được, như thế này…”
!!! Tàn nhẫn đến mức trực tiếp dùng tay lột luôn sao? Mấy người không cảm thấy máu chảy đầm đìa sao?!!
“Nếu không lột ra được thì có thể dùng dao gọt hoa quả. Như thế này, lột ra xong xuôi, bạn có thể thấy bên trong nó có màu đỏ rất đẹp. “
“Da lột xong cũng không được vứt đi đâu, tiếp theo đây nó sẽ có tác dụng.”
“Có thể làm thành trà.”
Thỏ con sợ đến nỗi nước mắt rưng rưng.
Lần này chắc là nó sắp chết thật rồi.