Chương 26
Cái kiểu biểu đạt độc đáo này… Cố Nghịch nén cười nghĩ.
Hắn khẽ để môi lướt qua má cậu, thấp giọng nói: “Như vậy được chưa?”
Tai thỏ trên đỉnh đầu lại sắp lòi ra, Bạch Phó Tinh nhịn không được mà sáp lại gần hắn, mềm mại nói: “Thêm tí nữa.”
Cố Nghịch bình tĩnh nói: “Rốt cuộc cần nhiều đến đâu thế?”
Bạch Phó Tinh nghiêm túc trả lời: “Hôn đến khi ta thoải mái thì thôi.”
Cậu đang nói sự thật, nhưng vào tai Cố Nghịch thì nó lại thành một ý khác.
Hầu kết Cố Nghịch khẽ lăn: “Không được nói như thế này với người khác nghe không.”
Bạch Phó Tinh nhìn hắn.
Trong bóng đêm, Cố Nghịch nói tiếp: “Em cứ che mắt tôi mãi thế này không mỏi sao?”
Bạch Phó Tinh vẫn che hai mắt hắn, bĩu môi đáp: “Nhưng nếu ta buông tay thì anh thấy rõ ta mất.”
Cố Nghịch buồn cười: “Tối thế này thì thấy kiểu gì, huống chi…” hắn dừng một chút rồi sáp lại gần nói khẽ bên tai Bạch Phó Tinh: “Em đẹp lắm à?”
Bạch Phó Tinh: “……”
Quả nhiên Bạch Phó Tinh không chịu nổi sự khiêu khích này, tay lập tức buông ra.
Góc dưới chân cầu thang này thật sự rất tối, nhưng sau khi đôi mắt thích ứng được với bóng tối rồi hắn vẫn có thể mơ hồ thấy được hình dáng đối phương.
Cố Nghịch nhớ tới nhóc yêu quái đêm đó, trong lòng sinh ra cảm giác kỳ lạ, không nhịn được mà giơ tay sờ lên đầu cậu.
Nhưng lại chạm được một thứ bông xù mềm mại.
Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Bạch Phó Tinh đẩy ra.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, có người đang tới gần, Bạch Phó Tinh bị dọa cho sợ không dám động.
Cố Nghịch đột nhiên nắm cổ tay cậu: “Làm sao đây? Có người đang tới đây đấy.”
Bạch Phó Tinh sốt ruột bịt hai tai lại.
Cố Nghịch cúi người, dán sát lên người cậu: “Chỉ cần tôi tạo ra một chút động tĩnh là người ta sẽ phát hiện ra chúng ta ngay.”
Bạch Phó Tinh: “…” Sao cái người này lại xấu xa như vậy chứ?
Cậu tức giận đến mức chóp mũi đỏ lên, thầm nghĩ lát nữa phải chạy như thế nào.
Cố Nghịch lại nói từng chữ rõ ràng bên tai cậu: “Em có thể lựa chọn tránh ở phía sau tôi, để tôi bảo vệ cho em, hoặc em cũng có thể tự mình đi ra ngoài để người ta bắt lấy.”
Bạch Phó Tinh sửng sốt: “Anh uy hiếp ta.”
Cố Nghịch: “Ừ.”
Bạch Phó Tinh hùng hổ: “Anh coi bổn thỏ… ta đây là ai hả? Chỉ dăm ba câu là có thể làm ta khuất phục anh sao? Ta cảnh cáo anh…”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, ánh sáng đén pin chiếu qua chiếu lại: “Ai ở bên kia đấy?”
Bạch Phó Tinh lập tức trốn vào trong ngực hắn: “Mau ôm ta lại đi nhanh lên, cẩn thận không ta hôn chít anh!”
Cố Nghịch: “…”
Bạch Phó Tinh mềm giọng nói: “Xin anh đó.”
Cố Nghịch che lại cho cậu.
Làm thế này từ sớm không phải là được rồi sao? Cứ phải để ta cầu xin anh đến mức sợ hãi cơ.
Âm thanh giày da của bảo vệ càng ngày càng gần, cuối cùng ngừng lại, một bàn tay to cầm đèn pin rọi vào góc tối dưới gầm cầu thang lầu một.
Trong góc có một cặp tình nhân đang ôm nhau, thân hình cao lớn của người đàn ông che chắn ôm lấy người mình yêu vào trong lòng.
Bảo vệ chỉ liếc sơ qua thấy hai bóng dáng thì lập tức thu đèn pin đi.
Cái cặp tình nhân này!
Dính gì mà dính sát thế.
Được hơi thở của Cố Nghịch vây kín xung quanh, Bạch Phó Tinh hít thở có chút khó khăn, không biết từ lúc nào mà tai thỏ lại lén lút rụt trở về.
Cố Nghịch rũ mắt: “Trông cũng khá đẹp.”
Bạch Phó Tinh: “…”
Đột nhiên cậu đẩy mạnh hắn ra, che lại trái tim đang điên cuồng đập của mình.
Cố Nghịch giơ tay: “Làm sao thế?”
Bạch Phó Tinh nghiêng người, hoảng loạn chạy ra ngoài.
Cố Nghịch ở sau lưng nói với đến: “Có phải thỏ con của tôi bỏ đi rồi không?”
Bước chân của cậu liền dừng lại.
Người sau lưng mãi vẫn không nói tiếp, hắn đang chờ cậu trả lời.
Bạch Phó Tinh nói: “Không đâu.”
Giọng nói Cố Nghịch mang theo ý cười: “Em nói xem liệu tôi về phòng rồi có thể thấy nó không?”
Ngón tay Bạch Phó Tinh nhẹ nhàng giật giật: “Sẽ thấy.”
Cố Nghịch cong môi: “Vậy được rồi.”
Hắn trở lại phòng nghỉ, không thấy bóng dáng cục lông nhỏ nhà mình đâu.
Bạch Phó Tinh: “…” Không liên quan đến ta! Ta thật sự không biết gì hết! Ai mà ngờ ta lại đột nhiên không hoá thành hình thỏ được chớ!
Bạch Phó Tinh cũng áy náy lắm, nhưng giờ không biết thành thỏ thỏ cậu không biết đối mặt với Cố nghịch như thế nào mới không làm hắn sợ cả.
Cậu không có chỗ đi, cuối cùng đành quay lại chỗ nhà ma làm thêm đợt trước.
Mọi người thấy cậu tới đều rất vui vẻ, đám người hoá trang thành quỷ nhiệt tình nói chuyện phiếm với cậu: “Đã mấy ngày rồi không gặp cậu rồi đó, lần trước rời đi cũng không để lại phương thức liên lạc nữa!”
Lúc làm xong, ông chủ chuyển khoản thanh toán tiền công cho cậu.
Bạch Phó Tinh có chút co quắp: “Ờm… Ta không có mã thanh toán.”
Ông chủ buồn cười nói: “Thằng nhóc này, sao cứ đi ra ngoài là không mang theo điện thoại thế?”
Bạch Phó Tinh nhỏ giọng nói: “Ta không có điện thoại.”
Tất cả mọi người sợ ngây người.
Sao lại đáng thương như vậy chứ?
Thế là ông chủ đưa tiền mặt cho cậu, sau đó còn cổ vũ nói: “Bây giờ cậu vẫn còn nhỏ, sau này lớn rồi sẽ có tiền thôi.”
Mọi người đều cực kỳ thương cậu, sôi nổi nhào tới bu quanh cậu: “Vậy bây giờ cậu đang ở chỗ nào thế?”
Bạch Phó Tinh nhớ lại địa chỉ nhà: “Ở cái chỗ Cảnh Nam Lộ bên kia.”
Bầu không khí lập tức yên tĩnh.
Bạch Phó Tinh khó hiểu nói: “Sao vậy?”
Một lúc lâu sau, có người kinh ngạc nói: “Cậu ở trong khu Cảnh Nam Lộ đó đó hả?”
Bạch Phó Tinh gật đầu.
Được câu trả lời khẳng định của cậu, bầu không khi lại yên tĩnh lần nữa, ai nấy cũng đều lén lút khiếp sợ trong lòng.
Chẳng phải Cảnh Nam Lộ là khu của người giàu sao?
Tấc đất tấc vàng luôn ấy.
Thằng nhóc này đang khoác lác đúng không!
Tối đó Bạch Phó Tinh không có chỗ ngủ nên dự định ngốc ở trong nhà ma một đêm, cậu nhớ rõ ở đó có mấy chỗ có thể nằm.
Đêm dài, công viên giải trí ồn ào cũng trở nên im lìm. Buổi tối ông chủ phải về nhà, nhà ma tắt đèn toàn bộ, cả một vùng đen kịt.
Cũng không biết Cố Nghịch sao rồi nữa?
Bạch Phó Tinh nép vào bên cạnh quan tài.
Đột nhiên quan tài giật giật, Bạch Phó Tinh không thèm để ý mà đè nó lại nằm im.
Liệu anh ta có nhớ mình không nhỉ?
Từ khi đến thế giới của loài người đến nay, Bạch Phó Tinh chưa bao giờ tách ra khỏi Cố nghịch quá lâu. Cậu cực kỳ nhớ Cố Nghịch, cậu ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm đầu gối, dựa đầu lên trên đầu gối.
Đến khi ngẩng đầu lần nữa, cậu chợt thấy trước mặt là hàng loạt mặt quỷ đang nhìn mặt, giật mình hoảng sợ.
Sao tan làm rồi mà vẫn mang bộ dáng này thế!
Chuyên nghiệp như vậy cơ à?
Bọn họ nhìn thấy Bạch Phó Tinh cũng hoảng sợ.
Đầu của một con quỷ không đầu đột nhiên lăn long lóc đến chân Bạch Phó Tinh.
Bạch Phó Tinh tưởng là đạo cụ bị rớt nên nhặt lên rồi đứng dậy đưa cho người ta, còn hỏi: “Sao mọi người cũng ở lại đây vậy? Cũng không có chỗ ở hả?”
Con quỷ không đầu ghép lại cái đầu vào cổ mình, sau đó nó hoạt động cổ một chút, chỗ vừa đứt ra lập tức không có tổn hao gì.
Bạch Phó Tinh: “…”
Cậu sửng sốt tại chỗ.
Đột nhiên có cái đầu em bé siêu bự không biết từ đâu xông ra, giọng non nớt nói: “Tụi em vẫn luôn ở đây mà, tận hai mươi mấy năm rồi á.”
Bạch Phó Tinh: “…”
Đầu cậu kêu đùng đùng lớn một vòng, sau lưng cảm thấy lạnh lẽo, bình tĩnh mà lui về phía sau hai bước: “Đợi ta chút…”
Bạch Phó Tinh dừng một chút, lớn gan hé miệng: “Các ngươi có phải… ừm?”
Đám người đó cũng ngẩn người: “Vậy ngươi cũng là… ứm?”
… Bạch Phó Tinh xù tai thỏ ra.
Quả nhiên, đồng loại hội tụ.
Bạch Phó Tinh nhớ tới ông chủ ngày nào cũng vui tươi hớn hở uống bia đá, lại nhìn sang đám đồng nghiệp đáng yêu này, cậu ngơ ngác mà hỏi: “Vậy ông chủ có biết không?”
Đám người đó mồm năm miệng mười đáp: “Nào dám cho ông ấy biết chứ?”
“Bọn ta sẽ không động chạm gì đến ông chủ đâu, ông ấy tốt lắm, bọn ta ở đây còn chăm chỉ làm lụng nữa.”
Có người nói: “Ngươi thật sự không phải người luôn à?”
Bạch Phó Tinh giật giật hai tai thỏ: “… Vẫn chưa rõ hả?”
Người nọ ngửi mùi cậu: “Nhưng yêu khí trên người ngươi nhạt nhoà quá.”
Bạch Phó Tinh nhớ tới đây lại cảm thấy đau đầu, bất đắc dĩ nói: “Tại ta mắc phải chứng bệnh kỳ lạ đó.”
Em bé đầu to vẫy tay thịt với cậu mà hô: “Bé con.”
Bên cạnh lập tức có người sửa đúng: “Gọi là anh mới đúng, không được gọi bậy.”
Có người tò mò bay lướt lại bên cạnh cậu hỏi: “Ờm, ngươi thật sự ở chỗ Cảnh Nam Lộ kia à?”
Bạch Phó Tinh gật đầu.
Hai mắt người nọ lập tức sáng ngời: “Bên kia có nhiều người nổi tiếng ở lắm, nghe đồn nam thần của ta cũng ở đó đấy.”
Bạch Phó Tinh thuận miệng hỏi: “Nam thần của ngươi á?”
Con quỷ đó lập tức bay cao lên khoe khoang: “Là Cố Nghịch đó! Ngươi biết chứ hả! Ta thích hắn lắm.”
Bạch Phó Tinh không nói lời nào.
Con quỷ kia cứ điên cuồng mà bay tới bay lui, gần như muốn gãy cả thân mình: “Trông hắn đẹp trai như thế! Cái gì cũng tốt đẹp hết! Anti soi từ ngày này qua tháng nọ mà không soi ra được cái gì. Lại còn cực kỳ khiêm tốn, kính nghiệp nữa chứ, tốt ơi là…”
Bạch Phó Tinh luôn im lặng, bấy giờ mới mở miệng nói: “Ngươi đừng thích hắn.”
Con quỷ nọ ngẩn người: “Tại sao? Ngươi là anti của hắn à?”
Bởi vì hắn là của ta. Bạch Phó Tinh nói thầm trong lòng.
Tên quỷ kia quen cửa quen nẻo mở ứng dụng mạng xã hội ra, ấn vào diễn đàn rôi đưa cho cậu xem.
Rất nhiều người đang gào thét trong khu bình luận: “A a a a a a a a a ông xã!”
Bạch Phó Tinh xót xa, thầm nói trong lòng, hắn là của ta!!!