Chương 30
“Thầy Thịnh—–” Đáy mắt Văn Quế thoáng hiện lên một tia lửa nhỏ, nghe như hắn đang nghiến răng nói, “—– Làm idol mà tôi cũng không để ý đến việc quản lý hình ảnh, phiền thầy giúp tôi lau đi.”
Hành động của hắn trông giống như đang trêu mentor, song với giọng nói hay là nét mặt của hắn, người tinh mắt đều nhìn ra đây không phải là nói đùa.
Bầu không khí trở nên cực kỳ vi diệu ngay lập tức, một ý nghĩ hiện lên trong đầu mọi người: Sau khi đỉnh lưu mentor giúp thí sinh trợ diễn lau mặt xong, Top nổi tiếng trong chương trình lại kiếm chuyện một cách lộ liễu. Bất kể là các bạn fans có diễn giải từ góc độ nào cũng chắc chắn có thể lên đủ 8 cái hotsearch!
Phốt đê phốt đê, phốt càng dữ nữa!
Staff chương trình sắp cười ngoác tận mang tai, thậm chí đã nghĩ xong xuôi đoạn hậu trường thu phí này có thể đem lại được một mâm đầy ụ tiền, đánh giá hằng năm của cả tổ bọn họ đều cạ ở đây hết!
Trong giây lát, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào Thịnh Chi Tầm, muốn xem thử phản ứng của anh là gì, muốn trở mặt trước bàn dân thiên hạ, hay sẽ lau thật do nghĩ tới thể diện của chương trình?
Vào lúc bầu không khí có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, ai mà ngờ được Khương Lạc Thầm vốn đang ngồi ngẩng đầu trên ghế lại đột ngột đứng dậy.
Cậu bật dậy lấy tờ khăn giấy trên bàn, vọt đến trước ống kính.
Tất cả mọi người: “?”
Bạn Tiểu Khương cầm tờ giấy một tay, tay kia giơ ngón cái lên, nở một nụ cười không chê vào đâu được trước camera, sau đó nói một giọng điệu vô cùng ô dề:
“—– Các bạn khán giả đây ắt hẳn từng gặp qua vấn đề nan giải trong cuộc sống. Thức uống đổ rồi phải làm sao đây nhỉ? Khăn giấy bình thường dính nước sẽ tan nên không thể nào dọn sạch. Nhưng khăn giấy nhãn hiệu ‘Lạc Bảo’ là nhãn hiệu hợp tác chính thức với [Lôi Đình Vũ Giả] hoàn toàn là bột giấy, không sử dụng chất tăng trắng huỳnh quang, hoàn toàn tự nhiên không tạo màu, ngay cả trẻ nhỏ cũng yên tâm mà sử dụng! Hơn nữa, tính thấm nước của nó rất tốt—-”
Bạn học Tiểu Khương vừa dứt lời đã nương tốc độ nhanh nhất để rút mấy tờ giấy ra, ‘xoẹt xoẹt xoẹt’ đè lên nước cam trên bàn, hút sạch sẽ đống nước cam đó ngay lập tức.
Sau đó, cậu rút mấy tờ khăn nữa, lau sạch mấy ngón tay ướt chèm nhẹp của Văn Quế trước, rồi đập bẹp một phát lên mặt hắn.
Văn Quế:“Anh……này!”
Khương Lạc Thầm cực kỳ am hiểu việc lau mặt cho động vật. Vào lần thực tập trước, gấu trúc đỏ mỗi ngày uống một bát sữa, sau khi uống xong, cả mặt đầy lông của nó toàn là vết tích trắng của sữa bò. Thực tập sinh Tiểu Khương phụ trách cầm khăn lau, đuổi theo sau đít mười mấy con gấu trúc đỏ để lau mặt cho từng đứa, dù tụi nó có ngọ nguậy cỡ nào cũng không để tụi nó trốn thoát. Khi có kinh nghiệm lau mặt cho gấu trúc đỏ rồi, mặt Văn Quế cũng giống núm nhỏ thế, Khương Lạc Thầm lật hết bên này tới bên kia để lau, kiên quyết không để Văn Quế nói nhiều thêm một chữ.
Khương Lạc Thầm vừa dốc sức chà mạnh mặt Văn Quế trước ống kính, vừa nghiêm túc chào hàng: “Khăn giấy nhãn hiệu ‘Lạc Bảo’ mềm mịn, tự nhiên, tính hút nước mạnh, là sự lựa chọn tốt nhất của mọi người! Hiện tại đặt mua khăn giấy nhãn hiệu ‘Lạc Bảo’ còn có thể mở khoá chỉ số bỏ phiếu chính thức của [Lôi Đình Vũ Giả], đặt mua tại các trang mạng lớn nha!
Thịnh Chi Tầm: “……”
Tổ đạo diễn: “……”
Người khác trong nhà ăn: “……”
Ai mà ngờ được, vì để giải quyết xung đột nên Khương Lạc Thầm biến thành một cái quảng cáo hình người.
Nói sao đây nhỉ, cái hành động này, cái hành động này, hành động này quá ư là—– quá ư là “Tiểu Khương” rồi.
Là một chương trình giải trí, [Lôi Đình Vũ Giả] có rất nhiều nhà đầu tư quảng cáo. Từ quần áo giày dép của các thí sinh, cho đến khăn giấy nước khoáng trên bàn, toàn bộ đều lộ hẳn nhãn hiệu ra. Trước khi chương trình phát sóng, danh sách nhà tài trợ đã dài cả sớ. Dựa vào hợp đồng đã ký trước khi ghi hình show, thí sinh tham gia đúng là phải quảng cáo cho chương trình, loại quảng cáo này thường được xếp vào bối cảnh thường ngày, khán giả phải xem đến cuối mới phát hiện đây là kim chủ ba ba thêm vào.
Ví dụ như một chương trình nào đó, một giây trước có một nhóm con gái còn đang bàn tán về tác phẩm, giây tiếp theo đã bắt đầu thoa kem dưỡng da mặt. Rõ ràng là vẻ đẹp nhân tạo một năm có hàng trăm ngàn, nhưng lại nói bởi vì dùng sản phẩm dưỡng da nên mới thế. Hoặc ví như một chương trình khác, rõ ràng là một đám con gái đang trong thời kỳ giảm cân, song vừa thức dậy đã ăn một ly sữa chua có đường trước, còn bảo bạn ăn sữa chua rồi có thể có vòng một eo thon gọn như bọn họ…
Những quảng cáo kiểu này toàn làm lơ nguyên tắc thật sự của quảng cáo, quá ư là đáng phạt.
Khương Lạc Thầm canh đúng lúc để giáng đòn phủ đầu, đọc quảng cáo không vấp một chữ. Bởi vì phản ứng của cậu quá tự nhiên nên có vài thí sinh ngồi xung quanh bàn ăn họ không hiểu rõ tình huống, còn tưởng là trận xung đột khi nãy là đoạn trailer quảng cáo mà chương trình cố ý sắp đặt cơ.
“Không phải Khương Lạc Thầm là trợ diễn à, sao tổ chương trình cũng phân cậu ta quảng cáo vậy…..”
“Mà còn là chung ống kính với thầy Thịnh nữa chứ…”
“Nói không phải chứ Văn Quế vừa lên cơn à, sao tự nhiên nổi khùng với thầy Thịnh…”
Đạo diễn quay cùng bị Khương Lạc Thầm bẻ lái gắt quay mòng mòng, mặc dù máy quay đang ghi hình nhưng rõ ràng là não của bọn họ chưa load được.
Thịnh Chi Tầm cũng ngơ luôn: “Khương Lạc Thầm, sao mà cậu…”
Sau khi đọc xong quảng cáo, bạn Tiểu Khương trùm EQ nhấc Văn Quế bị lau đỏ mặt từ trên ghế lên bằng một tay, vẫy tay chào tạm biệt mọi người.
“Thầy Thịnh, ngại quá đi, nhóm bọn tôi còn phải diễn tập, đi trước đây ạ!” Bạn Tiểu Khương vẫy tay với mọi người một cách vô cùng nhiệt tình, khép hai ngón tay đặt lên thái dương, nhanh chóng chào Thịnh Chi Tầm, “Lát nữa luyện tập gặp lại nhé!”
Vừa dứt lời, không đợi Thịnh Chi Tầm phản ứng lại, cậu đã túm Văn Quế lướt như bay ra khỏi phòng ăn.
Đi được nửa đường, cậu mới để ý mình còn đang nắm chặt gói khăn giấy trong tay. Vừa đúng lúc cậu đang bước qua bàn của thành viên Tinh Chi Tử, cách cậu gần nhất là tên Back trong nhóm mới ngày đầu tiên vào trại đã chạy đến kiếm chuyện với cậu.
Khương Lạc Thầm cười với hắn một cái, híp cặp mắt tròn xoe thành hai vòng cung xinh đẹp, dúi thẳng bọc khăn giấy vào ngực hắn: “Hé lô, quà tặng ông đó, đừng khách sáo nha!”
Back: “……Hả?”
Back ôm một đống khăn giấy vào ngực chưa hiểu chuyện gì, bộ dạng mắt miệng ngơ ngác rất giống con Zuma trong game Zuma*.
[*Zuma:
Mà vào lúc này đây, Khương Lạc Thầm đã kéo tay Văn Quế bước ra khỏi cửa phòng ăn.
Chỉ để lại đám thí sinh không hiểu cái mô tê gì, giống hệt tổ chương trình cũng ngáo ngơ.
Bên cạnh bàn ăn, Thịnh Chi Tầm vẫn cầm tấm khăn giấy thấm vết bẩn trong tay. Anh nhìn theo bóng lưng của Khương Lạc Thầm đi đã xa, đoạn lại nhìn tờ khăn giấy trong tay mình, đột nhiên cảm thấy thú vị rồi bật cười.
Đạo diễn quay phim: “Ơ, thầy Thịnh…?”
Thịnh Chi Tầm chầm chậm siết tay thành nắm đấm, tờ giấy đã bẩn kia bị vò lại thành một cục, bị anh ném lên trên bàn. Trong chớp mắt, Thịnh Chi Tầm lại biến về thần tượng hoàn hảo với mọi cử chỉ không chê vào đâu được.
Anh ngoái đầu nhìn sang camera trong tay của đạo diễn, giọng điệu khách sáo và xa lạ: “Đạo diễn, đoạn hồi nãy phiền anh cắt ra đừng phát sóng.”
“Ơ, cơ mà…”
“Tôi có đại ngôn của sản phẩm giấy cạnh tranh.” Lý do mà Thịnh Chi Tầm đưa ra không thể cãi lại, “Bắt đầu từ lúc tôi đứng dậy rút khăn giấy ra, cái camera này không thể dùng nữa.”
“……..”
“Đây là giao ước trong hợp đồng trước khi vào chương trình rồi, nếu không tin anh có thể gọi đạo diễn của các anh để hỏi.”
Đạo diễn quay cùng: “……”
Thịnh Chi Tầm bước qua bên hắn, vỗ nhẹ lên vai của đạo diễn quay cùng: “Đúng rồi, không phải anh nói có một cảnh quay cần quay tiếp sao, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
……
Hai bóng người vội vã chạy đi trên hành lang vắng vẻ, máy quay khắp nơi đuổi sau lưng bọn họ. Thanh niên đang bước trước mặt nhuộm tóc màu cam ấm nên khiến cậu trông hệt như một mặt trời biết đi. Thanh niên đằng sau mặc đồng phục đội giống như cậu, dáng người cao hơn cậu một chút. Hai người nắm tay chặt đến mức không có một kẽ hở.
Hai người bước vào một phòng tiện ích, cũng là căn phòng duy nhất không có một cái camera nào. Khương Lạc Thầm đóng khoá cửa. Sau khi cậu xác định không có một tên gián điệp mạng nào ở đây, những ngột ngạt trong lòng ngực cuối cùng cũng được trút ra hết.
“—Văn Quế!” Đã bao năm nhóm trưởng Tiểu Khương không nghiêm túc gọi tên cúng cơm của Văn Quế ra, “Anh đã nói đi nói lại với cậu từ lâu rồi, không được bỏ tinh bột, bỏ tinh bột rất dễ làm tâm trạng con người cáu gắt đó! Vừa nãy cậu làm sao thế, sao lại nói chuyện như thế với thầy Thịnh!”
Văn Quế ngơ ngác nhìn bàn tay dần buông thõng của hai người, im lặng một chốc, hỏi ngược: “….Anh cảm thấy tôi bị sao?”
“Còn sao trăng gì nữa, ghen tuông.” Không ngờ Khương Lạc Thầm có đáp án ngay không cần nghĩ ngợi, “Cậu thấy Thịnh Chi Tầm lau mặt cho anh, cậu thấy bạn thân mình bị cướp nên không vui đúng không?”
Khi nói xong lời này, thay vì ghét bỏ, Khương Lạc Thầm lại thầm nghĩ trong lòng: Quế Quế Tử của cậu sao mà đáng yêu thế hả, rõ là 20 tuổi đầu rồi mà vẫn là một nhóc con. Thành viên cùng nhóm chỉ mới lại gần tiền bối thôi mà máu ghen ghét của Quế Quế Tử đã nổi lên, lại sợ rằng người khác không nhìn ra được.
Văn Quế gật đầu trước, sau đó lại lắc đầu, đôi mắt phượng xinh đẹp kia hơi cụp xuống nhìn cậu: “Anh nói đúng một nửa.”
“Một nửa nào?”
Văn Quế thấp giọng nói: “Đúng là tôi ghen thật, nhưng không phải ghen vì bạn thân.”
“Hở?”
“Không bằng anh mạnh dạn đoán thêm chút nữa—-” Văn Quế ngưng một chốc, bước lên trên một bước thử thăm dò, kéo gần khoảng cách giữa hai người, “—– Nói không chừng tôi vì bị cướp đi người mình thích, tôi mới ghen.”
Tuy thẳng thắn như thế, song không ai biết lúc Văn Quế nói câu này ra, tim gan hắn đã đập loạn tùng phèo cả lên.
Tiếc rằng sau khi hắn nói câu đó, người được hắn bày tỏ lại không có chút đỏ mặt hay tim đập gì. Bạn Tiểu Khương hơi nâng cằm lên, đút hai tay vào túi quần, nhìn hắn bằng cặp mắt trong veo của chú nai rừng không hiểu thế sự. Cậu thúc giục: “Anh biết chứ, rồi sao nữa?”
“……Anh biết?”
“Đúng rồi, cậu thích anh, anh cũng thích cậu. Bọn mình luôn là homie tốt nhất mà.”
Khi Khương Lạc Thầm nói, cậu không có chút chần chừ gì, lại càng không băn khoăn và ngượng ngùng, giống như hai người bọn họ chỉ là chú lùn trong thế giới cổ tích mà nơi tình yêu chỉ thuộc về hoàng tử và công chúa, còn bọn họ chỉ phụ trách khiêng quan tài, đưa tang, nhanh tay chút là có thể chôn công chúa đi rồi.
Văn Quế: “………….Rốt cuộc anh ngu thật hay giả ngu thế?”
“Sao anh ngu được?” Lời này khiến bạn Tiểu Khương nghe không vui, “Xin đừng đến chất vấn học bá với thành tích hạng nhất toàn viện vọt thẳng lên tiến sĩ—– Ơ, cậu làm gì đấy?”
Văn Quế đột ngột ép gần một bước, Khương Lạc Thầm giật thót bước về sau một bước. Đoạn cậu quên phía sau lưng là cánh cửa phòng tiện ích, cậu va cả người vào cửa khiến cửa phát ra tiếng động, một vài hạt bụi nhẹ tênh rơi xuống, bay theo nắng mai rồi vướng vào trán cậu.
Chàng trai tóc nhuộm xám khói dùng hai tay giữ chặt vai của Khương Lạc Thầm. Khương Lạc Thầm bị nắm đến đau nhói, muốn tránh thoát, đoạn lại phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào mà Văn Quế – người luôn bị cậu xem là em trai đã khoẻ hơn cậu rất nhiều rồi.
Văn Quế hơi cúi người xuống, ép khuôn mặt điển trai sát đến trước mặt Khương Lạc Thầm. Khoảng cách hai người gần đến nỗi hơi thở trên người gần như sắp hoà làm một.
“Anh cảm thấy,” Yết hầu Văn Quế cuộn xuống, hắn khàn giọng nói: “Giữa anh em bình thường, sẽ cách nhau gần như thế này sao?”
Chàng trai trẻ bị hắn nhốt lại chớp chớp mắt, không ngờ lại rơi vào trầm tư thật.
Giữa anh em bình thường thì không có cách gần như vậy thật, giống như Trương Phi và Quan Vũ* chắc chắn sẽ không kabedon. Nhưng chuyện này cũng khó nói, ngộ nhỡ Quan Vũ trúng độc tiễn ắt hẳn Trương Phi sẽ hút độc cho y nhỉ. Cơ mà râu của Trương Phi nhiều như thế, chắc sẽ đâm vào miệng ấy.
[*Trương Phi, Quan Vũ: hai người dưới trướng của Lưu Bị, thời Tam Quốc.]
Văn Quế: “……..Sao mắt anh cứ láo liếc thế, đến giờ phút này mà còn ngơ ra à?”
“Không, có ngơ đâu!” Khương Lạc Thầm xấu hổ như bạn nhỏ đang ngủ gật trong lớp bị thầy giáo gọi dậy, “Anh chỉ đang suy nghĩ thôi.”
Suy nghĩ cái đít.
Văn Quế cười khổ trong lòng. Hắn quá quen thuộc với Khương Lạc Thầm rồi, mà chính sự quen thuộc này đã cho hắn biết cảm giác của Khương Lạc Thầm với mình hoàn toàn khác với cảm giác mình dành cho anh ấy. Bọn họ giống như hai sợi dây đàn guitar, trông như chung tần số cộng hưởng, song thực ra vẫn luôn song song với nhau.
Bởi thế, Khương Lạc Thầm mới xem lần tỏ tình của mình như trò đùa giữa hai anh em lần này đến lần khác.
Nghĩ đến đây, Văn Quế nới lỏng tay, sượt chóp mũi qua má Khương Lạc Thầm, sau đó gục đầu xuống vai cậu.
“Ơ??” Khương Lạc Thầm sợ nhảy dựng, vội đứng thẳng dậy đỡ hắn, “Cậu làm sao thế, chưa nghỉ ngơi cho khoẻ à?”
“Ừm.” Văn Quế bèn để mình lười chút, “Mấy ngày nay tập nhảy mệt quá, trong mơ còn đang tập nhảy, hơi buồn ngủ, anh để tôi dựa vào một chút thôi, dựa một chút thôi là được.”
Khương Lạc Thầm quyết định trở thành một chiếc gối ôm hình người đáng tin cậy: “Thôi được… Cơ mà Quế Quế Tử, dạo này cậu liều thật ấy, cậu đã là người xuất sắc nhất trong tất cả các thí sinh rồi.”
“Còn chưa đủ, còn có người xuất sắc hơn cả tôi.”
“Ai cơ?”
“…..Thịnh Chi Tầm.”
Khương Lạc Thầm nghẹn họng: “Ờm thì.”
Văn Quế nói nghiêm túc: “Đội trưởng, anh nói cho tôi, rốt cuộc đến khi nào tôi mới có thể lợi hại hơn Thịnh Chi Tầm đây?”
Ba năm trước, tấm chiếu mới chưa hiểu sự đời như Văn Quế bị fans của Thịnh Chi Tầm dẫm đạp dưới chân. Ba năm sau, bọn họ gặp nhau trong cùng một chương trình, Văn Quế nhảy lên top nổi tiếng nhưng Thịnh Chi Tầm đã chễm chệ trên chiếc ghế mentor rồi.
Đó giờ hắn chưa từng nghĩ đến việc muốn vượt mặt Thịnh Chi Tầm như bây giờ, không những vì từng trải qua một đợt chế giễu, mà còn vì Thịnh Chi Tầm có thể quang minh chính đại chạm vào má Khương Lạc Thầm trước ống kính.
Hắn ghen ghét sắp điên lên rồi.
Khương Lạc Thầm không biết tất cả suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ có thể nói lời thật lòng: “Cậu hỏi anh, nhưng anh cũng không biết nữa. Trước khi anh gia nhập cái giới này, anh tưởng đâu giới giải trí chỉ giống với thi đại học mà thôi. Chỉ cần anh dốc hết sức học bài đã vào được trường trọng điểm, vào được 985; chỉ cần anh tập nhảy nghiêm túc, anh đã có thể làm fans thích anh, cực kì nổi tiếng… Nhưng sự thật thì không phải thế, giới giải trí vốn chẳng hề có nguyên tắc nào, nó giống như làm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm hơn. Anh phải làm đi làm lại thí nghiệm hàng ngàn lần, kết quả thất bại hơn hàng ngàn lần mới đổi lấy được một lần thành công. Thậm chí lần thành công này có thể được gửi thành công hay không, người chấm bài có nghiêm khắc hay không, có thể đăng trên báo ở cấp độ mấy, có người nào tranh hạng nhất với anh hay không, đều là những chuyện không tài nào xác định được.”
Khương Lạc Thầm đã từng thấy đàn anh đàn chị làm thí nghiệm.
Hàng trăm con chuột thí nghiệm cùng được đặt vào trong một cái lồng lớn, ăn cùng một loại thức ăn, tiến hành cùng một loại huấn luyện, chiếu cùng một loại tia laser. Cứ ngày qua ngày lặp lại như thế, nhất định những động vật nhỏ này sẽ có xác suất sinh ra tế bào biến dị. Song kiểu xác suất biến dị này lại không được chắc ăn, đến người làm thí nghiệm cũng không biết rốt cuộc trong một bầy chuột giống nhau như đúc này, ai mới có thể trở thành vua loài chuột.
Nhưng trở thành vua loài chuột thì còn làm được gì nữa? Chẳng qua chỉ có thêm cái lồng riêng cho mình, ăn loại thức ăn thượng hạng hơn mà thôi.
Sau đó… Sau đó có một ngày, một con mèo hoang lén vào phòng thí nghiệm, nuốt vua chuột sạch sẽ.
Đàn chị khi ấy tức muốn khóc. Đợt thí nghiệm này cô đã làm bao nhiêu năm, không dễ gì mới được xuất bản. Nhưng bài SCI của cô lại trở thành món nuôi làm thịt cho mèo con, xem ra cô lại phải trì hoãn tốt nghiệp nữa.
Thịnh Chi Tầm đã là vua chuột rồi, Khương Lạc Thầm không biết liệu Văn Quế có thể làm vua loài chuột tiếp theo không.
Nghĩ đến đây, Khương Lạc Thầm buồn thiu.
Cậu vươn hai tay ra, một tay đặt lên lưng Văn Quế, một tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu hắn. Người Văn Quế tỏa ra một hương thơm dầu gội đầu khoan khoái, giống hệt như mùi hương trên người Khương Lạc Thầm. Chàng trai trẻ 20 tuổi, tóc tai cũng cương cứng hệt như tính cách, cảm giác sờ vào tay hoàn toàn khác so với những động vật cậu từng nuôi.
“Quế Quế Tử, cậu đừng cao thêm nữa.” Khương Lạc Thầm nói đùa, “Cậu đã cao hơn anh ba cm rồi, nếu cậu còn cao thêm nữa thì sau này cậu có buồn đi ha, anh trai Tiểu Khương cũng không cõng nổi đâu.”
“……Không sao hết.” Văn Quế dụi đầu vào vai của Khương Lạc Thầm, hờn dỗi nói, “Tôi cao lên rồi, đến lượt tôi cõng anh trai Tiểu Khương.”
“Được thôi, anh đợi ngày đó.” Có mồi ngon trước mặt sao lại không nhắm, kiểu gì Khương Lạc Thầm bỏ lỡ được!
Vào lúc hai người hưởng thụ cái ôm sạc điện trong căn phòng chật hẹp này, bên ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân và tiếng cười nói ồn ào.
Khương Lạc Thầm giật mình, vội vàng đẩy Văn Quế ra, kéo khe hoẻ cửa ra nhòm thử—- Hoá ra là các đội vừa ăn sáng xong đang đi đến phòng tập nhảy.
Bọn họ vẫn còn xì xầm với nhau chuyện vừa phát sinh trong nhà ăn khi nãy, rất có bộ dạng bà tám.
“Khi nãy thật là quay thêm quảng cáo vào không vậy?”
“Càng nghĩ càng thấy không, vẻ mặt của Văn Quế kì cục vãi, trông như ghen ấy.”
“Rốt cuộc tên trợ diễn họ Khương có lai lịch như nào, tại sao thầy Thịnh phải lau miệng cho nó?”
Bọn họ vừa tán dốc, vừa dần dần đi xa.
Khương Lạc Thầm liếc Văn Quế một cái: “Nhanh lên, bọn mình cũng phải đến phòng tập nhảy rồi! Người ta đã tập mất đất mà bọn mình còn ở đây emo nữa. Lỗ Tấn nói đúng, đừng emo trong thầm lặng, phải phấn đấu trong thầm lặng!”
Văn Quế: “…….Hình như Lỗ Tấn chưa từng nói câu này.”
“Cậu mới đọc được bao nhiêu cuốn sách của Lỗ Tấn chứ.” Khương Lạc Thầm xua tay, “Mau ra ngoài đê.”
“Đợi đã.” Văn Quế kéo cậu lại, đột nhiên giơ tay lên, chỉ vào trán mình cho Khương Lạc Thầm hay.
Khương Lạc Thầm: “?”
Cậu ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại được, bất đắc dĩ nói: “Quế Quế Tử, sao lúc này mà cậu còn nhõng nhẽo nữa?… Ời, thôi thôi.”
Cậu đến gần Văn Quế, vòng tay ôm cổ hắn, bĩu môi sáp lại hôn một cái “chốc” lên trán hắn.
Động tác thuần thục, âm thanh vang dội, thái độ bình thản, trông như người cậu hôn không phải là một thanh niên đẹp trai 20 tuổi, mà chỉ là đang hôn mèo, chó, gấu trúc đỏ qua đường.
“Được chưa?” Bạn học Tiểu Khương lấy tay lau miệng, bực mình nói: “Được trưởng nhóm Tiểu Khương hun hun yêu thương, không emo nữa chứ? Có thể tiếp tục phấn đấu không?”
“……..” Văn Quế ôm trán, trong phút chốc máu toàn thân vọt lên tới tận mang tai.
Khương Lạc Thầm: “?”
Văn Quế: “……..Tôi chỉ vào trán là để nhắc nhở anh, trên mặt anh có bụi dính vào, anh tự đi lấy giấy mà lau.”
Khương Lạc Thầm: “……………………”
Lau! Lau! Lau!
Có phải hôm nay cậu mắc nghiệp với “lau” không hả?
……
Có thể là do cái hôn yêu thương đó bơm máu vào thật nên cả ngày hôm nay, trạng thái của Văn Quế trong phòng tập nhảy vượt trội hẳn. Hắn tập bài [Dream] sáu lần liên tiếp, soi mói từng một chi tiết, giày vò các đồng đội hết lần này đến lần khác.
Yêu cầu của hắn cao khủng khiếp. Có nhiều lúc mentor vũ đạo của bọn cậu bảo đã được rồi nhưng Văn Quế còn yêu cầu mọi người làm lại một lần nữa.
Tiếng oán hận ngập trời, sau đó các đồng đội bỏ cuộc luôn, nằm liệt trên đất không màng động đậy.
Khương Lạc Thầm cũng mệt muốn chết. Trình độ nhảy của cậu còn chưa nằm trong top đầu cả nhóm. Cậu đến chương trình này làm trợ diễn thực chất có hơi chút tự ti, song vì để không kéo chân sau của Quế Quế Tử, cậu vẫn luôn cắn răng chịu đựng.
Nhưng mà… Khỉ phải nghỉ ngơi! Khỉ phải nghỉ trưa chứ! Khỉ cũng muốn được phơi nắng, bắt bọ chét mà! Khỉ không muốn kinh doanh, khỉ chỉ muốn nằm ườn ra thôi!
“Quế Quế Tử…..” Khương Lạc Thầm nằm liệt trên sàn nhà, phất tay đầu hàng, “Bọn mình đã tập cả ngày rồi, bây giờ mặt trời xuống núi cả rồi, anh có thể xin đi hóng gió ngoài sân không.”
Văn Quế chụp mũ lưỡi trai lên đầu, đuôi tóc sói bay rủ xuống sau cổ. Hắn giống như một con robot, còn đang đứng trước gương soi xét chi tiết. Nghe được Khương Lạc Thầm nói, hắn mượn hình ảnh trong gương, liếc sang ba tên đồng đội phế vật xung quanh một cái, gật đầu xem như trả lời.
Khương Lạc Thầm nhũn tay nhũn chân bò lên, hỏi: “Em không đi à?”
“Không, em và thầy mentor phải cân nhắc chi tiết này lần nữa.”
“…….Được thôi, em vẫy tiếp đi.” Bạn Tiểu Khương không dám ở lại, sợ bị túm đi tập nhảy, “Anh đi hóng gió, khi nào quay lại sẽ mang cho em ít đồ ăn căn tin nhé.”
Cứ quyết định thế đi, Khương Lạc Thầm và ba tên đồng đội nhát gan thay phiên dìu dắt nhau ra khỏi phòng tập.
Ba nhóc kia đi thẳng đến căn tin. Khương Lạc Thầm vận động quá sức, hiện tại chẳng có tí khẩu vị nào, e là vừa ăn đã muốn nôn ra. Cậu quấn áo khoác đi xiêu vẹo ra sân, vốn muốn tìm ghế ngồi hóng chút gió, nào ngờ vừa rẽ sang một bụi cây đã thấy một bóng người đang đứng dưới gốc cây.
Người kia nghe được tiếng bước chân, hơi rén nên núp đi. Nhưng lúc thấy rõ người đến là Khương Lạc Thầm, vẻ mặt người kia lập tức rũ xuống.
Khương Lạc Thầm: “…………” Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại là Back của Tinh Chi Tử!
Hơn nữa cậu còn phát hiện, tên Back này đang kẹp một điếu thuốc trong tay đã hút đến đuôi thuốc, gần như hút sắp xong rồi.
Back: “Hê hê.”
Khương Lạc Thầm: “Hê hê.”
Vì để giữ cổ họng lẫn bảo đảm hô hấp đủ trong lúc nhảy, tất cả các công ty đều yêu cầu nam idol không được phép hút thuốc.
Nhưng công ty còn yêu cầu nam idol không được phép có chị dâu mà, cũng có thấy bọn họ yêu ít hơn được bao nhiêu cô đâu.
Khương Lạc Thầm chầm chậm nhướng mày lên, nhìn về điếu thuốc trong tay Back: “Anh mua cây kẹo mút này ở đâu thế nhờ?”
Back thân là tiền bối của nhóm nam (flop), mà lại phạm vào quy ước đã định một cách trắng trợn, quá ư là mất mặt. Nhưng gã không muốn tỏ ra yếu thế trước Khương Lạc Thầm, gã gồng mình dữ dội, hừ lạnh một tiếng, dập tắt điếu thuốc, bước đi không buồn quay đầu lại.
“Lêu lêu lêu.” Bạn học Tiểu Khương lè lưỡi sau lưng hắn. Làm tiền bối như thế này à, không biết lấy mình noi gương chút nào!
Ai ngờ được sau khi Tiểu Khương vừa lêu lêu xong, sau bụi cây đột nhiên vang lên tiếng động—- Hoá ra sau bụi cây có một hàng ghế dài, một bóng người cao lớn mặc măng tô đen đứng dậy, cũng không biết anh ta ngồi đây nghe được bao lâu rồi.
Khương Lạc Thầm: “……Thầy Thịnh? Sao thầy còn ở đây?”
Thực ra cậu cảm thấy xấu hổ, buổi sáng cậu và Văn Quế xảy ra xích mích như thế với Thịnh Chi Tầm, không ngờ đến buổi tối lại gặp nhau tiếp.
Không hổ danh là thần tượng hoàn hảo – Thịnh Chi Tầm, trên mặt anh không có chút sóng gió nào, hệt như đã quẳng sự tình phát sinh ban sáng ra sau đầu. Khi gặp Khương Lạc Thầm lần nữa, anh còn cười đùa nói: “Tiểu Khương, thân là idol mà sao cậu còn làm mặt quỷ thế, cậu quản lý biểu cảm thất bại quá.”
Khương Lạc Thầm nghĩ thầm trong lòng, thầy Thịnh có hơi tiêu chuẩn cao lại còn yêu cầu nghiêm khắc nữa. Buổi sáng anh nói cậu quản lý hình ảnh thất bại, buổi tối nói cậu quản lý biểu cảm thất bại. Vậy sao thầy Thịnh không xem xem tên Back khi nãy vừa lén hút thuốc vừa vứt tàn thuốc bừa bãi, đây là quản lý ý thức thất bại!
Thịnh Chi Tầm hỏi cậu: “Sao chỉ có một mình cậu vậy, Tiểu Văn đâu.”
Nghe xem—- “Tiểu Văn”, nếu để “Tiểu Văn” nghe thấy, nói không chừng “Tiểu Văn” sẽ lại không vui rồi.
Khương Lạc Thầm đáp: “Em ấy còn đang tập nhảy…” Cậu sờ sờ mũi, hơi xấu hổ nói: “Chuyện sáng nay thật ngại quá, Quế Quế Tử chỉ muốn đùa với anh thôi.”
Thịnh Chi Tầm chẳng ừ hử gì. Anh là tiền bối chứ không phải bề trên, anh chưa dày dặn đến mức rõ tường tận Văn Quế có đang đùa hay không.
Song Thịnh Chi Tầm ở trong giới đã nhiều năm như vậy, người và việc gặp được quá nhiều rồi, anh biết có vài chuyện không cần giải thích quá cặn kẽ.
Thịnh Chi Tầm: “Tôi rất yêu thích Tiểu Văn, cậu ấy là dancer trời sinh, biết cách tỏa sáng trên sân khấu. Nhưng trước khi đủ tư cách trở thành một idol, cậu ta phải học cách biết tự xoay sở với cảm xúc của mình như thế nào, ít nhất không giống như buổi sáng hôm nay, có chuyện gì cũng lộ hết lên trên mặt.”
“Thanh niên bây giờ không phải như thế này sao.” Bạn Tiểu Khương xua tay, nói lời tỏ vẻ ông cụ non, “Nếu tâm tư không lộ hết lên trên mặt thì cũng lộ hết lên trong không gian QQ.”
“……Nói như thể cậu không phải thanh niên giống vậy đấy.”
“Nhưng tôi trưởng thành hơn em ấy nhiều.” Khương Lạc Thầm nói, “Tôi dùng Wechat, không phải QQ*.”
[*Kiểu QQ là Zingme, Wechat là Facebook á.]
Thịnh Chi Tầm: “………………”
Thịnh Chi Tầm nhớ lúc anh kết bạn với Khương Lạc Thầm xong, trong điện thoại tựa như có thêm một tài khoản marketing. Anh vừa mở vòng bạn bè ra toàn là bài đăng của Khương Lạc Thầm.
Hở chút là bỏ phiếu cho thành viên hội học sinh xuất sắc của trường, nhờ mọi người vote giúp cho bạn cùng phòng cậu. Hở chút là không thể bỏ qua năm món đặc sản của Bắc Kinh, nếu đã share thì xem như đã từng ăn. Xen kẽ là những tấm hình selfie của chàng trai trẻ, ban đêm emo, thời tiết hôm nay không tệ… Đã nhiều lần Thịnh Chi Tầm muốn block cậu nhưng không biết vì sao, đầu ngón tay lại giống như trong vô thức nhấn like.
Cơ mà Thịnh đỉnh lưu tự hào với thân phận của mình, cho dù đã nhấn like nhưng chắc chắn không thể nào để lại bình luận.
Còn có một người khác suy nghĩ giống hệt như anh. Cách đây rất lâu, Thịnh Chi Tầm và Cố Vũ Triết quen biết nhau qua một bữa tiệc nào đó. Sau khi bọn họ thêm bạn tốt xong xuôi thì nói chẳng được quá ba câu, thậm chí còn không có một cái tin nhắn chúc Tết tự động nào. Xem ra, sếp Cố cũng là một người rất khiêm tốn trên mạng xã hội.
Nhưng điều hiếm lạ là mỗi sau khi Thịnh Chi Tầm like cho Khương Lạc Thầm xong, chẳng qua bao lâu đã hiện lên “Có người bạn chung đã like”, không chút nghi ngờ, người đó chính là Cố Vũ Triết.
…..Tại sao lâu nay chưa từng nghe qua Cố Vũ Triết rảnh đến vậy. Nghệ sĩ tuyến một hợp tác với anh nhiều đến thế cũng chưa từng thấy ai được anh like cho, mà phải là nhóc idol đầu cam này nhận được sự quan tâm đặc biệt từ Cố Vũ Triết.
Nghĩ đến đây, Thịnh Chi Tầm tự dưng hơi thấy tò mò: “Sếp Cố cũng đến tham ban sao?”
Khương Lạc Thầm ngẫm nghĩ: “Chắc là không phải đâu, chưa từng nghe anh ta nói… Cơ mà ngày công diễn anh ta chắc chắn sẽ đến. Dẫu sao Quế Quế Tử xuất sắc như thế, đây lại là sân khấu đầu tiên trên show của em ấy, sếp Cố nhất định sẽ đến xem em ấy mà.”
“Tôi cũng cảm thấy anh ta sẽ đến.” Thịnh Chi Tầm thấp giọng nói, “Nhưng có phải đến để xem Văn Quế hay không thì không chắc nữa.”
Khương Lạc Thầm: “?”
—————–
Back với top trong đây không phải là tên, mà là một cách gọi của người có nhân khí cao và nhân khí thấp trong chương trình, nhưng mình vẫn viết hoa để dễ đọc nhé.