Chương 15: "Em trai tôi thích chơi gì thì chơi, Tần gia sẽ ủng hộ."
- Trang Chủ
- Hướng Dẫn Để Được Gia Đình Hào Môn Cưng Chiều - Đề Mạn Mạn
- Chương 15: "Em trai tôi thích chơi gì thì chơi, Tần gia sẽ ủng hộ."
Một tiếng cười khẽ này của hắn, người xung quanh nghe rõ rành rành.
Trạm Thừa Tuyên kinh ngạc nhìn sang, nhưng khi anh dời tầm mắt qua, nụ cười của Tần Viễn Hành đã nhạt đi, như thể tiếng cười trầm thấp vừa rồi chỉ là ảo giác.
Sầm Nguyễn là người ở gần nhất, khi ngẩng đầu lên, cậu tình cờ thấy đường cong quai hàm hoàn mỹ của anh trai, cùng với một chút ý cười lộ ra.
Sầm Nguyễn: “…”
Cậu có chút khó hiểu nhìn Tần Viễn Hành.
Vai chính công anh mau tỉnh tỉnh!! Chân mệnh thiên tử của anh không phải là hắn!! Đừng để bị lừa bởi vẻ ngoài ngụy trang đó của Đồng Trí chứ!!
Cậu liếc nhìn Đồng Trí, không khỏi lẩm bẩm: Nguyên chủ đẹp hơn hắn ta, không chắc anh trai bị vẻ ngoài của hắn thu hút, chắc là vì lí do khác:)
Ánh mắt Sầm Nguyễn đặc biệt lộ liễu, thanh niên mặc trang phục lòe loẹt kia lập tức chú ý tới thiếu niên xinh đẹp trắng trẻo này, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Tuân Phi Bạch thường thích tìm kiếm mỹ nhân ở Vân Thành, toàn bộ Vân Thành phàm là lớn lên nhìn đẹp mắt gã đều sẽ coi trọng.
Mà thiếu niên trước mặt có làn da như gelatin, đôi mắt như mực, giọng nói lười biếng lại nhẹ nhàng, song thời điểm đôi mắt trở nên tức giận còn đặc biệt sinh động.
Tuân Phi Bạch trong lòng thầm hối hận sao gã không phát hiện ra mỹ nhân này sớm hơn.
Bất quá gã cũng không có nhiều tiếc nuối, dù sao đối phương cũng là tiểu thiếu gia Tần gia, thân phận này vẫn cần phải cân nhắc nhiều hơn,
Đồng Trí có chút cứng ngắc nắm lấy tay của Tuân Phi Bạch, hắn đương nhiên nhận ra ánh mắt cua người đàn ông này luôn nhìn về phía Sầm Nguyễn, không khỏi có chút ghen ghét oán trách.
Đây là kim chủ mà hắn thật vất vả mới quen biết, không ngờ cũng lại để ý đến tên rác rưởi Sầm Nguyễn này.
Mỗi người một ý, cuối cùng nhân viên phục vụ đến phá vỡ cục diện bế tắc này.
“Các vị tiên sinh còn yêu cầu dịch vụ gì nữa không?”
Muốn bắt đầu nói chuyện chính sự.
Sầm Nguyễn hiểu rõ gật gật đầu, hướng Tần Viễn Hành ngoan ngoãn nói: “Anh, em ra ngoài chơi.”
Tần Viễn Hành khẽ gật đầu: “Tý nữa tôi ra tìm cậu.”
Những người không liên quan ở đây cũng bao gồm Đồng Trí, hắn cũng chỉ là do Tuân Phi Bạch mang đến, đương nhiên sẽ không cùng họ nói về hạng mục gì đó. Đồng Trí thấy Sầm Nguyễn chuẩn bị rời đi, liền vội vàng nói: “Vừa lúc tôi là bạn cùng lớp với tiểu thiếu gia, cậu ta thích chơi, tôi cũng sẽ để ý, đảm bảo sẽ không quấy rầy các vị tiên sinh bàn công việc.”
Tuân Phi Bạch vẫy vẫy tay, tỏ ý muốn làm gì thì làm.
Nghe xong những lời này, Sầm Nguyễn bĩu môi bất mãn.
Sao Đồng Trí dám nói cậu ồn ào nghịch ngợm, còn nói rất thành thục mà vừa nhìn cậu vừa nói, hắn nghĩ hắn là ai chớ…
Sầm Nguyễn không phải người sẽ để mình chịu uất ức, lúc cậu đang định phản bác thì Tần Viễn Hành ngồi trên sô pha cầm tập tài liệu trong tay, thản nhiên nhìn Đồng Trí, giọng điệu tao nhã không nhanh không chậm.
“Em trai tôi thích chơi gì thì chơi, Tần gia sẽ ủng hộ.”
Tần Viễn Hành thanh âm bình tĩnh đến không có bao nhiêu dao động, phảng phất chỉ là một câu đơn giản bình thường mà thôi.
Ninh Minh Viễn và Tuân Phi Bạch không khỏi ngẩng đầu nhìn Tần Viễn Hành, Trạm Thừa Tuyên không có phản ứng gì lớn, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Thực rõ ràng những lời này là muốn thay Sầm Nguyễn xuất đầu, Đồng Trí tái mặt, vội vàng bào chữa: “Tần tổng, ý tôi không phải vậy…”
Trợ lý Trương một bên mỉm cười chào hỏi: “Các vị cứ bàn công việc đi, tôi đưa Đồng Trí tiên sinh tới phòng chờ.”
Trong lòng anh có chút không cao hứng, nhưng lúc này vẫn tỏ ra tốt bụng nói với Đồng Trí: “Xin mời, chỉ vì chuyện nhỏ này mà quấy rầy cuộc vui sẽ không tốt đâu.”
Hai người rời đi, trước khi đi, Đồng Trí có chút không cam lòng liếc nhìn Tần Viễn Hành.
Sầm Nguyễn rất vui mừng khi thấy Đồng Trí ăn mệt, tiểu quỷ trong lòng cậu cũng đang nhảy nhót tưng bừng.
Cậu nhìn Tần Viễn Hành.
Hừ hừ ~ Anh thật có mắt nhìn nha!!
Còn rất sáng suốt khi đứng ra bảo veeg cho em trai là mình nha.
Không có Đồng Trí ở gần, Sầm Nguyễn cảm thấy không khí trong lành hơn rất nhiều.
Nhân viên phục vụ kia vẫn đứng chờ bên cạnh, cậu cong cong mí mắt, theo cô rời khỏi nội thất, “Chị à, nơi này có gì để chơi vậy?”
Nhân viên phục vụ hiển nhiên đã nghe ra được ý tứ bảo về trong lời của Tần Viễn Hành lúc nãy, cô vẫn là người có mắt nhìn, đã chiêu đãi nhiều khách hàng như vậy, trong đó Tần tổng có lẽ là người có tiếng nói cao nhất.
Nghĩ đến đây, cô càng trở nên cung kính với Sầm Nguyễn hơn.
“Thiếu gia, mời tới đây. Ngài muốn ăn hay muốn chơi…”
Khác với không khí thoải mái ở đây, trợ lý Trương trong phòng chờ gần như muốn quay ngược thời gian để tự tát mình một cái.
Ủy khuất ai cũng không cần ủy khuất chính mình, vì cái gì mà anh tự đem cái cục nợ này lên người mình chứ.
Ánh mắt lộ liễu kia của Đồng Trí cơ hồ như muốn đâm cả chục con dao vào trong người anh, nhưng khi anh ngẩng đầu lên, hắn lại giả bộ làm cái biểu tình như bạch liên bông vô tội.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpat @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã theo dõi ủng hộ!)
Kỳ thật mọi người ở đây đều biết, Tuân Phi Bạch chính là một tay chơi, thấy ai đẹp liền yêu, đổi bạn tình còn nhanh hơn thay áo, hiện tại đây là tình nhân mới của Tuân Phi Bạch, nhưng anh không biết là có thể kéo dài bao lâu.
Lúc trước trợ lý Trương giúp Tần Viễn Hành tìm người, Đồng Trí cũng là một người trong số đó.
Hiện tại trong mắt anh, người này thậm chí còn khồn bằng một sợi tóc của tiểu thiếu gia Sầm Nguyễn, cũng may sếp vẫn còn có mắt, không coi trọng loại chuyện thế thân này, bằng không không chỉ xúc phạm người nhìn, mà cũng xúc phạm cả chính chủ là tiểu thiếu gia Sầm Nguyễn luôn!!
Anh một bên lật qua các tài liệ, một bên phẫn uất chửi thầm.
Đồng Trí đương nhiên cảm nhận được địch ý từ trợ lý Trương, bất quá hắn một chút cũng không để bụng.
Thái độ chiều chuộng phóng túng Sầm Nguyễn của Tần Viễn Hành thực sự vượt quá sức tưởng tượng của hắn, trước đó ở hôm họp lớp hắn không tin, nhưng hôm nay Đồng Trí có muốn cũng không thể tự lừa dối mình.
Tần Viễn Hành không chỉ đưa Sầm Nguyễn đến để giới thiệu với các đối tác của Tần thị với mình mà còn dùng những lời lẽ sắc bén để bênh vực Sầm Nguyễn trước mặt mọi người, điều này thấy thế nào cũng không phải là đang giả vờ huynh đêh tình thâm.
Đồng Trí trong lòng oán niệm cùng ghen ghét càng trở nên mãnh liệt.
Vì cái gì mà Sầm Nguyễn luôn sông tốt hơn hắn? May mắn hơn hắn!
Nếu được Tần phu nhân đón về thì số phận của hắn đã khác, hắn cũng sẽ quen biết được rất nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu và có một cuộc sống thoải mái hơn bây giờ.
Hắn ở trong lòng tính toán, nhưng không biết rằng hắn suy nghĩ cái gì đều được thể hiện rất rõ trên gương mặt.
Mà trợ lý Trương tốt xấu gì cũng leo lên được vị trí này ở Tần thị, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết tiểu tử này đang nghĩ cái gì, anh vừa sắp xếp lại tài liệu vừa thản nhiên cảnh báo: “Tôi khuyên cậu không nên có bất kỳ phán xét nào về tiểu thiếu gia Sầm Nguyễn.”
“Nói thế nào đi nữa, cậu ấy vẫn là người Tần gia, là mặt trăng trên mời…không phải là người mà kẻ đứng trên mặt bùn như cậu có thể chạm vào.”
Không biết câu nào vừa chạm đến điểm nhạy cảm của Đồng Trí, sắc mặt hắn trong nháy mắt thay đổi, giọng nói trở nên sắc bén.
Truyện đề cử: Phá Kén – Khúc Tiểu Khúc
“Cái tên Sầm Nguyễn đó thì có gì tốt? Cũng chỉ là một đứa được nhặt về. Nói không chừng cha mẹ ruột của nó so với ta còn tệ hơn, chỉ là nó gặp may thôi.”
Đồng Trí thở dốc: “Nếu kia chướng mắt tôi, thì tại sao tôi lại xuất hiện trong danh sách những người mà các anh cần tìm chứ?”
Hắn biết Tần thị đang tìm người.
Trợ lý Trương đối với những lời nói như nổi điên lên vô cùng bình tĩnh, chỉ là anh cũng không nghĩ tới Đồng Trí sẽ biết chính mình đang điều tra hắn.
Anh trầm tư một lát, nhớ lại ánh mắt khi người này nhìn sếp nhà mình, anh dứt khoát quyết định phải giải quyết mớ hỗn độn này, tránh sau này gây ra rắc rối.
“Cậu cũng biết, từ trước đó cậu cũng bị người khác so sánh với Sầm Nguyễn, dáng người, khuôn mặt….đều cùng tiểu thiếu gia có chút tương tự.”
Trợ lý Trương đánh giá Đồng Trí từ trên xuống dưới, cười đầy ẩn ý: “Tần gia luôn bao che khuyết điểm của người nhà, ý thức gia đình đoàn kết thái quá đến nực cười. Cậu lớn lên giống người như vậy, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy…”
Anh ngừng nói giữa chừng, để Đồng Trí tự bổ não nốt phần còn lại.
Trên google lẫn wiki đều dịch khó hiểu quá, nên đến đoạn này Sứa cũng tự bổ não nốt:”))))
Quả nhiên, không biết Đồng Trí nghĩ tới điều gì, sắc mặt hắn nhất thời tái nhợt.
Trợ lý Trương đặc biệt dẫn hắn suy nghĩ theo hướng đó, nhưng kỳ thực anh chỉ nhả một chút thông tin, còn lại chẳng nói gì. Ngoài mặt cũng chỉ cảm khái hai người lớn lên có điểm tương tự thôi, mặt khác đều là do Đông Trí tự tưởng tượng ra….nên anh không có liên quan gì đến việc này nha.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Đồng Trí đang trong tình trạng bế tắc, không dám tính toán bất kì ý xấu nào nữa.
Trợ lý Trương kiêu ngạo ngẩng đầu, bắt đầu nhàn nhã sắp xếp tài liệu.
Nước B rất rộng lớn, nhưng điều kiện mà Tần Viễn Hành đưa ra phá lệ hà khắc, người phù hợp cũng không có nhiều.
Anh thật sự không hiểu sếp nhà mình đang nghĩ cái gì, rõ ràng người mà hắn muốn tìm ở gần đây trong gang tấc, nhưng mắc mớ gì lại muốn mất công tìm này tìm kia nữa…Bất quá anh cũng chỉ là người làm công, chuyện này cũng không nằm trong phạm vi công việc của anh.
Chị nhân viên kia cực kì nhiệt tình, Sầm Nguyễn gần như được hưởng đại ngộ VIP cao cấp nhất, khiến cậu phải cảm thán trước cuộc sống xa xỉ tuyệt với của giới tư bản.
Trong trang viên có rất nhiều khu vườn, trong đó có cả hoa hồng và hoa cẩm tú cầu, Sầm Nguyễn ngồi trên xe hoa* vừa ăn trái cây gọt vỏ vừa chiêm ngưỡng cảnh đẹp của Trang viên, điều này khiến cậu lần đầu tiên cảm nhận được sự yên bình tốt đẹp từ khi xuyên sách với nay.
*花车: Xe hoa (Float) là một bệ được trang trí, được chế tạo trên một phương tiện như xe tải hoặc được kéo phía sau xe, là một phần của nhiều cuộc diễu hành lễ hội. (theo wikipedia)
Được, chờ trở về âm phủ, cậu cũng sẽ nhờ cha Diêm Vương xây cho cậu một trang viên đẹp hơn ở đây.
“Chúng tôi bên này còn có sân huấn luyên ngựa nữa, thiếu gia có muốn thử không?”
Cưỡi ngựa?!
Sầm Nguyễn giống như một đứa trẻ chưa từng nhìn thấy thế giới, sự háo hức mong đợi trong mắt như muốn tràn ra cả phía chân trời.
“Muốn! Tôi muốn cưỡi ngựa!!”
Trại huấn luyện ngựa cách chỗ này hơi xa, nữ nhân viên một đường vừa đi vừa nói đùa cùng Sầm Nguyễn giống như đang dỗ một đứa trẻ ba tuổi, khiến Sầm Nguyễn ngượng đỏ cả mặt.
Khi họ đến, trại huấn luyệ ngựa rât rộng, mênh mông bao la, còn có một huấn luyện viên đua ngựa tận tình hướng dẫn cậu. Sầm Nguyễn thay trang phục cưỡi ngựa, mặc đồ bảo hộ rồi hừng hực hứng thú đi đến phía chuồng để chọn một con ngựa.
Sầm Nguyễn mặc một bộ đồ đen tuyền có chút phong cách Anh quốc, đi một đôi bốt dài, trông giống như một hoàng tử nhỏ.
(Bản dịch được edit bởi Sứa Không Não, chỉ đăng tải duy nhất trên wattpat @trai_nuoi_sua)
Cậu chọn một con ngựa màu nâu cao, thoạt nhìn có vẻ ngoan ngoãn, trong lúc huấn luyện viên dẫn cậu ra ngoài, cậu không khỏi nhìn xung quanh, lại nhìn thấy nhiều con vật trong các chuồng khác.
Nữ nhân viên tri kỷ giải thích với cậu: “Đó là đà điểu, cừu, hươu đỏ…”
Sầm Nguyễn thản nhiên lắng nghe, không hiểu tại sao trong lòng lại dấy lên sự hứng thú với nơi đó, nhưng huấn luyện viên đã mang con ngựa nâu to lớn ra ngoài nên cậu đành phải theo anh ta vào trường đua ngựa.
Nơi này rất rộng rãi và vắng vẻ, Sầm Nguyễn leo lên ngựa dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên.
Người có kỹ năng tốt thì gan cũng lớn, nhưng Sầm Nguyễn lại không có “kỹ năng” nào cả, ngoài tầm nhìn trở nên cao hơn, cậu còn không dám cúi xuống xem chân mình, toàn thân cứng ngắc sợ ngựa nâu sẽ đột nhiên mất kiểm soát hất cậu ngã gãy xương.
Kỳ thật Sầm Nguyễn không sợ chết, mà là sợ trước khi mình chết sẽ bị tàn phế một nửa, đau khổ vô ích.
Huấn luyện viên cầm dây ngựa, hiển nhiên cũng không dám để vị tiểu thiếu gia tôn quý này bị thương, đành phải đi vòng quanh trường đua ngựa một vòng nhỏ, vừa giải thích những điểm mấu chốt và kiến thức khi cưỡi ngựa,
Sầm Nguyễn dần dần thả lỏng, trí nhớ cậu rất tốt, nhanh chón ghi nhớ từng chữ huấn luyện viên nói, còn áp dụng vào thực tế, huấn luyện viên thấy cậu học nhanh thì không khỏi khen ngợi.
Cậu thập phần hưởng thụ mà hơi nhếch cằm lên, nụ cười trên khóe miệng đều ngăn không được, nếu cậu mà có một cái đuôi, hẳn giờ này nó đã vẫy lên cao đến tận trời.
Đáng tiếc thân thể này có bệnh tim, không thể chịu kích thích quá mức, bằng không lúc này Sầm Nguyễn đã vươn người mà cưỡi ngựa chạy.
Lúc này, một chiếc xe khác dừng lại, người phục vụ cúi chào vị khách kia một cách kính cẩn.
Tần Viễn Hành ánh mắt rơi vào chỗ trường đua ngựa, ánh nắng ấm áp chiếu vào người thanh niên, bao phủ lấy cậu một vầng sáng màu vàng, cậu mặc một bộ đồ cưỡi ngựa kiểu Anh màu đen tuyệt đẹp, hoàn mỹ tôn lên dáng người thon thả của cậu, vòng eo kia cơ hồ chỉ cần dùng một tay là có thể vừa vặn ôm lấy.
Nước da của Sầm Nguyễn trắng đến mức gần như phát sáng, lúc này cong vô tư mà mỉm cười, vừa đơn giản lại thuần khiết.
Không biết vì sao, Tần Viễn Hành lại cảm thấy Sầm Nguyễn giống hệt thiếu niên trong mộng của mình.