Chương 8: Uống nhầm thuốc
Đặng Lam Trà loạng choạng chỉ tay vào người trước mặt:
“Ai nói tôi uống nhầm thuốc? Tôi chỉ uống bia thôi. Vậy cho nên cút ngay cho tôi!”
Cô lấy tay đẩy Phục Hưng ra. Ngay bây giờ cô nghĩ đầu ốc mình có vấn đề, người đàn ông đó không để nào xuất hiện ở đây được.
Nguyễn Phục Hưng kéo cô vào trong lòng ngực mình khóa lại, tay anh giữ cô, tay còn lại nâng cằm cô lên: “Em xem cho rõ tôi là ai?”
Lam Trà mở to mắt mà mở không được, cô nhấm lại nói: “Anh là ai kệ anh chứ? Liên quan gì đến tôi? Haha.”
Nguyễn Phục Hưng không nhiều lời, anh bế cô đặt lên vai. Đặng Lam Trà không có chuẩn bị, cô bị trút ngược cảm giác buồn nôn ập tới.
“Oẹ”
Sau đó chỉ thấy bầu trời của cô bắt đầu tối lại.
…
Nắng nhẹ xuyên qua cửa kính làm làn mi cong khẽ động, Lam Trà trở mình:
“Đùng”
Cơ thể cô rơi tự do xuống nền gạch, Đặng Lam Trà lúc này mới ý thức được mình bị rơi xuống giường.
Cô vươn tay vịn vào ga giường để trợ lực mà ngồi dậy. Nhưng thứ cô đụng phải là bàn chân người. Cô hét lên: “Cha mẹ ơi… Cứu con!”
Người đàn ông trên giường trở mình: “Mới sáng em ồn ào cái gì vậy?”
Cô kéo lấy chăn quấn ngang người, hai tay đưa lên che mặt: “Tôi không nhớ gì cả, trong tài khoản của tôi có 100 triệu. Chút tôi chuyển khoản cho anh. Chuyện này xem như chưa từng có. Nghe rõ chưa?”
Chỉ nghe trên giường truyền đến tiếng cười: “Haha. Đặng Lam Trà, tôi không thiếu tiền!”
“Vậy anh cần nhà? Tôi có. Hay cần xe? Tôi có hết.”
Nguyễn Phục Hưng xoay người ngồi dậy, anh kéo tay cô: “Cái gì tôi cũng có. Mà Tôi không ngờ Đặng Lam Trà em lại quất ngựa truy phong.”
Nghe đến đây, não bộ cô mới đọc được chất giọng của người đàn ông.
Mắt cô mở to ra: “Nguyễn Phục Hưng? Sao lại là anh?”
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy, trên người đã mặc sẵn đồ ngủ, anh đi thẳng vào phòng tắm:
“Là tôi thất vọng lắm sao?”
Đặng Lam Tra nhìn quần áo đang vương vãi trên sàn nhà, còn người cô đang mặc váy ngủ. Không cần nghĩ cũng biết đêm qua xảy ra chuyện gì.
Cô bật khóc.
Đến khi Nguyễn Phục Hưng bước ra đã thay bộ âu phục chỉnh tề, anh bước nhanh ngồi xuống giường, bàn tay thon dài phủi phủi tấm ga màu trắng.
“Đặng Lam Trà, không ngờ lần đầu tiên của em lại không có dấu vết?”
Đặng Lam Trà nhíu mày nhìn lên tấm ga. Cô nghe người ta nói, lần đầu chắc chắn sẽ rất đau. Còn nữa, lần đầu sẽ có vệt đỏ minh chứng.
Đây là lần đầu của cô, tại sao lại không có?
“Tôi… Không nhớ gì hết. Càng không biết!”
Nguyễn Phục Hưng vươn tay kéo cô ngồi vào lòng mình. Tay anh nâng cằm cô lên:
“Em thật không nhớ?”
Làm sao Đặng Lam Trà nhớ cho được? Hôm qua cô uống đến không thấy mặt trời. Trong ký ức cô chỉ là lúc đến quán lẩu. Còn lại có đánh chết cô cũng không nhớ.
Cô rơi nước mắt rồi lấy tay quẹt ngang lau. Trông bộ dạng uỷ khuất như bị ai đó bắt nạt.
Nguyễn Phục Hưng thấy cô như vậy cười phá lên:
“Đặng Lam Trà, tôi không thích làm với người say xỉn. Cho nên em đừng nghĩ lung tung!”
Đặng Lam Trà nghe vậy, đôi mắt bỗng sáng rực lên:
“Vậy là tối qua không có gì?”
“Ừ”
“Nhưng mà là anh thay quần áo cho em?”
“Không. Giúp việc thay.”
“Vậy sao chúng ta ngủ chung?”
“Đây là phòng tôi, em muốn tôi ngủ dưới đất?
Nghe đến đây cô như bừng tỉnh. Cô không muốn mình là người tùy tiện. Càng không muốn mình tuỳ tiện trong mắt anh.
Nguyễn Phục Hưng nhíu mày: “Em vui vậy sao?”
“Dĩ nhiên.”, cô nói mà không cần suy nghĩ.
“Lam Trà, vậy em đồng ý làm tình nhân của tôi là nói dối?”