Chương 52: Trên người em có mùi đàn ông?
“Hoàng Đăng Quân, em có chứng cứ, trực tiếp đi báo cảnh sát tống hắn vào tù?”
Đặng Lam Trà hít thở nhanh, sau một lúc cô cố gắng bình tĩnh nói:
“Phải rồi. Chiếc usb mà Phục Hưng đưa cho em. Em phải đi tìm chứng cứ. Anh mau đưa em về!”
Hoàng Đăng Quân kéo cô lại ôm lấy, hơi ấm và mùi hương quen thuộc. Đặng Lam Trà vùng ra không muốn nhưng Hoàng Quân lại nghĩ cô đang mất tình tĩnh. Tay anh ôm chặt hơn. Cô gái đứng đó cũng nói thêm vào:
“Chuyện này cần suy tính lại. Con người Đặng Lam Thanh thế nào tôi biết rõ nhất. Đặng Lam Trà xin cô cẩn thận!”
Đặng Lam Trà không giằng co nữa. Cô buông xuôi:
“Được rồi. Anh mau đưa em về nhà. Em cần tìm chiếc usb cũ?”
“Để làm gì?”
“Anh hai em còn làm ra những chuyện kinh khủng hơn nữa!”
“Có thật làm em đã bình tĩnh?”
“Đúng vậy! Chúng ta mau về thôi!”
Sau đó, hai người bọn họ đã lên xe đi về. Trong xe Đặng Lam Trà vẫn không ngừng nhớ lại chiếc usb mà Phục Hưng đưa cho cô. Cô có thể để nó ở đâu?
“Đặng Lam Trà, sau này muốn liên lạc thì gọi số vừa rồi cho anh.”, Hoàng Đăng Quân vừa lái xe vừa quay sang căn dặn.
“Còn nữa, nếu hắn có làm khó gì em. Em đến tìm anh.”
Đặng Lam Trà từ chối: “Như vậy không tiện. Vợ anh biết, cô ấy sẽ khó chịu.”
“Mạc Tương Tư là người hiểu chuyện nên chắc cô ấy sẽ thông cảm. Em yên tâm.”
Đặng Lam Trà thở dài, ánh mắt trở nên nghiêm túc nhìn Đăng Quân:
“Quân, anh có yêu cô ấy?”
Gương mặt lộ ra vẻ thống khổ: “Yêu hay không không quan trọng.”
“Vậy cái gì quan trọng?”
“…”
Hoàng Đăng Quân cười khẩy, anh không nói ý anh chính là: người anh yêu và muốn kết hôn thì lại không yêu anh. Cho nên tất cả những chuyện còn lại không còn quan trọng nữa, cuối ai cũng như nhau mà thôi.
Hoàng Đăng Quân dừng xe ở lên lề gần bến xe buýt. Đặng Lam Trà bước vội ra ngoài rồi leo lên xe buýt mà đi. Cô đi đến công ty nộp bản thảo. Chờ sau khi sếp duyệt xong, Đặng Lam Trà vội quay về Nguyễn gia.
Nguyễn Phục Hưng ngồi ở phòng khách, thấy Đặng Lam Trà đi về còn không thèm chào hắn một tiếng đã vội vã đi lên lầu. Hắn nâng giọng của mình:
“Đặng Lam Trà vừa về em đã vội đi đâu?”
Đặng Lam Trà căn bản không chú ý đến hắn. Cái cô chú ý bây giờ chính là chiếc usb.
Cô gấp gáp đi vào phòng của mình rồi tìm kiếm trong đống quần áo. Tìm mãi không thấy cô mới ngồi bệt xuống sàn nhà suy nghĩ, cô càng không phát hiện phía sau mình một thân ảnh to lớn đang bao phủ.
“Đặng Lam Trà, em đang tìm cái gì?”
Cô giật mình quay lại: “Dọa chết em. Anh sao lại ở đây?”
Hắn nhíu mày: “Đây là nhà tôi. Hơn nữa căn phòng này chính là phòng của tôi. Tôi sao không thể ở đây?”
Cô hắn đột nhiên tâm trí như phát sáng: “Nguyễn Phục Hưng, anh còn giữ chiếc usb?”
“Usb?”
Hắn thật sự không hiểu Đặng Lam Trà vừa từ bên ngoài về đầu ốc hỏng rồi sao?
Hắn ngồi xuống cạnh cô.
“Là chiếc usb chứa nội dung phạm anh tôi gây án?”
Nguyễn Phục Hưng đột nhiên nắm cổ áo cô kéo mạnh:
“Đặng Lam Trà, trên người em sao lại có mùi của đàn ông? Nói?”
“Không phải. Chuyện này là…?”
Cô nhìn hắn, vẻ mặt có chút suy tính. Nhưng thật ra cô đang sắp xếp lại câu chuyện để dễ dàng kể.
“Là như thế nào? Sao nào không nói được?”
Đặng Lam Trà gấp gáp: “Không phải là do Quân. Anh ấy bảo có chuyện liên quan đến cái chết của cha em. Tìm em. Em nhớ lại chiếc usb cũ nên muốn lấy ra tố cáo Lam Thanh.”
Nguyễn Phục Hưng vẫn không buông tay. Anh siết cổ áo của Lam Trà đến nghẹt thở. Mặt cô bắt đầu đỏ lên, những đường gân xanh lộ ra.
“Nói. Hắn hôn em?”
“Không có!”
“Đặng Lam Trà, hắn ôm cô?”
Đặng Lam Trà thật sự lo lắng nếu hắn phát hiện Quân đã ôm cô thì sẽ như thế nào. Giọng nói cô run run như muốn liều mạng phân bua: “Anh nghe em giải thích…”
Nguyễn Phục Hưng buông tay, chầm chậm nói: “Tôi nghe đây, cô nói đi.”
“Lúc đó em nghe người phụ nữ Quân dẫn em đi gặp nói hung thủ giết hại ba em chính là Đặng Lam Thanh. Em kích động. Vậy cho nên…”
“Cho nên cái gì?”
Đặng Lam Trà không làm gì sai trái nhưng với tình huống bây giờ, cô giống như bị bắt gian tại trận.
Nước mắt dâng đầy khuôn mặt nhỏ nhắn.
Đôi mắt phượng hẹp đẹp đẽ của hắn nhíu lại nhìn cô, khoé miệng cô lên hung ác: “Nói!”
Đặng Lam Trà nghe tiếng hắn run rẩy một cái. Cô chưa từng thấy hắn giận giữ như vậy.
“Anh ấy vì thế mà ôm em…”
Phục Hưng sau đó lại hung hắn kéo tay Lam Trà đi vào phòng tắm. Hắn xả nước lạnh dội thẳng lên người của cô.
“Đặng Lam Trà, ký giấy có nghĩa đã kết hôn. Theo luật mà nói cô chính là vợ của tôi. Tôi không cho phép cô có dính líu đến người đàn ông nào khác. Tôi không muốn cô, càng không cho phép ai có quyền được chạm vào cô. Nghe rõ chưa?”
Rõ ràng cô và Đăng Quân không có gì nhưng làm sao cô có thể giải thích?
Hắn nhìn thấy sự mơ màng trong đôi mắt của cô càng khiến cho cơn giận giữ như phát hỏa. Hắn xé toạc chiếc áo cô đang mặc ra. Những mảnh vải rơi xuống giống như những chiếc lá trên cành hung hăng bị cơn bão thổi bay. Trên người Đặng Lam Trà chỉ còn một chiếc áo ngực nhỏ xinh màu xanh.
Đặng Lam Trà co người lại sợ hãi hét lên: “Nguyễn Phục Hưng, anh muốn làm gì?”
Nguyễn Phục Hưng kéo Lam Trà dậy. Hắn bóp cổ cô. Kéo cô áp sát một góc tường trong phòng tắm. Sau đó hắn thả lỏng tay, tiếng nước chảy hòa vào giọng nói của hắn nhưng Đặng Lam Trà không hề bỏ sót dù chữ một chữ:
“Đặng Lam Trà, tôi không cho phép em đem gương mặt này đi dụ dỗ đàn ông. Hôm nay tôi không dạy dỗ em, em chắc không nhớ lâu được…”
“Gương mặt này?”
Hắn muốn nói gương mặt của cô giống người hắn yêu?
Đặng Lam Trà giãy giụa: “Em không muốn… Nguyễn Phục Hưng anh tránh ra.”