Chương 51: Cuộc gọi xác minh
“Có đúng như lời anh nói?”
Lên xe đi rồi nói, ở đây không tiện. Đặng Lam Trà mở cửa xe bước vào. Hoàng Đặng Quân ngồi ghế lái, anh nhóm người qua thắt dây an toàn cho Lam Trà.
“Anh làm gì thế?”
“Thắt dây an toàn cho em.”
Đặng Lam Trà vội đẩy Hoàng Quân ra: “Em với anh bây giờ không giống trước. Tránh bị hiểu lầm.”
“Ừ.”
Khoé mi Đăng Quân hơi rũ, bây giờ Lam Trà ngồi cạnh anh như có một tấm kính chắn lại. Là cách cả thế giới mới đúng. Hoàng Đăng Quân cười khẩy, cảm giác chua xót nơi chớp mũi.
Đặng Lam Trà hít một hơi, sau đó quay sang nhìn anh: “Em thật xin lỗi! Đáng ra em không nên có mặt ở đó.”
“Không sao mọi chuyện đang được giải quyết. Cũng không phải lỗi tại em. Nửa năm qua em sống thế nào? Còn dì nữa?”
“Em và mẹ vẫn khoẻ.”
Hoàng Đăng Quân có chút khó chịu. Anh tấp xe vào bên lề rồi quay sang hỏi Lam Trà:
“Đặng Lam Trà tại sao trải qua bao nhiêu chuyện, em cuối cùng lại dây dưa với hắn? Sao em mãi không chịu nghe anh?”
Đặng Lam Trà mở cửa đi ra ngoài: “Anh nói với em là đi tìm hiểu chuyện đó. Tại sao lại trách em.”
“Được. Em vào trong rồi nói. Ở đây nhiều người.”
Đặng Lam Trà dằng cơn giận xuống, cô mở cửa ngồi vào trong xe. Cô còn nhớ lúc nhỏ, mỗi lần cô làm sai là anh lại trêu chọc cô. Nhưng cuối cùng, người giúp cô nhận lỗi lại là anh.
“Hoàng Đăng Quân, em đã lớn rồi. Em sẽ tự mình chịu trách nhiệm.”
Hoàng Đăng Quân gõ tay vào bánh lái, ở khoé miệng cố gắng rặn ra nụ cười:
“Được. Đặng Lam Trà của anh lớn rồi!”
Còn một câu mà anh muốn nói đó chính là: “anh sợ em bị tổn thương.” nhưng lời đó anh thu lại không nói. Có nói cô cũng không muốn nghe.
Hoàng Đăng Quân lái xe băng qua một cánh rừng rồi vào con đường mòn ở một ngôi làng nhỏ.
Đặng Lam Trà xuống xe, nhìn khung cảnh trước mắt có chút sợ:
“Quân rốt cuộc chúng ta đi đâu?”
Hoàng Đăng Quân kéo tay Lam Trà đi thẳng vào trong làng. Ngôi làng nằm khuất dưới thung lũng, muốn xuống được bên dưới phải đi theo lối mòn bậc thang nhỏ. Đường đi có hơi trơn trượt nên Hoàng Đăng Quân đưa tay ra:
“Nắm chặt tay anh.”
Đặng Lam Trà đưa tay vịnh vào những nhánh cây. Quân thu tay lại: “Nếu vậy thì em cẩn thận một chút.”
“Cảm ơn anh!”
Xuống được bên dưới thung lũng, Hoàng Đăng Quân đi lên một ngôi nhà sàn lớn:
“Là tôi.”
Cô gái trong nhà dè dặt nhìn qua khe hở, xác định đúng người mới mở cửa.
“Anh đem theo ai vậy?”
“Đặng Lam Trà.”
Nghe cái tên này người phụ nữ quỳ rạp xuống: “Tôi xin lỗi, tôi không cố ý. Van xin cô!”
“Chuyện gì thế?”,
Đặng Lam Trà không hiểu tại sao người phụ nữ không quen biết lại xin lỗi cô. Người phụ nữ vừa quỳ vừa kéo ống quần của Lam Trà: “Xin lỗi, không phải do tôi hại chết ông ấy. Tôi bị ép buộc. Xin cô tha tội cho tôi.”
“Ông ấy? Ba tôi?”, Đặng Lam Trà thất kinh.
Hèn gì người phụ nữ này trông quen mắt. Cô ta chính là tình nhân của ba cô.
“Ba tôi không phải tự vẫn?”
“Đặng Lam Trà, chính xác là như vậy?”
Đặng Lam Trà không dám hỏi, cô sợ biết được sự thật lại không dám đối mặt. Nguyễn Phục Hưng mà cô quen không phải loại người như vậy. Cô không muốn nghe quay đầu bỏ chạy.
Hoàng Đăng Quân kéo tay cô: “Lam Trà, em đi đâu đó?”
“Em không muốn biết.”
“Lam Trà bình tĩnh lại. Nghe cô ta nói hết đã.”
Đặng Lam Trà lấy hết can đảm quay lại. Cô chậm rãi nói:
“Là Nguyễn Phục Hưng?”
Người phụ nữ đó lắc đầu. Tâm trạng của cô thả lỏng đôi chút.
“Vậy cái chết của ba tôi có liên quan đến?”
“Đặng Lam Thanh.”
Lam Trà càng sốc hơn nữa. Ba cô trước giờ đối xử với anh rất tốt. Cũng chính ba mang anh về cái nhà này. Sao có thể là anh?
“Cô nói bậy. Anh tôi dù có xấu xa cỡ nào cũng không thể chính tay hại chết ông ấy được.”
Khoé mắt Lam Trà ửng đỏ. Cô vừa nói vừa lui về phía sau.
“Hắn không chính tay hại chết anh Vĩ nhưng mà hắn bỏ thuốc hại chết anh ấy. Hắn còn say tôi bắt anh Vĩ ký giấy uỷ quyền. Sau đó, lúc chúng tôi ân ái với nhau. Anh Vĩ, anh ấy lên cơn đau tim mà chết. Huhu. Tôi xin lỗi. Rõ ràng anh ấy rất tốt với tôi.”
Đặng Lam Trà còn không tin: “Cô nói bậy.”
“Tôi có nói bậy hay không cô nghe đoạn ghi âm này sẽ rõ. Còn nữa, lúc anh Vĩ mất tôi mới biết anh Vĩ có mua bảo hiểm, người thừa kế là tôi. Nếu không vì cắn rứt lương tâm tôi cũng không về đây!”
Đặng Lam Trà đứng không vững, cô ngồi khuỵu xuống: “Cô nói dối!”
Đoạn ghi âm được Quân lập tức mở lên. Đó là giọng của anh cô:
“Đã ký chưa? Cuối cùng ông ta cũng có ngày này!”
Đặng Lam Trà nghe không nổi. Nếu thật là anh hai thì cô có một phần tội lỗi trong đó.
“Không phải mà. Không phải. Anh tôi sao có thể?”
“Hắn chuyện gì mà không dám làm? Hắn cho người đưa tôi sang nước ngoài rồi truy sát tôi. Nếu không gặp được Hoàng đại thiếu gia, tôi còn tưởng mình đã…”
Nói đến đây cô gái nghẹn lại. Thật ra cô ta cũng yêu ông Vĩ nhưng vì ba mẹ cô đã bị bắt nhốt lại. Còn dọa tung ảnh nóng của cô lên.
“Người đàn ông đó chính là tội ác!”
Người phụ nữ đích thân đưa cho Lam Trà một chiếc usb: “Cái này là đoạn ghi hình. Tôi biết sau khi tung nó lên chắc chắn tôi sẽ không thoát khỏi. Nhưng tôi muốn sống những ngày sau đó cho trọn vẹn với lương tâm!”
Đặng Lam Trà run rẩy nhận chiếc usb của cô gái. Đột nhiên Lam Trà nhớ lại lời Nguyễn Phục Hưng, anh cũng từng đưa cho cô chiếc usb và nói: “Tôi khuyên em nên nhẫn tâm một chút.”
Lúc ấy, cô đã lựa chọn tha thứ cho anh. Vì cô nghĩ anh mình có thể sửa đổi. Nhưng thật sự không phải. Với Tiểu Vy cũng vậy, cô gái trước mặt cũng vậy. Anh cô sẽ dùng một cách là uy hiếp gia đình họ để đổi lấy lợi ích cho anh. Kẻ giết người quen tay thì sao có thể dừng?
Đặng Lam Trà đứng dậy. Cô nghiến răng gọi tên:
“Đặng Lam Thanh, lần này em sẽ để pháp luật trừng trị anh!”
Hoàng Đăng Quân kéo tay giữ Lam Trà lại:
“Đặng Lam Trà. Em muốn làm gì?”
“Đi tìm tên khốn đó tính sổ.”
“Đặng Lam Trà em không được đi!”
Lam Trà quay người lại, ánh mắt đầy căm phẫn:
“Quân, mau buông tay em ra. Em bây giờ chính là đang muốn giết người!”