Chương 47: Lần đầu che chở cho em
“Tại sao? Rõ ràng anh không yêu tôi.”
Hắn cười khẩy: “Vì với tôi, không phải người mình yêu thì kết hôn với ai không còn quan trọng.”
Đặng Lam Trà nghe mà đau lòng. Cô trước giờ có nghe hắn rất yêu một cô gái. Đến nay vẫn chưa biết mặt. Có phải vì cô gái đó nên hắn không thể yêu ai?
“Vì sao?”
Quả nhiên hắn trả lời:
“Vì người tôi yêu không còn sống nữa. Nếu em cần danh phận, tôi sẽ cho em danh phận. Tôi muốn cho em biết rằng kết hôn chẳng qua chỉ là tờ giấy mà thôi. Nó không nói lên gì cả, càng không thể trói buộc ai!”
Hắn xoay người nâng ly rượu trên bàn, một hơi uống cạn. Thân ảnh của hắn toát lên vẻ cô độc, muốn chạm đến nhưng vĩnh viễn vẫn không chạm được.
“Đặng Lam Trà tính ra em kết hôn với tôi rất có lợi. Ra bên ngoài người ta gọi là Nguyễn phu nhân. Tiền em muốn xài bao nhiêu thì xài, không cần lo cái ăn cái mặc. Công việc của em, em muốn lên chức tôi chỉ cần một cái búng tay mà thôi không cần phải khổ sở phấn đầu cả đời. Còn nữa, mẹ em tôi sẽ cho bà ấy điều kiện y tế tốt nhất.”
Đặng Lam Trà nhìn hắn nghi hoặc: “Sao đột nhiên anh lại tốt với tôi như vậy?”
Là hắn áy náy chuyện cũ hay do hắn hồi tâm chuyển ý?
Kết hôn đối với Đặng Lam Trà là chuyện cả đời. Cô không muốn kết hôn xong rồi ly hôn. Phụ nữ người ta gọi đó là một đời chồng. Còn đàn ông có thể lấy một người khác mà không ai dị nghị.
“Đặng Lam Trà, vị trí phu nhân nhà họ Nguyễn ai cũng muốn trèo lên. Em lại ở đó do dự?”
“…”
“Anh thương hại tôi?”
“Tôi không có trái tim từ bi.”
“Vậy thì cái gì?”
Dĩ nhiên hắn không thể nói cho cô nguyên nhân thật sự. Trong lòng hắn, chỉ có hắn là rõ nhất.
“Đặng Lam Trà, nếu không thì thôi vậy?”
Đặng Lam Trà nhắm mắt hét lớn: “Tôi nhất định đồng ý. Cho dù anh không yêu tôi. Tôi…”
Cô rũ mi, lời nói thu lại vào tâm: “Tôi yêu anh.”. Thật ra cô biết trong thâm tâm mình vẫn yêu hắn. Hắn thật ra không hề xấu, chẳng qua hắn bị quá khứ ám ảnh nên mới thành ra như vậy.
Trong thời khắc này, Đặng Lam Trà nghĩ có thể thay đổi hắn. Dùng tình yêu để bù đắp cho hắn.
Thời gian có thể chữa lành những vết thương mà đúng không?
Là “thương hại” cũng được. Bỏ đi chữ “hại” thì ít ra trong đó có chữ “thương”.
Đặng Lam Trà đứng dậy, lau mặt một chút rồi nói: “Nguyễn Phục Hưng, em có thể ôm anh?”
“Ừ!”
Lam Trà đi đến hai bàn tay choàng qua lưng của hắn mà ôm lại. Đầu cô gục vào lòng ngực trọng lớn ấm áp của hắn. Đây là lần đầu tiên hắn cho cô ôm. Cảm giác rất ấm áp. Trái tim cô đập loạn lên. Cô muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng, cả đời này cô chỉ yêu hắn. Dù hắn có đối xử với cô ra sao, hắn chính là không cố ý. Chẳng phải bây giờ hắn đã bù đắp lại cho cô hay sao? Ai nói cô ngu ngốc cũng được. Đặng Lam Trà biết bản thân cô muốn gì và cần gì.
Nguyễn Phục Hưng vẫn giữ tay trong túi quần không động. Hắn không đẩy cô ra cũng không hoàn toàn ôm cô. Hắn thở ra nhàn nhạt nói:
“Đặng Lam Trà hoá ra em không thể rời bỏ tôi.”
“Còn nữa, em đã nghĩ kỹ chưa. Cuộc hôn nhân này tôi không đảm bảo dài lâu. Khi nào em muốn dừng tôi sẽ không cho. Chỉ khi tôi muốn, em mới được quyền rời bỏ?”
Đặng Lam Trà gật đầu:
“Em nguyện ý!”
“Xong chưa?”
Đặng Lam Trà ngẩng mặt nhìn hắn.
“Nếu xong rồi thì buông ra. Chúng ta đi thôi!”
Cô kéo tay hắn: “Hưng thiếu, xin anh dịu dàng với em một chút có được không?”
Nguyễn Phục Hưng nắm lấy cổ tay của Lam Trà kéo cô đi.
“Tôi sẽ thử. Nhưng không chắc, em đừng hy vọng.”
“Không sao. Ít ra anh còn chịu thử!”
Hắn kéo tay Lam Trà đi xuống đại sảnh rồi thông qua cánh cổng cưới đi vào. Lam Trà ghì lại:
“Anh muốn đi đâu?”
“Đi chúc mừng!”
“Là sao?”, Đặng Lam Trà còn chưa nói hết lời đã bị hắn kéo lên đứng trước Hoàng Đăng Quân.
Đăng Quân vừa thấy Lam Trà liền buông tay Mạc Tương Tư nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình:
“Đặng Lam Trà sao em lại ở đây? Còn đi cùng hắn?”
“Em…”
Mạc Tương Tư khó chịu, cô kéo Đăng Quân ra: “Quân, anh làm gì vậy? Người ta nhìn kìa!”
Phục Hưng nghiêng mặt, kéo Lam Trà về phía sau lưng mình rồi bảo: “Đây là vợ chưa của tôi xin đừng vô lễ!”
Đăng Quân sợ mình nghe nhầm lại kéo tay Lam Trà về phía anh: “Hắn nói gì vậy? Em quay đây cho anh!”
Nhìn một người phụ nữ mà đến 2 người lôi kéo. Mạc Tương Tư nổi giận:
“Hoàng Đăng Quân, anh là người đã có vợ. Buông tay cô ta ra. Giữ thể diện một chút!”
Hoàng Đăng Quân vẫn ra sức. Bao nhiêu lâu nay anh cho người tìm kiếm cô, nhưng đều không có tung tích. Nay lại xuất hiện trước mặt anh, lại còn thông báo vợ sắp cưới của tên khốn đó. Làm sao mà anh không nổi điên lên cho được.
Mạc Tương Tư gỡ tay Quân ra, anh nắm chặt Lam Trà không buông. Tức giận Mạc Tương Tư cắn tay Hoàng Đăng Quân. Một màn này đã bị cánh nhà báo tham dự ghi lại.
Bọn họ nhào đến chụp ảnh. Lễ cưới bỗng dưng lại loạn lên.
“Bọn họ làm gì thế?”
“Mau đến hóng đi?”
Ông Hoàng đang tiếp khách, nghe có ồn ào liền kéo bà Hoàng đến. Bà Hoàng kinh hãi:
“Ông ơi, con bé Lam Trà sao lại ở xuất hiện ở đây? Chẳng phải nó hứa với ông rồi sao?”
Ông Hoàng bước vội đến ghì tay Đăng Quân lại:
“Mau buông. Hoàng Đăng Quân con hứa với ta cái gì?”
Đăng Quân vẫn nắm lấy cổ tay Lam Trà thật chặt. Anh rõ ràng không quên được cô.
Ánh mắt Đặng Lam Trà tuyệt vọng: “Quân em đau. Mau buông em ra!”
Cô biết chỉ cần cô nói đau, anh lập tức buông tay. Sau đó cô cúi đầu trước mọi người:
“Xin lỗi tôi đến đây để chúc mừng. Không có ý gì khác!”
“Thật không? Sao nhìn mặt cô quen thế?”
“Phải là vị hôn thê cũ không ta? Đặng tiểu thư đúng không?”
Nguyễn Phục Hưng chắn ngang trước Lam Trà:
“Xin lỗi đây là vợ chưa cưới của tôi. Chúng tôi đến để chúc mừng!”
“Xin hỏi Hưng đại thiếu gia, ngài có biết quá khứ của cô ấy? Nghe nói cô ta cùng người đàn ông khác…”
Hắn kéo Đặng Lam Trà sang bên cạnh, khoác tay cô:
“Người trong bức ảnh đó là tôi. Chúng tôi chuẩn bị kết hôn chính là vì vậy. Người nào làm càng tung bức ảnh đó lại lần nữa tôi sẽ truy cứu đến cùng. Xin phép!”
Nói xong, Phục Hưng dắt tay Lam Trà đi. Hoàng Đăng Quân kéo tay cô lại:
“Đặng Lam Trà, anh đã bảo em tránh xa cái thằng súc sinh này ra. Tại sao em vẫn cứng đầy? Em không sợ có ngày hắn làm tổn thương em lần nữa sao?”
Mạc Tương Tư chịu không được, cô ném bóng bông xuống:
“Hoàng Đăng Quân, mau buông tay ngay lập tức! Nếu anh còn như vậy em huỷ hôn!”
Nguyễn Phục Hưng ôm vai cô chặt hơn, đó là lần đầu tiên hắn chủ động ôm cô như vậy. Cô nhìn về phía Hoàng Đăng Quân gỡ tay anh ra, thành tâm chúc phúc:
“Em mong anh hạnh phúc. Con đường là do em chọn, khó khăn em sẽ tự chịu.”
Còn có thể níu kéo sao? Hoàng Đăng Quân chầm chậm buông tay Lam Trà ra.
Anh cười khẩy bản thân mình: “Cho dù có thể nào, em vẫn không chọn anh? Đặng Lam Trà em lại làm anh đau thêm một lần nữa.”
Hoàng Đăng Quân ôm trái tim đang nhói của mình mà quỵ xuống. Anh mặc kệ ánh nhìn của quan khách mà đi thẳng vào bên trong phòng thay đồ.
Mạc Tương Tư cùng chạy theo. Ở phía ngoài, ông bà hai bên gia đình cố gắng tiếp đãi khách.
Mạc Tương Tư ở trong phòng trang điểm nhìn thấy người con trai ấy đang run lên. Cô dịu dàng ngồi bên cạnh anh:
“Đừng như vậy, chúng ta mau ra ngoài.”
Hoàng Đăng Quân ngẩng mặt lên nhìn Tương Tư:
“Tại sao?”
Mạc Tương Tư ôm Đăng Quân vào lòng: “Đơn giản là không yêu. Nhưng anh yên tâm, Mạc Tương Tư em sẽ nguyện ở bên cạnh anh!”
“Cô ấy yêu anh ta?”
Hoàng Đăng Quân gật đầu.
“Vậy thì anh nên chúc phúc cho cô ấy. Có những chuyện dù có chết cũng không từ bỏ được. Cô ấy chính là kiểu người như vậy!”