Chương 41: Ác mộng
Đặng Lam Trà nghe thấy có ai gọi tên mình. Lúc ra mở cửa lại nghe có tiếng trẻ con khóc. Sau đó, cô lại đứng trước cửa nhà họ Nguyễn, Tô Nhã lại đá vào bụng cô lần nữa.
Đặng Lam Trà gật mình, mồ hôi đổ đầy cả trán. Cơn ác mộng này quá đỗi chân thật. Chân thật đến mức làm Lam Trà hoảng sợ.
Lam Trà bật dậy, nhìn đồng hồ chỉ mới bảy giờ sáng. Cô tung chăn gồi dậy chuẩn bị, hôm nay có hẹn với Thanh Nhân đi hoạt động từ thiện.
Cô mặc áo thun trắng bỏ vào quần jeans xanh. Tóc buộc cao nhìn cá tính. Vừa bước ra cửa là Thanh Nhân đã đợi sẵn:
“Này, con gái hay muộn lắm sao?”
“Cậu đến đây lúc mấy giờ?”
“5 giờ?”
Lam Trà mắt mở to kinh ngạc: “Cậu bệnh à? 7h30 mới hoạt động, 5 giờ cậu đến làm gì?”
“Thì sợ cậu đợi tớ! Haha. Tới mới tới thôi. Lúc nãy là đùa!”
Đặng Lam Trà thở phào: ‘Tớ còn tưởng phải đưa cậu vào bệnh viện uống thuốc!”
“Này!”
Hai người cứ thế mà cười to. Sau đó lại phát hiện ra chuyện gì mà im lặng rồi chạy ra đầu hẻm.
“Cũng may lần này cô hàng xóm không ra la nhỉ?”
Đặng Lam Trà vừa ôm ngực thở vừa đánh nhẹ vào người của Thanh Nhân: “Vừa rồi là tớ cứ tưởng bị ai đuổi. Thấy cậu chạy làm tớ không biết chuyện gì cũng chạy theo! Tức chết mà!”
Hai người cứ thế leo lên xe chạy đến quảng trường của thành phố. Thành phố này trực thuộc tỉnh nên dù gọi là thành phố nhưng diện tích không có lớn. Loanh quanh vài vòng là hết.
Đặng Lam Trà tất bật theo các anh chị chuẩn bị quà để phát.
Trước khi phát quà, các bạn trong đội tình nguyện có bật một bài nhạc để nhảy. Lam Trà không biết nhảy chỉ đứng ở ngoài vỗ tay. Một lúc sau, cô bị Thanh Nhân kéo vào nhảy cùng. Dù lúng túng nhìn động tác nhưng rất nhanh Lam Trà đã theo kịp mọi người.
Hoà vào dòng người, mọi ưu phiền dường như bỗng chốc bay hết. Mọi quá khứ dường như theo nhạc mà trôi đi. Khoảng thời gian này dù khó khăn nhưng Lam Trà thấy rất hạnh phúc. Nụ cười trên môi cô dần dần được khôi phục.
…
“Hưng, anh đang nhìn gì vậy?”
Tô Nhã theo Nguyễn Phục Hưng mới đó đã được nửa năm. Mặc dù có vài lần quấn lấy một số người nhưng vẫn giữ Tô Nhã ở bên cạnh. Điều này chứng tỏ cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng.
“Hưng, khu đất sau quảng trường kia đều của nhà em. Ba em cho em hết. Em không nghĩ nhiều liền chuyển cho anh.”
Tô Nhã nói xong ép sát người vào Phục Hưng: “Anh nhìn gì vậy? Đám người nhảy nhót lố lăng có gì vui?”
Tô Nhã nói xong nhón chân lên hôn vào má của hắn nhầm che đi tầm nhìn. Nguyễn Phục Hưng đột nhiên có chút bực bội. Hắn đẩy Tô Nhã ra, tay lau vết son trên má:
“Phiền thật.”
Hắn vào trong xe còn không chờ Tô Nhã bước vào. Với ả chỉ có phát chán mà thôi.
Tô Nhã giậm giày cao gót, muốn đuổi theo càng không kịp.
Vừa chạy hắn vừa nhớ lại nụ cười của người con gái đó. Không có hắn, cô còn có thể cười vui được như vậy sao?
Tức giận hắn đạp ga hết tốc lực.
…
Hoạt động từ thiện kết thúc, Thanh Nhân kéo tay Lam Trà: “Có muốn ăn kem?”
“Cũng được!”
Vậy đợi ở đây một chút tớ đi mua rồi quay lại.
Đặng Lam Trà gật đầu, tìm một chỗ nào đó ngồi xuống. Nhìn các ông cụ bà ôm mấy chai nước mắm cùng gạo về mà chạnh lòng. Đặng Lam Trà có hơi đau ở vai cô lấy tay vừa đấm cho mình vừa nói:
“Không biết khi về già, không có con, mình có phải như vậy không?”
Ngoài sau truyền đến một giọng nói khá quen thuộc mà lâu rồi cô chưa nghe:
“Về già tôi nuôi em được không?”
Cơn ác mộng ập đến ngay lập tức, người cô không nghĩ còn có cơ hội gặp lại nay lại đứng sau lưng cô. Bàn tay đang chạm vào má của cô. Hơi thở phả bào man tai khiến Đặng Lam Trà rùng mình, cô quay lại lắp bắp:
“Nguyễn Phục Hưng?”
“Đặng Lam Trà, gặp tôi ở đây em ngạc nhiên lắm sao? Cũng phải, bảo làm tình nhân của tôi quay đi quay lại thì có người mới? Em tính trốn tôi?”
Đặng Lam Trà mắt hơi ngấn lệ, cô nhớ rất rõ từng câu từng chữ của người đàn ông:
“Tôi có hứng thú với cổ phần của công ty ba em. Em lấy được tôi dẫn em đi!”.
Cuối cùng người đàn ông đó không đến chỉ tung ảnh của cô. Nếu không vì bức ảnh đó, ba cô có lẽ sẽ không chết. Cô càng không phải rời thành phố quê hương của mình.
“Tôi trốn? Hưng đại thiếu gia là người trốn tôi mới đúng. Tôi gọi điện thoại anh không nghe, đến cửa tìm anh lại bị tình nhân của anh đạp đến nhập viện. Cũng may tôi còn cái mạng nhỏ để sống.”
Thì ra những mớ ký ức dù đã cũ, đến khi nhắc lại cảm thấy đau nhức như khoét tim gan, đau thấu xương, cảm giác này cũng không phải bị mất, mà được cô cố gắng dằn xuống.
Hôm nay đột nhiên phát ra, mới biết là thiếu chút nữa đã không chịu nổi.
Đúng lúc Thanh Nhân quay lại, nhìn thấy người đàn ông đó anh hỏi: “Người này là bạn em?”
Đặng Lam Trà lắc đầu: “Không phải. Chỉ hỏi đường!”
Sắc mặt Lam Trà tái nhợt, bộ dạng thở không ra hơi. Thanh Nhân gấp gáp đỡ cô:
“Đi nào. Chúng ta đến bệnh viện!”
Hai người dìu nhau bỏ lại Nguyễn Phục Hưng ở đó.
Nếu không thấy thì có thể không nhớ. Nhưng mà đã xuất hiện trước mặt hắn, sao hắn có thể để cho người có gương mặt giống người yêu của hắn quen người khác được cơ chứ?
Hắn nắm tay lại quyện thành nắm đấm:
“Đặng Lam Trà, em không thoát khỏi tay tôi đâu!”