Chương 40: Gặp người tốt, thử mở lòng
Cô mở cửa thì từ trong bụi cây có người nhảy ra: “Hù. Chờ cậu làm tớ đói meo!”
Lam Trà có hơi giật mình xém chút vấp ngã, vừa hay đúng lúc Thanh Nhân vươn tay ra đỡ cô.
“Cậu sao lại ở đây? Vào sáng sớm?”
Thanh Nhân lại cười gãi đầu: “Tiện đường hôm nay nghỉ. Tôi muốn kinh doanh thêm!”
“Kinh doanh?”
“Là kinh doanh xe ôm. Khách hàng đầu tiên và duy nhất chính là cậu. Hôm nay, cậu muốn đi đâu tôi chở đi cho!”
Đặng Lam Trà cười nhếch mép một cái rồi quay sang đóng cổng rào: “Tiền tôi không có. Cậu kinh doanh thất bại rồi. Tạm biệt!”
Lam Trà nói xoay lại tính đi bộ ra đón xe buýt bị Thanh Nhân ngăn lại:
“Ấy. Hôm nay không kinh doanh nữa. Làm từ thiện! Cậu đi đâu tôi chở?”
Đặng Lam Trà thở ra: “Tôi đi xe buýt được rồi không cần phiền cậu. Cậu về đi cảm ơn!”
Hàng xóm bên cạnh lại ló đầu ra hỏi thăm: “Mới sáng hai đứa cãi nhau ầm ỉ cái gì vậy?”
Thanh Nhân chắp tay lên xoa vài cái: “Xin lỗi dì. Hôm nay con đến đón bạn ấy đi làm từ thiện. Chúng con đi ngay.”
Chưa kịp phản ứng thì Lam Trà đã được đội mũ bảo hiểm, kéo lên xe máy.
“Này. Cậu muốn từ chối thì đợi ra đến đường lớn. Ở đây làm ồn phiền người khác lắm biết chưa!”
“…”
Thật ra thì trước giờ ngoài xe hơi và xe buýt, Đặng Lam Trà chưa từng đi xe máy. Cảm giác ngồi ở xe máy có chút vui vẻ. Có thể chạm vào làn đó mát. Ngồi phải chú tâm một chút.
“Đặng Lam Trà, chúng ta đi đâu?”
“Tôi đi thăm mẹ.”
“Ok. Ngồi cho chắc nhé!”
Thanh Nhân băng qua mấy con hẻm nhỏ, có lúc phải thẳng gấp làm Đặng Lam Trà phải giật mình lấy tay chạm vào eo anh mà vịn. Mỗi lúc như vậy, Thanh Nhân lại hét lên:
“Nhột nha. Đừng có mà lợi dụng!”
Đến mức làm người qua đường nhìn Lam Trà, cô xấu hổ muốn nhảy đi đâu đó trốn.
“Cậu này không yên một chút được à? Trẻ con!”
“Haha.”
“Vui không?”
“Không!”
Xe dừng lại trước cửa một tiệm cháo lòng. Đặng Lam Trà kinh ngạc:
“Chẳng phải nói tôi đi thăm mẹ sao?”
“Thăm mẹ cũng cần ăn chứ. Với lại tài xế đói bụng rồi!”
Bất đắc dĩ, Đặng Lam Trà phải ăn sáng cùng Thanh Nhân.
“Dì cho con một tô cháo không gừng!”
Thanh Nhân nói vào: “Hai tô.”
Một lát sau, cháo được đem ra nhưng phía trên để toàn là gừng. Đặng Lam Trà không thích ăn gừng, vẻ mặt cô thể hiện rất rõ. Thanh Nhân nhanh lấy gừng trong tô của mình ra rồi tiện tay đổi với Lam Trà.
“Ăn tô của tớ đi!”
“Chẳng phải cậu cũng kêu là không gừng?”
“Việc này đơn giản mà, lấy ra là xong. Ăn lẹ rồi còn thăm mẹ cậu!”
Lam Trà chỉ mới vươn tay thôi, Thanh Nhân đã đem muỗng đũa đến cho cô. Một lát sau, chỉ cần vươn tay là khăn giấy đã ở trước mặt.
Cô chỉ cần ho sặc một tiếng là ly nước có ngay.
Đặng Lam Trà không quen với sự quan tâm này, cô nói: “Cậu sao vậy? Tớ có thể tự làm được!”
“Không gì. Tiện tay thôi!”
Ăn xong, hai người vào viện dưỡng lão. Mẹ Lam Trà được nhân viên ở đây đẩy đi tắm nắng. Bà Lam ngồi trên chiếc xe lăn, tay chân run liên tục. Miệng méo nói nghe chữ được, chữ không. Mỗi lần thấy Lam Trà, tay chân bắt đầu run dữ dội hơn. Chắc có lẽ trong thâm tâm của bà vẫn còn oán hận đứa con gái ngỗ nghịch này.
Cô đứng phía sau nhìn bà Lam mãi không chịu qua, Thanh Nhân mới hỏi: “Người đó là mẹ cậu?”.
Đặng Lam Trà gật đầu.
“Vậy tại sao không đến?”
Cô thở dài, cảm giác tội lỗi đau khổ tràn về kéo rách trái tim cô:
“Vì tôi bà ấy mới ra nông nỗi như vậy. Nên bà không vui khi thấy tôi!”
Thanh Nhân lấy giỏ đồ trong tay Lam Trà: “Đứng đây đi. Tôi qua đó một lúc!”
Giỏ xách chỉ chứa một ít đồ len do tự tay Lam Trà đan. Mùa xuân tiết trời se lạnh, cô muốn mẹ mình ấm một chút.
Thanh Nhân bước đến cạnh chiếc xe lăn:
“Con chào dì, con là bạn của Lam Trà. Dì khoẻ không?”
Bà Lam tay run đầu hơi nghiêng cố gắng gật xuống. Sau đó Thanh Nhân lấy ra trong túi xách một chiếc khăn quàng cổ choàng cho bà Lam giữ ấm:
“Là Lam Trà tự tay đan cho bà đó!”
Bà Lam lại gật đầu, nước mắt từ trên rơi xuống: “Khoẻ… oẻ…”
Thanh Nhân gật đầu hiểu ý, tay vuốt lưng cho bà:
“Lam Trà khoẻ lắm dì đừng lo. Còn nữa dạo này công việc tiến triển tốt. Tâm trạng cũng vui vẻ!”
Thanh Nhân lấy tay lau nước mắt của bà Lam:
“Thôi không có khóc. Hôm nay Lam Trà bận nên nhờ con đến thăm. Con sẽ chuyển lời đến Lam Trà.”
Bà Lam co tay lại run liên tục, đầu gật một lần nữa:
“Cả…m ơn… “
Thật ra Thanh Nhân không biết giữ hai người họ từng xảy ra chuyện gì nhưng có mẹ nào mà không thương con chứ. Dù có giận nhưng vẫn thương. Chỉ là Đặng Lam Trà không có can đảm để đối mặt thôi.
Anh đặt mình vào Lam Trà, căn dặn bà Lam như mẹ mình. Sau đó, còn đẩy bà đi vài vòng khuôn viên bệnh viện rồi mới giao lại cho nhân viên chăm sóc.
Quay lại băng ghế chỗ Lam Trà ngồi, Thanh Nhân ngồi xuống bên cạnh. Anh nói:
“Mẹ cậu vui khi nhắc đến cậu. Còn hỏi cậu khoẻ không.”
Lam Trà lau nước mặt: “Cậu nói sao?”
“Nói cô ấy không chịu nhận con làm bạn trai?”
Đột nhiên Lam Trà có chút tức giận:
“Thanh Nhân?”
“Hihi. Đùa cậu một chút. Nói cậu mọi thứ đều ổn, chỉ là không có bạn trai!”
“Lại nữa!”
Thanh Nhân đưa tay xoa đầu Lam Trà: “Ê mặt cậu giận lên trông rất buồn cười! Xấu chết đi được!”
“Vậy cũng tốt. Càng xấu ít người để ý!”
Thanh Nhân thở dài: “Nhưng mà tôi lỡ để ý cậu rồi phải làm sao?”
Cái này Đặng Lam Trà đã nhìn ra từ đầu, cô rõ ràng có ý tránh né anh nhưng anh cứ thế mà “làm phiền” cô.
“Đặng Lam Trà, thật ra thì tớ không tự nhiên mà tốt với cậu. Đều có mục đích cả!”
“?”
“Mục đích của tớ là muốn chăm sóc cậu. Vậy cho nên cậu không muốn tớ cũng sẽ tìm cách. Chỉ xin cậu đừng tìm lý do để bày xích mình nữa!”
Thanh Nhân đột nhiên trở nên nghiêm túc. Ánh mắt không dám nhìn Lam Trà. Cô còn không rõ sao?
“Thanh Nhân…”
“Khoan. Đừng vội nói gì cả. Thời gian sắp tới thử mở lòng với tớ xem sao?”
Đặng Lam Trà suy nghĩ rất lâu, giọng nhỏ xuống khiến người bên cạnh không nghe thấy:
“Thời gian tới tớ sẽ thử!”
Không ai nghe nhưng mà là Thanh Nhân thì không bỏ sót. Cậu ấy vui như trúng số đứng lên nói to:
“Được!”