Chương 24: Mặc kệ lời cầu xin
Tiểu Vy hoảng sợ khóc không thành tiếng:
“Đừng… Đừng bắt chị ấy. Tôi sẽ báo cảnh sát.”
Đặng Lam Trà bị lôi đi, bàn chân cô hầu như không chạm đất. Cơ thể cô bị kéo có thể cảm nhận được lưng của mình đang chạm vào chiếc bụng to béo của tên mập kia. Mùi nước hoa hắn dùng chỉ cần ngửi thôi đã buồn nôn. Hắn cười sảng khoái kéo cô vào trong phòng bao:
“Haha. Dám chọc đến ông đây xem như mày tới số rồi!”
Đặng Lam Trà cố hét lên nhưng tên mập đã nhanh chóng lấy tay chặn miệng cô lại. Hắn đưa ngón tay thô ráp của mình vào miệng của Lam Trà:
“Mau làm cho bổn đại ca đây vui đi!”
Đặng Lam Trà hoàn toàn bày xích, cô nôn khan mấy lần.
“Oẹ”
Tên mập nắm tóc cô giật ngược ra sau: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả?”
“Chát”
Lần đầu tiên Đặng Lam Trà bị đối xử thô bạo như vậy. Mắt cô như nổ đom đóm, gương mặt xinh đẹp lộ rõ bàn tay 5 ngón xấu xí của tên mập.
Hắn lại quát lớn: “Mau há miệng ra!”
Đặng Lam Trà người nóng bừng, rõ ràng rượu có vấn đề. Đặng Lam Trà lắc đầu, răng cắn chặt môi đến bật máu cũng không hé ra. Nhất định cho dù có chết cũng không phải bị sỉ nhục như vậy.
“Con này cứng đầu thật?”
Hai tên đàn em của hắn cũng phụ hoạ: “Đại ca có cần phụ?”
Tên mập như bị mất mặt, hắn hét lớn: “Mau cút ra ngoài cho ta. Ta không tin không thể xử lý một con nhóc.”
“Được.”
Hai tên đàn em ra ngoài. Lam Trà cố vùng vẫy chạy thoát nhưng hoàn toàn bất lực. Cô chảy nước mắt: “Đừng…”
“Haha”, tên mập cười sảng khoái. Hắn buông Lam Trà ra. Lam Trà tưởng đâu hắn còn lại chút nhân tính tha cho cô. Cô liền dùng hết sức tháo chạy đến cửa. Cửa mở được khiến Đặng Lam Trà mừng đến phát khóc nhưng chưa đầy hai phút sau cô đã bị ném ngược vào trong.
“Haha. Tôi tha cho em đó, sao em không chạy? Có phải nhớ lão đại ca này không?”
Hắn ngồi ở sofa phòng bao, khác với bộ dạng vừa rồi. Hắn nhàn nhạt nâng ly rượu lên uống. Gương mặt béo ú nhăn lại, miệng to phát ra âm thanh:
“Khè! Rượu ngon vãi! Em còn không chạy thì đừng có trách anh nhe!”
Dĩ nhiên dù có chết cô cũng phải thoát khỏi đây. Đặng Lam Trà nhào ra cửa. Cô dùng hết sức đẩy cửa mạnh ra lần nữa nhưng hai tên bảo vệ phía ngoài lại ném cô ngược vào trong.
“Anh cần tiền tôi có thể cho anh. Nhà tôi không thiếu tiền!”
Tên mập vui vẻ đứng dậy đi về phía Lam Trà cười khẩy: “Tôi muốn 10 tỷ.”
“Ba tôi nhất định có! Cùng lắm chỉ đáng giá một chiếc xe.”
“Ngữ khí lớn nhỉ?”, hắn tiến lại gần nâng cằm cô lên: “Nhưng mà tao lại muốn cơ thể của mày!”
“Không được. Tôi là vị hôn thê của thiếu gia nhà họ Hoàng, tiểu thư nhà họ Đặng. Nhà tôi có tiền cho anh. Anh tha cho tôi đi.”
“Vị hôn thê? Tiểu thư sao? Vậy càng phải thử.”
Hắn nói xong lấy tay kéo cổ áo của Lam Trà lôi đến sofa. Cô vùng vẫy, tay với được thứ gì liền đập vào hắn. Hắn hoàn toàn né được.
Đặng Lam Trà tuyệt vọng gào thét: “Xin anh tha cho tôi. Tôi cho anh tiền. Tôi sẽ không báo cảnh sát…”
Đặng Lam Trà dùng chân đá mạnh vào tên mập nhưng hắn kéo cô ấn xuống sofa sau đó tát Lam Trà một cái thật mạnh. Mọi kháng cự dường như vô ích. Đặng Lam Trà nhớ đến Nguyễn Phục Hưng. Lòng cô đau như cắt. Nếu bản thân bị vấy bẩn, cô không thiết sống nữa.
Tên mập ấn môi hắn xuống cổ Lam Trà. Cô không chịu nổi lập tức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tên mập tiếp tục hôn xuống kéo áo của Lam Trà lên: “Để lão tát cho mày tỉnh.” Hắn tát mạnh vào mặt Lam Trà rồi tay dịch xuống cởi áo lót. May mắn cửa phòng mở ra, tên đàn ông đeo khẩu trang đen xông vào đạp mạnh vào tên mập. Còn tiện tay lấy chai bia ở trên bàn đập vào đầu hắn.
“Mẹ kiếp. Hàng của tao mà mày dám? Tên khốn.”
Tên mập bị đánh đến chảy máu đầu. Hắn buông Lam Trà ra sau đó ôm đầu gục xuống đau đớn. Một tiếng cũng không hét lên được.
“Mày là thằng vô dụng. Mày có biết kế hoạch của tao sắp bị mày làm hư rồi không? Chết tiệt!”
Tên nam nhân đó đấm vào mặt tên mập thêm vài cái rồi hắn nằm bất động ra sàn.
Lam Trà toàn thân không cử động được. Mặt đau đớn sưng vù. Cô nghĩ có người đến cứu mình nên rất mừng nhưng sau đó tên nam nhân hét lên:
“Người đâu mau đem ả đi chuẩn bị. Tiền sắp về tay chúng ta rồi. Tiện cả đôi đường.”
Từ thiên đường bay thẳng xuống địa ngục. Lam Trà biết số phận không thoát khỏi rồi. Cô chảy nước mắt, không còn sức để vùng vẫy. Hai tên đó trói tay cô lại còn dùng một ái áo khoác che đi để mọi người không chú ý. Hắn dìu cô đi vào lối dành cho nhân viên, đến căn phòng khuất sâu trong dãy hàng lang dài ở quán bar.
Tên đó ném Đặng Lam Trà lên chiếc sofa của phòng thay đồ. Ở đây lập tức có hai người phụ nữ đến nhận Lam Trà. Tên nam nhân chỉ mặt Lam Trà rồi nói: “Ông chủ căn dặn trang điểm kỷ và thay quần áo cho ả. Món hàng này kiếm không ít tiền đâu. Là có người đặc biệt dặn dò.”
Người nữ gật đầu: “Dạ.”
Sau khi tên đàn ông ra ngoài, người nữ dùng khăn lau sạch vết máu trên môi của Lam Trà. Lúc này Lam Trà van xin hai người phụ nữ: “Xin các cô thả tôi ra. Tôi trả tiền cho các cô. Tôi xin hai cô.”
Người nữ lắc đầu: “Ngay cả chúng tôi còn không tự cứu mình được. Còn nghĩ đến chuyện cứu cô?”
Người nữ vừa nói vừa dặm lại phấn thật kỹ che đi chỗ sưng đỏ. Còn đeo vào cho cô chiếc mặt nạ nửa mặt. Sau đó quần áo cho Lam Trà.
Lam Trà gào lên: “Đừng mà… Thả tôi ra… Đừng mà xin các cô!”
Người phục vụ còn lại nhét vải vào miệng Lam Trà rồi nói: “Ồn ào chết đi được. Do cô xui thôi nên cô đừng trách chúng tôi nhé!”