Chương 25
Một khi cây búa của thẩm phán còn chưa rơi xuống, không ai biết được kim đồng hồ vận mệnh cuối cùng sẽ chỉ điểm nào.
Quá trình chờ đợi cực kì lâu, Tiều Thanh nhàm chán đến mức đếm số xe buýt qua lại dưới lầu, lại ghé mắt nhìn chú thú bông đang nhảy nhót trước cửa hàng thịt nướng BBQ mới khai trương bên cạnh.
Lúc nhân viên phòng giáo vụ tiến vào, đưa cho cậu một bảng thống kê. Tiều Thanh hít sâu một hơi, sau đó trực tiếp nhìn về phía kết quả cuối cùng, tỉ số hài lòng: 86.375%, cậu cuối cùng cũng có thể nhắm mắt cười, thở phào nhẹ nhõm.
Quay về phòng học lấy ly nước, học sinh đều đã đi về gần hết, chỉ còn một cô bé học sinh đang ngồi thẫn ra ở góc phòng.
“Hứa…”
Cô gái hơi nhíu mày, dùng giọng nói lạnh băng nhắc nhở: “Hứa Yến Phồn.”
“À, thật xin lỗi.” Tiều Thanh xin lỗi, chỉ về phía ngoài cửa, “Em không về sao?”
“Thầy có thể nhớ từ đồng âm, Hứa Phiền Chán.” Cô gái cười nhẹ, mang theo chút ý trào phúng, “Bọn họ không thích em đến mức nào mới phải đặt cái tên như vậy.”
Tiều Thanh bước lên một bước, quay đầu nghiêm túc nói: “Yến bay oanh lượn, hoa nở phồn vinh, đó chính là cảnh xuân tươi đẹp nhất, thầy thấy cái tên này rất hay.”
Cô gái ngẩng đầu nhìn Tiều Thanh, trong con ngươi từ từ dâng lên một hai giọt nước, Tiều Thanh cười cười, “Về nhà sớm một chút nhé.”
Được Quý Thư chỉ dạy, những tiết học sau đó tốt hơn trước nhiều, trong tiết không còn không khí ngưng trọng căng thẳng như trước, trái lại hoà thuận vui vẻ.
Trong nháy mắt, đã đến tiết học cuối cùng.
Trước khi vào học, Tiều Thanh theo thói quen tìm một phòng trống kiểm tra các bài giảng sẽ dùng cho tiết sau, đột nhiên có người gõ cửa đi vào, đứng bên cạnh bàn của cậu, không nói lời nào. Tiều Thanh xem nốt mấy trang Powerpoint cuối cùng, không có vấn đề gì, quay đầu, nở nụ cười ôn hòa.
“Bạn học Tiểu Hứa, làm sao thế?”
Bạn học sinh này cực kì cố gắng, tính tình lại hoạt bát thẳng thắn, Tiều Thanh đối với cô bé cũng khó tránh khỏi kiên nhẫn thêm một chút.
“Thầy Tiều, ngày mai thầy còn đến dạy chứ?”
Tiều Thanh ngẩn ra, vẫn giữ nụ cười ôn hòa như trước, “Tiết sau là tiết cuối cùng của thầy, ngày mai giáo viên cũ của các em sẽ trở lại dạy tiếp.”
“Nhưng mà thầy giảng dễ hiểu hơn…” Cô bé hiếm khi thấp giọng rụt rè nói.
“Yên tâm đi, các em đã xây dựng được nền tảng vững chắc, sau này học tiếp lên sẽ dễ dàng hơn trước nhiều.” Tiều Thanh lưu file mới vào USB, cầm sách giáo khoa, “Đi thôi, sắp vào tiết rồi.”
“Thầy Tiều!”
Tiều Thanh quay đầu lại, có chút nghi hoặc mà nhìn về phía cô bé vẫn đang đứng tại chỗ.
“Em có thể giữ một phương thức liên hệ với thầy không?” Có lẽ là sợ bị hiểu lầm, cô lại vội vội vàng vàng bổ sung: “Sau này nếu có chỗ nào không hiểu…”
Tiều Thanh đi ngược trở về, xé một tờ giấy viết xuống số điện thoại của mình, đưa qua, “Số di động, kết bạn WeChat bằng số này cũng được.”
Hứa Yến Phồn nhận lấy, cẩn thận nhìn lại, sau đó ôm ở trước ngực, nở nụ cười xán lạn: “Cảm ơn!”
Chương trình dạy vừa đến phần đột biến gen, Tiều Thanh gấp lại sách giáo khoa ngay trước khi tan học năm phút.
“Hôm nay là tiết cuối cùng thầy dạy các em, cũng như thông thường, phải phát biểu một chút. Đầu tiên vẫn là cảm ơn các em đã hợp tác và bao dung thầy nửa tháng nay. Suốt thời gian này các em không ngừng học tập, thầy cũng học tập được rất nhiều, Trong quá trình đó, thầy cũng đồng thời nhận ra một vài vấn đề cốt lõi trong tư tưởng của mình mà thầy mang theo bấy lâu nay. Một thời gian nữa, bước chân vào cánh cổng đại học A, thầy vẫn sẽ trở lại làm một người nghiên cứu sinh bình thường, nhưng thầy chân thành cảm ơn và sẽ khắc ghi khoảng thời gian này, còn có các em.”
Tiếng vỗ tay kéo dài không dứt.
Tiều Thanh cúi người một cái, mang theo sách vở và đồ dùng cá nhân ra khỏi phòng học, lại đột nhiên nhìn thấy ở ngoài cửa có một người đứng đó, khiến cậu cực kì ngạc nhiên.
Quý Thư.
Cậu bước nhanh hai bước, “Sao thầy lại đến đây?”
“Đến nhìn xem,” Quý Thư cười cười, “Cũng rất ra dáng ra hình.”
Tiều Thanh gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười.
“Đi chứ?”
“Dạ.” Tiều Thanh gật gật đầu, lại hỏi: “Thầy tới cũng tới rồi, không đi gặp hiệu trưởng Bạch ạ?”
“Gặp rồi. Anh ấy khen con lên tới tận mây xanh.” Quý Thư cười cười trêu ghẹo một câu, duỗi tay không nhẹ không nặng mà vỗ vỗ lên cổ Tiều Thanh, “Cũng tạm, không đến mức làm thầy mất mặt. Tối nay muốn ăn gì?”
Tiều Thanh cũng lớn gan mà cười, “Nếu thầy muốn thưởng cho con, vậy con tùy tiện chọn một cái khách sạn, gọi vài món ngon cùng thưởng thức. Nếu không phải muốn thưởng con, vậy thì cứ về nhà thôi, con nấu cơm cho thầy.”
Quý Thư đột nhiên gõ đầu Tiều Thanh, trách mắng: “Con còn cõng tội trên lưng đấy, còn không biết xấu hổ mà đòi thầy thưởng?”
“Vậy cũng không phải sắp hành hình rồi sao, thầy còn không cho con ăn được bữa ngon ạ?”
“Thằng nhóc thúi.” Quý Thư cười mắng một câu, lên xe, vẫn là hướng đến tòa nhà Giang Đông.
Mùa hè, trời sáng rất lâu, khi mặt trời, lặn ánh chiều tà sà xuống khắp cả con đường dài và rộng, mọi thứ đều được phủ lên màu vàng ấm áp, trong âm thanh ồn ào những tiếng nói, tiếng cười, Tiều Thanh ngồi nghiêm chỉnh, đợi Quý Thư mở miệng.
“Đã nửa tháng rồi, con thấy thế nào?”
“Con biết sai rồi. Khi trước sư phụ dạy con tôn sư trọng đạo, con cứ cho rằng lắng nghe thầy nói, cho rằng không giáp mặt cãi nhau với thầy chính là tôn trọng, nhưng con kỳ thật vẫn không biết bản thân chưa từng để chuyện đó trong lòng. Trải qua mấy ngày nay, con mới hiểu được, mỗi một phút giây đứng trên bục giảng của thầy cô đều phải đánh đổi rất nhiều. Mối quan hệ thầy trò tuy rằng không thể đánh đồng cùng với buôn gạo đổi mỳ, người mua kẻ bán, nhưng là một người học sinh, thật không nên lợi dụng tấm lòng hết mực cho đi không cần hồi báo của thầy cô, ít nhất cũng phải đối xử kính trọng, cẩn thận báo đáp.”
Quý Thư chỉ cười nhàn nhạt.
“Cảm ơn sư phụ đã cho con cơ hội lần này. Lúc đó sư phụ đánh con mười mấy bàn tay, con vẫn cho rằng là trong cơn thịnh nộ thầy đánh chỉ để trút giận, bây giờ nghĩ lại, quả thật không oan.”
“Đúng là có một chút ý tứ đánh cho nguôi giận,” Quý Thư đong đưa chiếc đũa trong tay, lại có chút hổ thẹn, lắc đầu, “Thầy cũng không biết là năng lực khống chế cảm xúc của mình lại kém như thế, bị con làm cho cực kì tức giận, vậy mà giơ tay lên là đánh hơn chục cái…”
“Con không để ý chuyện đó, thầy cũng không cần để ý.” Tiều Thanh nhẹ giọng an ủi, ngược lại bày ra vẻ mặt vui đùa nói: “Đừng nói vốn dĩ là do con sai, cho dù là ngày nào đó thầy nói với con, ‘Tiều Thanh, hôm nay tâm tình vi sư không tốt, đến đây cho thầy đánh một trận’, con cũng tuyệt đối không phản kháng.”
Bộ dạng nghiêm túc khiến Quý Thư nhìn đến bật cười, giơ tay gõ lên đầu Tiều Thanh một cái, “Cổ hủ!”
Tiều Thanh theo bản năng đưa tay lên che, lại bị chiếc đũa của Quý Thư đánh trúng, có chút ủy khuất mà ngẩng đầu.
“Còn trừng?” Quý Thư giơ giơ chiếc đũa, một bộ muốn uy hiếp đến cùng.
“Thầy vô duyên vô cớ đánh người, lại còn không cho che…”
“Ai nói vô duyên vô cớ?” Quý Thư bình tĩnh hớp một ngụm trà, giương mắt đón nhận ánh mắt khó hiểu của Tiều Thanh, nâng lên khóe môi, cười, “Tâm tình vi sư không tốt.”
“…”
Thầy kể chuyện cười à.
Lời này Tiều Thanh không dám nói. Cậu chu chu miệng, nhẹ nhàng nói: “Vậy chốc nữa về nhà thầy phạt con…”
Không chờ Quý Thư tiếp lời, lại nói: “Nhưng nếu tâm tình đã tốt hơn chút, có thể để mai rồi phạt không ạ?”
“Làm sao đấy, chuyện này còn có thể cò kè mặc cả?” Quý Thư liếc cậu một cái, trên mặt không có ý cười, nhìn không ra hỉ nộ.
“Con nào dám cò kè mặc cả với thầy. Thương lượng mà thôi, nếu thầy không đồng ý, con cũng không nói gì nữa.”
Quý Thư nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn nổi cười, “Đồng ý. Nhìn xem con giống bộ dáng gì.”
Hoàng hôn, chân trời xán lạn ráng đỏ.
Tiều Thanh ngồi ở ghế phó lái, điện thoại trong tay đột nhiên rung lên, là một lời mời kết bạn, ảnh đại diện là hình một minh tinh mới nổi, Tiều Thanh biết mặt nhưng chẳng thể gọi tên, phần ký tên miêu tả cực kì ngắn gọn: “Yến bay oanh lượn, hoa nở phồn vinh”.
Nhấn đồng ý kết bạn, Tiều Thanh ngay lập tức nhận được một thông báo khác, là một nhãn dán thật đáng yêu, Tiều Thanh cười cười, chọn từ kho nhãn dán của mình gửi về một cái.
Quý Thư liếc mắt nhìn cậu, cười chế nhạo, “Vui vẻ đến vậy sao?”
“Dạ?” Tiều Thanh ngẩn ra.
“Có người mình thích rồi?”
“Không có a.” Tiều Thanh theo bản năng phủ nhận, sau đó mới phản ứng lại, mặt đỏ bừng lên, bất đắc dĩ nói: “Không có… Thầy đừng đoán mò con.”
Quý Thư chỉ cười, không nói thêm gì nữa.
Đêm đó Tiều Thanh cực kì cố chấp, quyết phải nộp thầy bản kiểm điểm thứ tư, sau đó lại cười hì hì ấn Quý Thư ngồi xuống ghế, bóp vai đấm chân cho thầy, Quý Thư ngồi bên cửa sổ nghe Tiều Thanh nói Đông nói Tây, lâu lâu sẽ ngẫu nhiên chen vào một hai câu, coi như vẽ rồng điểm mắt.
“Con xem.”
Quý Thư đột nhiên nhướng cằm, Tiều Thanh nương theo ánh mắt của thầy, nhìn sang, cả một trời đầy sao phảng phất như mới vớt từ vũng nước ra, chói sáng lấp lánh, lại mang theo vầng sáng phủ đầy sương.
“Sao trời đẫm sương, sắp mưa rồi.”
Môn Địa lí luôn kéo điểm trung bình của Tiều Thanh xuống, nếu không phải cậu thật sự không thể học được mấy cái gió mùa, hải lưu ấy, có lẽ cậu cũng đã không chọn khối tự nhiên. Nghe thấy Quý Thư nói vậy, cậu chỉ đành à ừ hai tiếng đối phó rồi thôi.
Quý Thư nhìn vẻ mặt khó xử của cậu, hiểu rõ cười cười, nhẹ nhàng vỗ đỉnh đầu Tiều Thanh đến xù tung lên, “Nghỉ ngơi đi.”
“Con không mệt.” Tiều Thanh thì thầm một tiếng.
Quý Thư trầm mặc hai giây, duỗi tay nhéo vành tai Tiều Thanh, giọng nói ấm áp, “Suốt đoạn thời gian này thầy đứng, chắc con cũng không dám ngồi đi?”
Tiều Thanh cúi đầu cam chịu.
“Đã nói với con bao lần, đó là chuyện của thầy, không liên quan đến con, sao cứ không nghe lời vậy?”
Tiều Thanh chủ động cọ cọ vành tai của mình vào lòng bàn tay ấm áp của Quý Thư, “Con không ngồi cũng là chuyện của con.”
Quý Thư rút tay lại, thở dài trong lòng một tiếng, giọng nói có chút mệt mỏi, “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tiều Thanh giương mắt, thấy mí mắt Quý Thư đã buông xuống hơn phân nửa, đứng lên hơi khom người, “Sư phụ ngủ ngon.”
– —
Rạng sáng hôm sau, một trận mưa to tầm tã lại rơi xuống, bừng bừng khí thế kéo dài đến tận tám giờ, Quý Thư và Tiều Thanh cùng nhau ăn sáng.
Tiều Thanh chủ động rửa chén, lau bếp, lại rót một ly nước ấm, đặt ngay trong tầm tay Quý Thư. Quý Thư nhàn nhạt nhìn cậu một cái, đứng lên vào phòng bếp, lúc trở ra, trong tay cũng cầm theo một ly nước lọc.
“Tự mình không biết uống nước?”
Ngữ khí rất bình thường, Tiều Thanh lại thấy nghèn nghẹn trong mũi, miễn cưỡng cười.
Quý Thư không thèm nhìn cậu, trực tiếp ngồi xuống sô pha, “Mùa hè ở thành phố A, vẫn vội vội vàng vàng như xưa. Con xem, mới mấy ngày trước còn nóng đến khiến người ta buồn bực, sau vài trận mưa đã dịu mát hẳn, chẳng còn tí nắng nóng nào.”
Uống thêm hai ngụm nước, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn vài cái, lại mở miệng: “Con cũng vội vàng như thế? Tự con cũng hiểu được vấn đề nằm ở đâu rồi, việc nên giải quyết thì sớm hay muộn đều phải giải quyết, có gì phải lo lắng rụt rè.”
Tiều Thanh hít sâu một hơi, lại bình tĩnh thở ra, uống hết một ly nước, bình tĩnh hơn nhiều.
“Đứng thẳng.” Quý Thư nghiêm túc lại, “Cần làm gì, phải làm gì, con nghĩ kĩ chưa?”
Việc nên giải quyết thì sớm hay muộn đều phải giải quyết.
Tiều Thanh mặc niệm một câu, góp dũng khí, “Sai lầm lần này quá lớn, lại còn làm sư phụ đau lòng. Sư phụ chưa đuổi con khỏi sư môn đã là rất may mắn. Con nghĩ là… đánh một trăm đi.”
Quý Thư bình tĩnh uống hết ngụm nước, suy tư vài giây, gật đầu, “Được.”
“Sư phụ,…” dường như sợ sư phụ bắt đầu rồi thì không có cơ hội nói nữa, Tiều Thanh lại vội vàng bổ sung: “Con nghĩ, số roi còn thiếu ở Hải Nam, trả luôn được không ạ?”
Quý Thư nắm chặt ly nước trên tay, ngẩng đầu liếc nhìn Tiều Thanh một cái, “Con còn thiếu ba mươi chín… dây lưng.”
Tiều Thanh gật đầu tỏ vẻ mình biết.
“Có vẻ con thật sự biết sai rồi.” Quý Thư đứng lên xoa xoa đầu cậu, “Chuẩn bị một chút đi.”
Cộng lên là 139 cái. Đừng nói đến dây lưng và thước gỗ, dù chỉ là dùng tay đánh 139 cái cũng không dễ chịu chút nào, nhưng thật sự không thể giảm nữa.
Vì thế Tiều Thanh chỉ là nắm chặt tay lại cổ vũ cho chính mình, cẩn thận hỏi, “Có cần đến thư phòng đánh không ạ?”
“Đến giường con ấy, lỡ có đánh đến bất tỉnh, thầy cũng lười ôm con về.” Quý Thư nhìn cậu, cười xót xa.
Tiều Thanh hiểu, sư phụ cuối cùng vẫn đau lòng cậu, muốn tìm cho cậu một nơi thoải mái mà thôi.
Cậu về phòng ngủ của mình, bật đèn, chỉnh điều hòa đến khoảng 23 độ, cởi toàn bộ quần áo của nửa người dưới bỏ vào trong sọt, đặt dây lưng, thước gỗ song song bên mép giường, sau đó bò lên giường túm chăn trùm lên đầu, không khống chế được mà run rẩy.
Cảm giác thước gỗ lên thân, cậu quá quen thuộc, quen thuộc đến mức chỉ cần nghĩ đến là có thể sợ tới đổ mồ hôi lạnh.
“Bọc kín mít như vậy, không biết nóng à?” Không bao lâu sau, Quý Thư cầm một lọ thuốc mỡ tiến vào, bình tĩnh hỏi.
Tiều Thanh ngẩn người, hạ chăn xuống ôm chặt trong lòng, gân xanh trên tay lộ ra cực kì rõ ràng.
(lời editor: ai cho anh dễ thương thế này hảaaaaa?)
Quý Thư thở nhẹ một hơi, tự nhủ với mình là không được chấp nhặt con nít.
“Con nói xem, nhiều năm như thế, rõ là sợ không chịu được, vẫn cứ thích làm mấy chuyện tìm đánh. Đánh con, lại không đành lòng nhìn cái bộ dạng sợ hãi lo lắng của con; không đánh con,” cười nhạt, “Con lại không nhớ được giáo huấn.”
Tiều Thanh nhìn nhìn cái chăn trong lồng ngực, phủi tay ném xuống, lại túm cái gối qua ôm, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi, “Con nhận đánh mà.”
“Trả nợ trước, hay là đánh lần này trước?”
Số lượng thước gỗ nhiều hơn dây lưng, nếu nhịn một chút, chịu qua phần dây lưng thì có thể tiếp tục với thước gỗ. Nhưng nếu đánh một trăm thước trước, sợ là chỉ một dây lưng cũng không chịu được.
Tiều Thanh nghiêm túc ước lượng, nói: “Trả nợ trước đi ạ.”
Quý Thư cầm lên dây lưng, lật qua lật lại, cực kì tùy ý vụt xuống mấy cái, âm thanh vun vút làm mặt mũi Tiều Thanh tối sầm, hít sâu hai lần mới an an ổn ổn mà nằm xuống, làn da trắng nõn lập tức hiện một vết đỏ hồng.
Sau đó, cứ như một trận mưa đá, dây lưng từng chút từng chút đánh lên trên người. Đau, đau đến không còn chút khoảng hở nào để cậu thở dốc. Đột nhiên tiếng dây lưng xé gió ngừng lại, gõ nhẹ trên hai cánh mông đã đỏ bừng của cậu, giọng nói của Quý Thư truyền đến bên tai.
“Căng thẳng như thế làm gì?”
Tiều Thanh miễn cưỡng thở ra một hơi, hơi giật mình, cố gắng trước mắt thả lỏng mọi cơ bắp có thể thả lỏng được.
Lại thêm một dây lưng đột ngột đánh xuống.
“Bị đánh vì chuyện từ nửa năm trước, ấm ức không?”
“Thầy nói gì thế…” Tiều Thanh cắn chặt răng, nỗ lực cười, “Là do con làm không đúng. Sư phụ còn chịu phạt con, sao con lại ấm ức được?”
“Thật ra con là một đứa nhỏ ngoan,” Quý Thư im lặng thật lâu, thở dài: “Nhưng sao con cứ phạm vào mấy cái sai lầm khiến thầy không chấp nhận nổi?”
Tiều Thanh quay đầu lại nhìn nhìn biểu tình trên mặt của Quý Thư, có vẻ không tức giận lắm, cậu liền hiếm khi đổi một loại xưng hô mang ý làm nũng rõ ràng, “Thanh nhi biết sai, cũng không dám nữa… Sư phụ đừng tức giận, đánh một trận thật mạnh, Thanh nhi sẽ nhớ…”
Vẻ mặt hồn nhiên.
Đôi mắt của Quý Thư âm trầm.
Lập tức lại là một trận quất đánh không ngừng nghỉ chút nào. Chứa đầy bất mãn, tùy ý rơi xuống trên mông.
Trách đánh trầm trọng trên thân, dây lưng da trâu dày nặng đánh lên da thịt trần trụi, cái sau nặng hơn cái trước, cái sau đau hơn cái trước, cái đau bỏng cháy quay cuồng, Tiều Thanh không khống chế được mà rên rỉ thành tiếng.
“Lúc bị đánh thì con ngoan hơn bất cứ ai, đánh xong có thể yên ổn được mấy ngày?” Quý Thư lại cầm dây lưng gõ gõ phần da thịt đang càng ngày càng đỏ bừng lên, “Tự nói thử xem, đánh xong có thể yên ổn được mấy ngày?”
Tiều Thanh không dám nói gì.
Chát một tiếng, Tiều Thanh đau đến căng thẳng toàn thân, ngưỡng cao cổ, lại nằm bẹp về trên giường.
“Hỏi con đó!”
“Sư phụ… Con sai rồi, con sửa…” Vấn đề này cậu thật sự không dám trả lời, Tiều Thanh nhỏ giọng nhận sai, chỉ cầu Quý Thư không tiếp tục hỏi vấn đề xấu hổ mà khó trả lời thế này nữa.
Quý Thư hừ lạnh một tiếng, “Còn bao nhiêu nữa?”
Tiều Thanh nhẹ nhàng thở ra, nâng tay lau đi nước mắt sinh lí đọng trên má, quy quy củ củ mà đáp lời: “Còn lại mười dây lưng và… một trăm thước.”
Tay nâng tay đánh, toàn bộ mười dây lưng hạ xuống dưới đùi. Sau đó, một bàn tay ấm áp đặt lên trên đôi vai run rẩy của cậu.
Từ cổ đến giữa sống lưng, từng chút từng chút, khẽ nhịp nhịp an ủi, cực kì ôn nhu.
“Có đau không?”
Tiều Thanh hít thở đều trở lại, nhè nhẹ lắc đầu, “Con vẫn ổn… Thầy đánh đi.”
Thước gỗ quen thuộc tiếp xúc với vùng da thịt đã sớm sưng tấy đỏ bừng, Tiều Thanh theo bản năng bấu chặt cái chăn, tiếng hít thở đều đặn bị cảm xúc dồn dập kéo dài ra, cậu không khỏi bắt đầu suy nghĩ, sau trận đánh này, cậu sẽ nằm bẹp trên giường bao lâu?
Ba ngày? Năm ngày? Hay là một tuần?
Thước nâng lên, không giữ lại chút lực nào mà lại rơi xuống, cắt đứt mạch suy nghĩ hỗn loạn của Tiều Thanh, cậu chỉ có thể điều động toàn bộ dây thần kinh khắp cả người để chống đỡ đau đớn.
Mười.
Hai mươi.
Điện thoại rung lên.
Quý Thư dừng trong chốc lát, thước lại đánh xuống.
Hai mươi lăm.
Điện thoại vẫn tiếp tục rung liên hồi.
Quý Thư buông tay, thước đàn hồi trên giường, nảy lên hai lần rồi mới nằm im trong góc.
“Nhìn không ra, thiếu gia nhà ta bận rộn công việc đến thế.” Ý châm chọc nồng đậm.
Tiều Thanh hít thở nặng nề mấy hơi, trở tay muốn xoa một chút, nhưng lý trí kịp thời ngăn cản cậu. Cậu chống nệm, nỗ lực quỳ lên, nhặt cây thước đưa qua bằng hai tay, chớp chớp mắt cười làm nũng, “Sư phụ tức giận đến không nói lí rồi, người ta nhắn tin, gọi điện đến, con không khống chế được mà…”
Quý Thư chăm chú nhìn hắn, mặt mày giãn ra, nhận lấy thước.
“Miệng lưỡi trơn tru, nằm trở xuống.”. Truyện Trọng Sinh
Tiều Thanh chậm rãi nghiêng người, chống khuỷu tay lên nệm, nằm lại ngay ngắn. Chỉ lăn lộn một chút mà khiến cậu đau điếng người, đau đến mức trời đất u ám, đầu váng mắt hoa, chỉ có thể nhắm mắt lại nằm yên, không bao giờ muốn động đậy nữa.
Thôi cứ đánh đi, dù sao cũng đã đau thành như vậy, đánh nữa cũng sẽ không đau được thêm nữa.
Tiều Thanh tự nghĩ trong lòng như thế.
Đáng tiếc, chỉ qua năm sáu thước, phòng tuyến tâm lí mà cậu khó khăn lắm mới dựng lên được sụp đổ toàn bộ, vừa rồi tự cổ vũ bản thân như thế nào, bây giờ nước mắt nước mũi thay nhau rơi xuống, chật vật bất kham.
Cậu cứ khóc sướt mướt như thế, lại chịu thêm ba mươi thước. Quý Thư nhìn cặp mông đã sưng màu đỏ sẫm, ước lượng một chút, thước sau đã giảm hai phần lực.
Lại thêm hai mươi, Quý Thư dừng lại lần nữa, tiếng nức nở của người đang nằm trên giường càng lúc càng lớn, khiến anh thật sự không thể không quan tâm, vùng đỉnh mông chịu gần trăm thước đã hơi chuyển tím, đụng vào một chút là có thể chảy máu, thật sự không thể đánh nữa.
“Nhớ kỹ không?”
Tiều Thanh khóc nấc gật đầu, “Nhớ kỹ ạ.”
“Nằm nghỉ một chút, vài phút nữa sẽ bôi thuốc cho con.”
“Sư… Khụ…” Mới vừa mở miệng đã bị sặc, Tiều Thanh ho khan vài tiếng, động đậy khiến mông đau thêm một chút, Quý Thư vội vàng duỗi tay giúp cậu vỗ lưng điều khí, liền nghe cậu nói: “Thầy vẫn chưa đánh xong, còn hai mươi thước nữa.”
“Không đánh nữa.” Quý Thư buông thước, bàn tay nắm chặt thước quá lâu cũng đã hồng hồng, anh nhẹ nhàng xoa xoa, giọng nói ấm áp, “Nếu tính cả những bàn tay đánh con khi đó, đếm lên cũng đủ rồi đi.”
Tiều Thanh ngạc nhiên, dường như không dám tin mà nhìn Quý Thư, bỗng chốc cậu bắt đầu cười, thật lâu sau mới dừng lại, “Sư phụ cũng biết chơi xấu. Thầy đã dạy con, nên chịu trừng phạt gì, nên chịu như thế nào, cái nào cần phạt cái nào không, trong lòng bản thân đều có ước lượng, loại chuyện này không nên cho qua dễ dàng.”
Quý Thư không nói gì, nhíu mày thật sâu.
Giọng nói của Tiều Thanh trở nên thật nhẹ, “Thầy đánh đi, sư phụ, con vẫn còn chịu được.”
“Nghe con hay nghe thầy?”
“Nghe thầy, cái gì con cũng nghe thầy,” Tiều Thanh dừng một hơi, lấy hết can đảm bắt lấy tay Quý Thư, lấy lòng mà lắc lắc, “Nhưng con thật sự vẫn còn chịu được, nếu con chịu không nổi thì sẽ nói với thầy… Thầy đánh cho xong đi.”
Quý Thư nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, ngồi vào mép giường ôm cậu nằm lên trên đùi, hạ thước cũng nhẹ nhàng hơn một chút, nhắm một vùng da bị sưng không nghiêm trọng lắm, bắt đầu đánh xuống.
Anh dùng lực nhẹ đến không thể nhẹ hơn, nhưng chung quy vẫn là thước gỗ cực kì dày nặng, lại gặp phải vùng da đã chịu qua hơn trăm thước của Tiều Thanh, đau đớn lại chồng thêm đau đớn, Tiều Thanh cắn chặt răng mà chịu, nước mắt giàn giụa thấm ướt một góc chăn.
Chỉ sau một lát, không gian đã hoàn toàn an tĩnh, không còn tiếng xé gió vun vút, cũng không còn âm thanh trầm đục của thước gỗ va chạm với da thịt, chỉ còn lại nỗi đau quay cuồng trời đất.
Quý Thư nhẹ nhàng giúp cậu xoa xoa, tiếng kêu đau nghẹn ngào quanh quẩn trong phòng. Anh trực tiếp cầm điện thoại ném lên giường, “Muốn làm thế nào để dời đi lực chú ý thì cứ làm, thầy giúp con bôi thuốc.”
Tiều Thanh nhận lấy, cố rặn ra nụ cười, mở khóa điện thoại bắt đầu trả lời tin nhắn WeChat.
“Mỗi tuần con nộp một bản kiểm điểm, tối hôm qua thầy đã đọc hết, cũng xem như là khắc sâu nhận thức, hiểu rõ sai lầm. Đánh cũng đánh rồi, chuyện này xem như xong. Sau này không được tái phạm.” Quý Thư thật cẩn thận thoa thuốc lên vết thương, có vẻ thuận miệng nhưng lại cực kì nghiêm túc căn dặn.
Tiều Thanh nghiêm túc ngầm bảo đảm, ngón tay tung bay trên màn hình, đánh ra một dãy từ học thuật môn sinh học.
Quý Thư nhẹ nhàng liếc nhìn cậu, khẽ cười, mở miệng, “Nếu đã có người mình thích thì cứ mạnh dạn theo đuổi, dù sao cũng đến tuổi rồi.”
“Thật không có…” Tiều Thanh rầm rì đáp một tiếng, lại đỏ mặt.
“Còn chưa hiểu được.”
Câu này nhẹ nhàng lọt vào tai, Tiều Thanh không tránh khỏi cứng đờ cả người, đơn giản đổi đề tài, “Sư phụ hy vọng con tìm một cô gái thế nào?”
“Con thích là được.” Quý Thư cực kì chuyên chú bôi thuốc, đột nhiên cười cười, trong giọng nói có chút hoài niệm, “Đến khi đó cũng đừng hy vọng thầy dạy cho con theo đuổi con gái như thế nào, cách thầy theo đuổi sư nương cũng không hợp với con.”
Chậc.
Tiều Thanh bĩu môi, kéo dài âm cuối mà đáp, “Con biết rồi… Đến lúc đó mà thực sự thích ai, con cũng sẽ không hỏi thầy.”
——
Cuối tuần vui vẻ ✨