Chương 23
– —
Mây đen vây quanh thành phố.
Bầu trời buổi sáng còn miễn cưỡng xem như sáng sủa, nhưng chỉ vừa quá trưa, khắp chung quanh liền trở nên âm u khó lường, từng đám mây đen nhánh bao quanh trên bầu trời, cứ như nghẹn một trận mưa to. Dần dần, từng nhà đều bật điện, trên đường phố, người cũng ngày càng thưa thớt, khắp đất trời tràn ngập không khí xơ xác cuối thu.
Nhưng bây giờ rõ ràng là đầu hạ.
Tiều Thanh nhìn qua mây đen dày nặng ngoài khung cửa sổ, lắc đầu, tiếp tục cầm lên cái bàn chải nhỏ quét bụi cho bàn phím máy tính.
Điện thoại ở góc bàn rung lên vài tiếng, cậu không ngừng tay phải, duỗi tay trái cầm lấy.
Quả nhiên, lại là cái nhóm chat “Giáo sư bị yêu quái bắt đi” kia.
Mấy ngày hôm trước Quý Thư cho cậu phương thức liên hệ của một vị sư huynh ngẫu nhiên gặp được, sau đó sư huynh liền mười phần nhiệt tình mà mời cậu tham gia một nhóm chat không có giáo sư, đúng với tên nhóm chat như vậy.
Lại đến thời gian oán giận, tần suất thông báo trên màn hình gần như khiến Tiều Thanh theo không kịp.
“Aaaaa cái máy tính dỏm ở phòng thí nghiệm lại sập nguồn, bài báo cáo của bố mày chỉ vừa mới viết được một nửa!”
“Eo, thảm thế. Lão Tạ bảo cậu thứ sáu nộp đúng không?”
“Ừ…”
“Cố lên, đứa nhỏ ngốc.”
“Cố lên, đứa nhỏ ngốc +1”
…
“Cố lên, đứa nhỏ ngốc +10086”
Tiều Thanh nhìn điện thoại cười thầm, ngón tay tung bay trên màn hình, “Sắp đến tháng tám rồi, các sư huynh sư tỷ vẫn chưa nghỉ ạ?”
Không khí trong nhóm đột nhiên im bặt, lâm vào một mảnh yên tĩnh lạ thường, qua thật lâu, rốt cuộc cũng có người trả lời.
“Tiểu sư đệ, hưởng thụ kỳ nghỉ của em đi. Trong từ điển của giáo sư Tạ không có cái khái niệm nghỉ ngơi này.”
“Thảm như vậy?” Tiều Thanh há hốc mồm.
“Tiểu sư đệ còn trẻ quá, không hiểu được cuộc sống lắm bề gian khó… A máy tính của ta khởi động lại rồi, đi đây đi đây!”
Trong nhóm chat hoàn toàn yên tĩnh lại.
Tiều Thanh buông điện thoại, cúi đầu tiếp tục lau mấy kẽ bàn phím, tâm tư lại không khống chế được mà nghĩ loạn.
Cậu đã từ bỏ ngành khoa học và công nghệ vốn có ưu thế lớn hơn ở đại học Z để về đại học A, vốn chính là muốn gần sư phụ hơn một chút, cậu thậm chí còn có thể ở nhà, mỗi ngày ít nhất có thể cùng sư phụ ăn bữa cơm. Nhưng bây giờ xem ra, đến cả kỳ nghỉ cũng thiếu thốn như vậy, vậy cậu liều mạng quay lại đại học A làm gì?
Không tự chủ được mà thở dài, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa một chút nhưng lại không thấy được gì, sư phụ lúc này đang ở dưới phòng bếp, bừng bừng hứng thú, cực kì chăm chú nghiên cứu công thức làm nước ép táo mới học được.
Điện thoại bên tầm tay lại rung lên, sáng bừng, tiếp đó là một bản violin du dương quanh quẩn trong phòng, Tiều Thanh nhìn lướt qua, màn hình hiển thị tên của Từ Cường, cậu cầm lên bắt máy, không mặn không nhạt mà hàn huyên hai câu, lại đột nhiên tìm đúng đề tài, làm một tràng nói xấu giáo sư tương lai với bạn thân.
“Giáo sư mới của tớ có vẻ rất tệ nha, cậu xem, đã tháng mấy rồi, vẫn chưa cho học sinh nghỉ. Sớm biết như vậy, tớ cứ thành thành thật thật ở đại học Z có phải tốt hơn không? Suốt ba năm không về nhà, giờ lại cố hết sức trở lại đây làm cái gì không biết.”
“Giáo sư không cho nghỉ học, cũng đành chịu, cậu cũng đâu làm được gì?”
“Tớ vốn tưởng rằng giáo sư nữ sẽ thông suốt nhân tình hơn một chút, ai ngờ, không phải thần kinh có vấn đề thì cũng là tới tháng. Tớ thật…”
Lời trong miệng chưa kịp nói xong, hoặc là không có cơ hội nói xong. Quý Thư vừa hay nghe được mấy câu cuối, từ ngoài cửa xông tới vài bước, giật lấy điện thoại trên tay cậu, sầm sập túm lấy cổ áo Tiều Thanh, sau đó là bàn tay tát xuống.
Đau đớn đột nhiên nổ tung trên mặt mà không báo trước, Tiều Thanh ngây ngốc, gương mặt cực kì tức giận của sư phụ trước mắt và cái điện thoại bị cúp ngang còn đang chỏng chơ trên bàn nhắc nhở cậu chuyện gì đang xảy ra.
Lời nói như vậy mà lại để cho sư phụ nghe được, thật là đáng chết.
Lông mi run lên, đôi mắt rũ xuống.
“Sư…”
Chữ còn lại bị bàn tay của sư phụ đánh ngược về trong bụng.
Đau.
Nhưng Quý Thư rốt cuộc vẫn không cho cậu cơ hội nói chuyện, từng bàn tay rơi xuống, cái sau nối tiếp cái trước, cái sau lại nặng hơn cái trước, người bị đánh liêu xiêu ngã trái ngã phải, mỗi lần đều là vừa đứng vững đã lại bị đánh đến nghiêng người, ăn trọn mười mấy cái tát, ở trong khoang miệng đã ngậm đầy máu, nếm thấy toàn vị tanh ngọt.
Gương mặt đã tê dại đến mức khiến cậu nghĩ rằng nó không phải của mình, Tiều Thanh nhìn thấy Quý Thư ngừng tay, lại thấy đôi bàn tay đang nắm chặt trước người của thầy đỏ bừng, cậu cực kì cẩn thận ôm lấy hai bàn tay của thầy ủ trong tay mình, lấy ra rượu thuốc trong ngăn kéo, nhưng thuốc còn chưa đụng đến được tay Quý Thư, một bàn tay khác đã vụt qua, rượu thuốc và Tiều Thanh cùng nhau lăn trên mặt đất.
“Đứng dậy.” Quý Thư rốt cuộc mở miệng.
Tiều Thanh vịn chân bàn bò dậy, đứng thẳng, trưng ra gương mặt đã sưng tấy đỏ bừng, khép nép gọi một tiếng sư phụ.
Quý Thư giơ tay, đến nửa đường lại thả xuống.
“Giải thích.”
Lửa giận đã giảm bớt đi một chút, cuối cùng thì anh vẫn nguyện ý tin tưởng, hoặc là nguyện ý lừa gạt bản thân, Tiều Thanh ác ngôn chửi bới như vậy, tất có nguyên nhân.
Tiều Thanh đứng thẳng thớm hơn một chút, “Thực xin lỗi sư phụ, con biết sai rồi.”
“Giải thích.” Quý Thư lặp lại thêm một lần, “Giáo sư Tạ đối xử không tốt với con ở điểm nào, con nói rõ, thầy giúp con giải quyết.”
Tiều Thanh lắc đầu, “Là con sai, sư phụ, thầy… Bớt giận.”
Bớt giận? Đầu tiên là hồ ngôn loạn ngữ bàn luận sau lưng sư trưởng, sau đó lại là hỏi một đằng trả lời một nẻo, co rúm trốn tránh, nói anh làm sao bớt giận?
Bùm, một cái tát nữa rơi xuống, Tiều Thanh lảo đảo, đỡ mặt bàn cố gắng đứng vững.
“Nghe không hiểu tiếng người?”
Tiều Thanh cúi đầu, không dám nói nữa. Chịu gần hai mươi cái tát lên mặt, nguyên nhân như vậy cậu thật sự không dám nói ra.
“Con giả câm với thầy cái gì!”
Quý Thư trực tiếp đá cậu một cái, nhìn người lảo đảo dựa lên mặt bàn mới đứng vững được, lại giống như sợ anh tức giận mà lại lập tức quay về vị trí cũ, lửa giận không khỏi lại lên đến đỉnh đầu, hừ, lại vờ ngoan ngoãn.
“Nói!”
Tiều Thanh run lên, lấy điện thoại trên mặt bàn, mở khóa, nhấn chọn nhóm chat, kéo đến phần trên cùng của lịch sử trò chuyện, dâng lên bằng hai tay.
Cậu biết sư phụ tức giận đến mức nào, cũng biết loại sai lầm như vậy nghiêm trọng như thế nào, ở một mức độ nào đó khiến cậu không dám nhận sai, càng không dám nói lời nào.
Cũng may Quý Thư không có so đo, chỉ từng chút từng chút lướt xem lịch sử trò chuyện, sắc mặt lạnh như băng.
“Chỉ có như thế?” Quý Thư nhìn Tiều Thanh, biểu tình không thể tin được, “Chỉ bởi vì, ít có ngày nghỉ ngơi?”
Tiều Thanh vội vàng ngẩng đầu liếc nhìn Quý Thư một cái, lại cúi đầu.
Đây nghĩa là cam chịu.
Quý Thư chậm rãi thở ra một hơi thật dài, lui về phía sau hai bước, nhắm mắt lại cười khổ một tiếng, thanh âm trở nên cực kì mỏi mệt, “Con cút đi cho thầy.”
Mấy năm nay, dù là Tiều Thanh làm gì, kể cả năm đó bị cậu đoạt thước, chật vật bị áp đảo ở trên bàn, anh cũng chưa từng hoài nghi về phẩm tính của đứa đệ tử này. Thậm chí vừa rồi, anh còn nghĩ nhất định là có nguyên nhân gì đó, anh tin tưởng chắc chắn rằng Tiều Thanh sẽ không dễ dàng dùng từ ngữ như vậy đi đánh giá người khác. Nhưng mà giờ khắc này, Quý Thư cảm thấy bản thân đang suy nghĩ quá lạc quan về vấn đề đức hạnh của Tiều Thanh, anh thậm chí bắt đầu hoài nghi, dạy ra một đứa học trò như vậy, có đáng giá hay không.
“Sư phụ…” Tiều Thanh ngẩng đầu, đột nhiên xúc động mà gọi một tiếng.
Quý Thư nhìn Tiều Thanh, âm thanh lạnh như băng, đến mức có thể tan thành nước.
“Thầy hiểu con vốn kiêu ngạo, nhưng cho tới hôm nay thầy mới biết được, mấy người dạy học như bọn thầy căn bản không xứng lọt vào mắt Tiều đại thiếu gia con. Tòa miếu nhỏ này của Quý Thư, thỉnh không nổi tôn đại Phật như người.”
Đùng một tiếng, Tiều Thanh hạ hai đầu gối, mạnh mẽ đập xuống mặt đất, cậu chịu không nổi lời nói tru tâm như vậy, cũng chịu không nổi ánh mắt ghét bỏ lạnh nhạt của sư phụ.
Quý Thư nghiêng người tránh đi, vừa nhấc chân phải lên, Tiều Thanh đã quýnh quáng giữ chặt góc áo thầy.
“Tiều đại thiếu gia, lại muốn chơi cái gì?”
“Con sai rồi, sư phụ con sai rồi, thầy đừng bỏ mặc con,” Tiều Thanh một tay nắm lấy góc áo, ngửa đầu nhìn Quý Thư, nước mắt rơi lã chã, tay còn lại cố rướn đến góc bàn bên kia, cầm lấy thước, nỗ lực mà nhét vào trong tay Quý Thư, “Con là sư phụ nuôi lớn, thầy phạt con đánh con, thế nào cũng được, thầy đừng bỏ mặc con.”
“Đánh con?” Quý Thư dùng thước chạm chạm gương mặt đã sưng lên của Tiều Thanh, “Mấy năm nay thầy đánh còn ít?”
Thanh thước gỗ cứng chắc đụng phải gương mặt sưng to cực kì đau đớn, Tiều Thanh không dám động đậy mảy may, thậm chí còn cố tình hướng lên phía trước dụi dụi, không ngừng cầu xin, “Sư phụ con biết sai rồi, con sửa, con thật sự có thể sửa…”
Quý Thư dời đi tầm mắt, đảo qua phía máy tính, lướt qua mấy thứ máy hút bụi, bàn chải và quạt, cuối cùng nhìn đến bên cạnh bàn có phần chú giải Luận ngữ mới viết được phân nửa, thuận tay cầm lên, sự trào phúng trên mặt cuối cùng cũng không giấu được nữa.
“Cuồng mà không thẳng, đồng mà không muốn, không mà không tin…”* Tờ giấy A4 bị vò thành một cục, ném thẳng lên mặt Tiều Thanh, “Con lại đem gương phản diện điển hình học thành thục đến mười phân vẹn mười.”
*Một phần chắc là được trích từ Luận ngữ, mình không tìm được bản gốc nên không tra được, cao nhân nào đi ngang giúp mình với ạ huhu.
Tiều Thanh đau đến run rẩy, hướng về phía trước di dịch, đầu gối dán ở mũi chân Quý Thư, lại nói: “Con biết sai rồi sư phụ, thật sự biết sai rồi, con nhất định sẽ sửa. Thầy đánh con đi, đánh gần chết mới thôi… Thầy đừng, đừng không cần con…”
Quý Thư cười lạnh một tiếng, lui về phía sau hai bước.
“Tôi chỉ là một giáo viên quèn, không quyền không thế không vợ không con, hôm nay nếu như dám đánh Tiều đại thiếu gia đây, sợ là ngày mai người ta lại nói mình thần kinh không bình thường, ngày mốt phải báo cáo lên sở giáo dục đi?”
Tiều Thanh liên tục lắc đầu, “Sư phụ, thầy đừng như vậy, đều là con sai, con không lựa lời, nói sai rồi, sư phụ đánh như thế nào con cũng nhận.”
Vẫn chưa biết mình sai ở đâu. Quý Thư cười nhạt, cúi đầu liếc qua Tiều Thanh một cái, nản lòng thoái chí.
“Thầy đánh con thì có ích gì, dạy ra người đồ đệ như vậy, Quý Thư ta thật là…”
Cạch một tiếng, thanh thước gỗ gãy làm hai.
“Thật là… Uổng làm nghề giáo.”
Tiều Thanh chưa từng thấy sư phụ như vậy, thậm chí còn không dám đối diện với người, trong ánh mắt ấy chứa đầy nỗi thương tâm và thất vọng, thanh thước gãy đôi tựa như hai cây mâu dài, đâm thẳng vào trong lòng Tiều Thanh, ngoài việc nắm thật chặt góc áo của sư phụ, ngoài việc từng tiếng từng tiếng thấp giọng gọi sư phụ, Tiều Thanh không biết phải làm gì khác nữa.
“Buông tay.”
Sắc mặt Tiều Thanh lại trắng thêm vài phần, lắc đầu nhìn về phía Quý Thư, “Thầy đừng không cần con… Con, con nhận đánh nhận phạt… Một trận không đủ thì hai trận, hai trận không đủ thì ba trận, dù là thầy mỗi ngày đánh con, con cũng nhận, sư phụ, thầy đừng không cần con…”
“Cứ xem như thầy mỗi ngày đánh con, thì thay đổi được gì?” Quý Thư hít sâu một hơi, bình tĩnh hơn nhiều, chậm rãi nói, “Tiều Thanh, năng lực của thầy có hạn, dạy không được con.”
Tiều Thanh sửng sốt, nước mắt lại chảy ra. Sư phụ chưa từng, chưa từng dùng ngữ khí tuyệt vọng như vậy nói chuyện với cậu, cậu chỉ có thể nắm góc áo kia chặt thêm một chút, thút tha thút thít mà dùng giọng nói sớm đã khàn để cầu xin.
“Sư phụ… Sư phụ, con biết sai rồi, thầy đừng bỏ con có được không… Đồ nhi biết sai rồi, sau này cũng không dám nữa… Thầy không cần con, con đã không có nhà để về, sư phụ…”
Quý Thư nhíu nhíu mày, trầm mặc một lát, trong miệng tràn ngập hương vị chua xót, “Tiều Thanh, không phải con từng nói, sẽ kính trọng sư trưởng, lễ phép với người lớn, sẽ không lại làm thầy thất vọng sao?”
Lời này Tiều Thanh không dám đáp, rũ đầu lui về sau một chút, cúi người, hai tay đặt trên mặt đất, vững chắc mà khấu đầu một cái, thấp giọng khóc nức nở.
Quý Thư đứng một bên phát ngốc đến sững sờ, trong ánh mắt lóe lên một tia thương tình, không thể phủ nhận, anh quả thật mềm lòng.
“Không được khóc!” Gầm nhẹ một tiếng, “Thanh niên hơn hai mươi tuổi đầu, khóc sướt mướt có mất mặt không!”
Tiều Thanh hít hít mũi, cậu hiểu đây là có phần buông lỏng, nghẹn lại tiếng khóc, đầu vẫn như vậy, không chịu nâng lên.
“Sư phụ, con không dám, thầy phạt con như thế nào cũng được, đừng bắt con rời đi.”
Quý Thư nghiêng nghiêng đầu, trầm mặc hẳn đi.
Cũng giống như chỉ cần anh nói một lời Tiều Thanh đã biết anh đau lòng, anh cũng cực kì hiểu Tiều Thanh, khóc lóc thảm thiết nhận sai như vậy, cũng chưa chắc là đã thật sự nhận ra sai lầm, ngược lại, khả năng rất cao là không muốn gánh vác kết quả đau khổ nhất mà thôi.
Quý Thư nhìn chăm chú vào sống lưng người kia, ánh mắt lại một lần nữa lạnh đi.
Lấy lùi làm tiến, cò kè mặc cả, đứa đồ đệ này của mình vẫn luôn tinh thông cực kì.
Nhưng mà Quý Thư, nó trở thành bộ dạng như vậy, anh không có chút trách nhiệm nào sao?
Quý Thư tự chất vấn bản thân trong lòng.
“Đứng lên.” Quý Thư lại cúi đầu liếc cậu một cái, nhíu mày thật sâu.
Tiều Thanh thuận theo mà đứng lên, lại tự giác lấy từ trong ngăn kéo ra một thanh thước khác, đưa qua bằng hai tay, “Sư phụ, thầy dùng cái này, đánh như thế nào cũng được, đánh nhiều ít gì cũng sẽ không đau tay. Chỉ cần…”
Không dám nói tiếp.
Quý Thư nhạy bén nhận ra được cậu còn lời muốn nói, híp mắt, “Chỉ cần cái gì?”
Tiều Thanh cắn cắn phần thịt mềm trong miệng, đến khi cảm nhận được vị tanh ngọt trong miệng, cậu mới rụt rè ngẩng đầu, “Chỉ cần thầy đừng bỏ con.”
Quý Thư tức giận đến bật cười, “Tiều đại thiếu gia đây muốn nói điều kiện với ta?”
Tiều Thanh không tiền đồ mà trợn mắt.
Trong mấy năm khi xưa ấy, Quý Thư thường hay nửa vui đùa nửa bất đắc dĩ mà gọi cậu là “Thiếu gia”.
Như có lần vừa vung vẩy cây thước vừa gọi cậu, “Đến đây, thiếu gia, đến xem cậu viết văn kiểu gì đây hả?”
Như có lần gõ đầu cậu, nói, “Ây da, đọc sách mà cũng có thể thất thần, thiếu gia nhà ta là đang cố tình đợi ta đến bắt quả tang, đúng không?”
Nhưng mà cách gọi hôm nay, tuyệt đối không giống như những hồi ức ấm áp đó.
Châm chọc như vậy, thất vọng như vậy.
Tiều Thanh đột nhiên cảm thấy bản thân thật là… Đáng đời.
Vì thế cậu lại quỳ xuống, vì vừa mới khóc, hốc mắt vẫn còn ửng hồng, lời nói ra cực kì khẩn thiết, “Không phải nói điều kiện. Đồ đệ phạm sai lầm không có tư cách nói điều kiện với thầy, con chỉ là cầu thầy, cầu sư phụ đừng không cần con, thầy muốn phạt con như thế nào cũng được, chỉ cầu thầy có thể cho con ở lại.”
Quý Thư nghe ra được câu này là lời thật tình, mặc dù cậu vẫn chưa thật sự biết mình sai ở đâu. Dừng lại một hơi, anh âm thầm lắc đầu, liếc đến gương mặt Tiều Thanh đã sưng tấy, anh cũng theo thói quen tính mà tự xét lại, lúc nãy quả thật là tức giận đến mất lí trí, vậy mà lại không khống chế được bản thân.
Mở miệng, so với vừa nãy bớt đi vài phần ghét bỏ, nhưng nhiệt độ trong lời nói chỉ giảm không tăng.
“Đứng lên! Con không phải nô lệ ở xã hội phong kiến, muốn thầy nói bao nhiêu lần?”
Tiều Thanh chống sàn nhà, mượn lực đứng lên, quần áo trên người sớm đã bị từng tầng mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp.
Ngoài cửa sổ xẹt qua một tia chớp trắng xóa, mấy tầng mây bên cạnh phủ một màu ảm đạm, trận mưa to này cuối cùng cũng phải đến.
Quý Thư lại liếc nhìn Tiều Thanh thêm một cái, duỗi tay cầm đi thanh thước trong tay cậu, tùy tiện ném đến trên bàn, xoay người ra khỏi thư phòng.
Ngộ tính của Quý Thư cực kì cao, từ nhỏ đến lớn cũng không xem như là từng chịu qua trừng phạt gì, cơ hồ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió đi đến tốt nghiệp, cho nên anh cũng theo bản năng mà cho rằng Tiều Thanh hẳn cũng là như anh, có thể đúng lúc nhận ra chính mình chưa tốt chỗ nào, hơn nữa cũng có thể kịp thời sửa lại, bởi vậy có rất nhiều lúc anh ngỡ rằng cậu đã hiểu thấu, nhưng thật ra vẫn không.
Cầm lên một ly nước trái cây vừa ép, dựa nghiêng vào khung cửa ban công trước phòng ngủ, im lặng nghe tiếng gió kịch liệt gào thét khắp nơi, anh nâng ly, uống được vài ngụm, lại lâm vào một trận trầm tư.
Một giọt nước đột ngột rơi trên khung cửa sổ, phát ra âm thanh cực kì thanh thúy dễ nghe, ngay sau đó là một trận rào rào mịt mù, trời mưa.
Quý Thư chợt hoàn hồn, đề cao âm thanh, “Tiến vào.”
Không cần xoay người anh cũng biết thằng nhóc kia nhất định đang chờ trước cửa, anh thậm chí có thể mường tượng được tư thế của người ngoài kia: thân mình thẳng tắp, đầu rũ xuống, hai tay nắm lại trước người, thật là ngoan ngoãn.
Tiều Thanh từng bước một dịch qua, âm thanh lúng ta lúng túng, “Sư phụ.”
Quý Thư ngay cả đầu cũng không quay lại, một tay đút túi quần một tay nâng cái ly, thư thả mà nghiêm túc.
“Đây đã là lần thứ mấy nói sau lưng người khác? Thành thật kể ra từng lần một, bắt đầu từ hồi đi nhà trẻ.”
“Dạ…” Tiều Thanh theo bản năng đáp lại, sau đó lại nhỏ giọng, “Nhưng mà sư phụ, chuyện từ lúc đi nhà trẻ, con thật sự không nhớ được…”
“Từ từ nhớ, chậm rãi nói, con có rất nhiều thời gian.”
Tiều Thanh lên tiếng, cẩn thận ngẫm nghĩ, lại hơi hơi cúi đầu, bắt đầu từ thời điểm gần đây nhất, vừa nói vừa nhớ lại, “Lúc sắp hết năm ba, bạn cùng phòng ở ký túc xá nói xấu giáo sư, con cũng cùng tham gia… Sau đó vào năm nhất, lén lút bàn luận về logic giảng dạy của một giáo sư khác… Hồi cấp ba có nói về thầy dạy thể dục, bởi vì khi mấy bạn nữ không thoải mái thầy ấy không cho nghỉ… Tựa hồ cũng từng nói xấu bà cô… không phải, là cô giáo dạy hóa…”
Sửa miệng quá chậm, Quý Thư lạnh lùng hừ một tiếng.
Tiều Thanh thấp tha thấp thỏm mà ngẩng đầu, lén nhìn bóng dáng Quý Thư, lại nhanh chóng cúi xuống, “Cấp hai, Tiểu học, lúc đó vẫn chưa gặp được sư phụ, không biết nỗ lực, thành tích cũng không tốt lắm, chẳng làm được mấy việc chính trực, nói xấu sau lưng người khác thì lại rất nhiều, đại khái là oán giận nhiều bài tập hay dạy quá giờ gì đó. Nhà trẻ… đánh đánh náo náo cả ngày, hình như vẫn không nói qua mấy chuyện này.”
“Chẳng làm được mấy việc chính trực…” Quý Thư lặp lại mấy lời này lần nữa, cẩn thận nghiền ngẫm mới nói, “Bây giờ có chính trực lắm?”
“…Dạ không.”
“Còn nữa đâu?”
Tiều Thanh ngẩn người, “Hết rồi ạ.”
“Ban nãy.” Quý Thư bình tĩnh nhắc nhở.
“Ban nãy,” Tiều Thanh cắn môi dưới, sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu, tiếp tục nói: “Ban nãy con chỉ vì thấy thiếu kì nghỉ liền nhục mạ giáo sư, con biết sai rồi.”
“Với thầy.” Vẫn như cũ, một lời nhắc nhở ngắn gọn.
Tiều Thanh nghe không hiểu, theo bản năng hỏi: “Dạ?”
Hỏi xong cậu mới nhận ra nghe rất thiếu lịch sự, mới bổ sung: “Sư phụ, con không hiểu ý của thầy lắm…”
“Ban nãy tát con mười mấy bàn tay, con thầm mắng thầy trong lòng thế nào?”
Tiều Thanh kinh hoảng, gần như cuống lên, đáp lại theo bản năng, “Con không có.” Ngừng một giây, âm thanh lại trở nên khiêm tốn, “Con phạm sai lầm, sư phụ đánh là phải. Dù là sư phụ phạt con như thế nào, con cũng sẽ không dám có ý kiến gì.”
Quý Thư lại để lộ ra một điệu cười trào phúng, lặng im không tiếp lời. Tòa nhà Tây Kinh Hoa hai mươi sáu tầng lầu nằm ngay mặt tiền đường lớn, tầm nhìn ở tầng chín cũng tính là không tồi, phóng tầm mắt từ cửa sổ phòng trước, vừa hay có thể nhìn thấy được ngọn tháp cao nhất của đại học A cách đó không xa.
Trận mưa sau buổi trưa càng ngày càng nặng hạt, khắp thành trống trải, ngoài cửa sổ là một khung cảnh mông lung, phảng phất như được bọc một lớp vải trắng mỏng tanh, Quý Thư trong phút chốc có thể cảm nhận được một trận lạnh lẽo tiến vào tận xương tủy.
Chậm rãi quay lại, hơi hạ tầm mắt xuống, âm thanh anh trầm ấm, lại dường như chứa thêm một chút cảm xúc không rõ ràng, “Là thầy sai rồi. Mấy năm nay không phải lần đầu tiên thầy phát hiện ra con không tôn trọng người khác, nhưng lần nào thầy cũng nhẹ nhàng buông tha, lại chưa từng nghiêm túc dạy dỗ con về việc này, lần nào thầy cũng cho rằng, con hiểu, con đều rõ, con sẽ sửa được… Thầy vẫn luôn phóng túng con, mới để đến tình trạng hôm nay.”
“Sư phụ…”
“Nuôi mà không dạy là lỗi của cha, dạy mà không nghiêm là thầy lười biếng, con đã gọi thầy một tiếng sư phụ, cả hai tội nuôi không dạy, dạy không nghiêm này đều tính đến trên người thầy đi thôi. Có sai, cần sửa, cũng cần phạt.” Quý Thư dừng một hơi, “Chuyện này, thầy tự phạt bản thân đứng trọn mười ngày, nhất quyết không có lần sau.”
“Sư phụ!” Nước mắt lại trào ra, Tiều Thanh đùng một tiếng, lại trở về quỳ gối bên chân Quý Thư, “Là con sai, không liên quan đến thầy, thầy muốn phạt thì phạt con, sư phụ thầy phạt con đi…”
Quý Thư cực kì bình tĩnh nghe cho hết, liếc mắt về phía Tiều Thanh đang quỳ bên cạnh, “Mười lăm ngày.”
Ngữ khí bình thản, tựa như người vừa bị phạt đứng thêm năm ngày kia không phải mình.
Tiều Thanh sớm đã hoảng sợ, nghe thấy Quý Thư chỉ một câu đã tăng thêm thời hạn nhiều như thế, vội vàng đứng lên, “Con không quỳ, con không quỳ nữa, sư phụ… Là con sai, thầy đừng giày vò bản thân.”
“Đây là lỗi sai đầu tiên của thầy.” Quý Thư cúi đầu cười cười, âm thanh nhẹ nhàng chậm chạp lại chân thật đến đáng tin, “Thứ hai, thầy không muốn dạy con thành người của thế kỷ trước, cổ hủ như vậy, khi xưa kia vẫn còn tốt, nhưng từ khi con trở về, động một chút là quỳ tới quỳ lui, thầy lần nào cũng chỉ bâng quơ nói một hai câu mà không nghiêm túc giải thích cho con hiểu, lâu dần thành thói, con sẽ dần dần xảy ra vấn đề trong việc định vị bản thân, mà thầy cũng khó tránh khỏi sẽ càng ngày càng quen với tư thế cao cao tại thượng. Là người làm thầy, hiểu rõ vấn đề lại không chỉ ra, không thể nghi ngờ, đây, là một dạng ngầm đồng ý, thậm chí dung túng. Việc này, tự phạt bản thân mỗi ngày 150 cái hít đất, tự xét một giờ, cũng là mười lăm ngày.”
“Sư phụ…” Tiều Thanh kinh hãi đến không ngậm được miệng, lẩm bẩm mà lặp lại.
“Con không cần tự trách, đây là sai lầm của thầy, thầy chỉ là tự trả giá cho hành vi của mình, không liên quan đến con.” Quý Thư kịp thời an ủi một câu, nhìn thấy cậu muốn mở miệng, khoát tay bảo ngừng, “Về phần con, yên tâm, cũng chạy không thoát.”
Nghe được lời này cậu vốn nên thấp thỏm, Tiều Thanh lại thật sự theo lời Quý Thư, thoáng yên tâm.
Quý Thư rốt cuộc đi khỏi cửa sổ, cầm lấy điện thoại đang đặt trên tủ đầu giường, bấm bấm gọi cho một người, đợi gần hai mươi giây mới kết nối đến, âm thanh bên kia khá ồn ào.
“Tiểu Quý!”
“Bạch ca, anh đang ở đâu?”
“Ở nhà. Hôm nay trời mưa to, mời mấy anh chị hàng xóm qua nhà ăn lẩu. Tìm anh có việc à?”
“Là thế này, trung tâm dạy thêm đấy của anh, có đang tuyển giáo viên làm thêm không?” Quý Thư nhíu nhíu mày, mấy việc mở miệng xin người khác hỗ trợ thế này, anh làm không quen.
Đầu dây bên kia vang lên một loạt tiếng kéo ghế, đóng cửa, sau đó yên tĩnh đi rất nhiều, “Vị trí đó đã tìm được người, nhưng nếu thầy Quý đây cần, anh có thể ưu tiên cho cậu.”
Quý Thư lễ phép cười một tiếng, “Không phải em, là một người học sinh của em, năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học Z, lại chưa đến lúc học nghiên cứu sinh, ở nhà cả ngày buồn chán, em thay nó hỏi han một chút.”
Tiều Thanh giật mình một cái.
Âm thanh ở đầu dây bên kia biểu lộ một chút chần chừ, “Ừm… Đúng lúc có một giáo viên sinh học xin nghỉ phép hai tuần… Dạy môn sinh lớp mười… Có được không?”
“Tiều Thanh, Trạng Nguyên khối khoa học tự nhiên năm 2013, anh có thể tra lại một chút.”
“Được, hai ngày nữa em nói nó qua bên anh đi, dự báo thời tiết bảo ngày mai vẫn còn mưa to, anh cho nghỉ. Nhưng mà anh nói trước, quy củ bên này em cũng biết, dù là ngắn hạn, nếu học sinh có ý kiến thì vẫn không được.”
Quý Thư đáp lại, hàn huyên thêm hai câu mới cúp điện thoại.
“Tiều đại thiếu gia đây không phải chướng mắt mấy người giáo viên bọn tôi sao? Tự mình đi trải nghiệm xem thế nào.”
“Vâng.” Tiều Thanh cúi đầu, suy đi nghĩ lại, vẫn không từ bỏ ý định mà nói: “Sư phụ, con không dám cãi lời thầy, chỉ là con thật sự không dám có ý nghĩ chướng mắt… hệ thống giáo dục.”
“Vậy sao.” Quý Thư bâng quơ đáp lại một câu.
Tiều Thanh không nói nữa, an tĩnh vài giây lại hỏi: “Thầy, còn cần con không?”
Mang theo chờ mong, còn cả bất an.
Quý Thư vô ý thức mà xoa đôi bàn tay đỏ bừng, Tiều Thanh vội vàng tiến lên ôm lấy, cẩn cẩn thận thận mà xoa ấn, “Lần sau nếu thầy tức giận vẫn nên đi tìm thước, nếu thật sự muốn tát mặt, thầy nói với con một tiếng, con có thể tự đánh, thầy đừng làm khổ chính mình.”
Quý Thư ngẩn ra, lắc đầu, mang theo chút ý chê cười.
“Con muốn một cơ hội, thầy sẽ cho con một cơ hội. Lúc nãy nói chuyện điện thoại những gì, con cũng nghe được, còn nữa, hai tuần tới bắt đầu từ ngày mai, nếu con bị học sinh kiến nghị, đuổi trở về, con cũng không cần gọi thầy là sư phụ nữa.”
Trầm mặc vài giây, Tiều Thanh lùi về sau một bước, ngay ngay ngắn ngắn bái một cái.
“Tủ lạnh có túi chườm đá, tự lấy mà chườm mặt. Sách giáo khoa, tự đi tìm lấy. Những chuyện khác, đợi mười lăm ngày nữa rồi nói.”
“Con nhớ rồi, sư phụ.” Tiều Thanh gật gật đầu, lùi hai bước, xoay người đi về phía cửa.
“Tiều Thanh.”
Tiều Thanh dừng lại, xoay người đối diện Quý Thư, vẫn như cũ, cúi đầu.
Quý Thư nhìn về phía cậu, duy trì ánh mắt không mang chút cảm xúc nào, cứ trầm tĩnh mà nhìn cậu.
“Chuyện tôn sư như này, thầy cũng không sợ uốn cong thành thẳng. Trong mười lăm ngày này, nếu có hối hận thì có thể nói cho thầy, vừa hết kỳ hạn, giữa hai ta sẽ không còn quan hệ gì nữa. Nếu không, thầy sẽ xem như con có gan gánh vác hậu quả.”
“Sư phụ, con biết lúc này không phải thời điểm thích hợp để tỏ lòng trung thành.” Tiều Thanh lí nhí cười, lại cúi xuống thật sâu.
“Đệ tử… Bất hiếu,” nói ra lời này, chính cậu cũng cảm thấy thẹn trong lòng, khiến Tiều Thanh không dám ngẩng đầu, giọng nói run rẩy, “Nửa tháng sau, con nhất định hướng thầy thỉnh phạt.”
Quý Thư lại bị lời đảm bảo thẳng thắn thành khẩn này làm cho cảm động, không biết nên nói gì, một lát sau, một trận chua xót từ trong đáy lòng dâng lên.
…Nếu con đối với người khác cũng tôn trọng được một nửa như vậy, thì làm sao nên nỗi.