Chương 21
——
Tháng bảy, không khí oi bức buổi trưa hè vẫn còn quanh quẩn trong phòng, Tiều Thanh ngồi trước bàn, bên tay trái mở ra cuốn “Ngôn ngữ luận”, tay phải viết viết gạch gạch gì đó.
Một bộ dáng chăm học chăm đọc, chỉ tiếc trên mặt giấy đã rất lâu không thêm được chữ nào, ngòi bút dừng trên dấu phẩy cuối cùng, sau đó không động nữa.
Một khúc nhạc violin vang lên, di động bên góc bàn làm việc rung rung, Tiều Thanh nhìn thoáng qua thông báo, là một cuộc điện thoại từ Từ Cường, bắt máy.
“Tìm tớ làm gì?”
“Đi xem thi đấu không?”
“Cuộc thi gì, còn ở tận thành phố C, không đi, thích thì tự cậu đi.”
Không biết đầu kia lại nói gì, Tiều Thanh bất thường im lặng hai giây, cuối cùng đồng ý.
Cúp điện thoại, Tiều Thanh nhăn mày, sột soạt lật sách thêm một lần, trên trang giấy là những chữ quen thuộc nhưng ghép thành câu lại không hiểu nổi, cậu chống cằm nhìn một chút, quyết định chép lại một phần ghi chú của Quý Thư vào bài báo cáo của mình.
“Ghi chép từ mười mấy năm trước, ai mà nhớ được bản thân đã viết những gì.”
(lời editor: tự tìm đường chết không ai bằng được anh [._.])
Tiều Thanh nói thầm một câu, bỏ cây bút máy vào lại trong hộp bút, đứng dậy, đi đến thư phòng của thầy, gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng nói của Quý Thư sau bao năm vẫn ôn lãng trầm thấp như cũ, cực kì dễ nghe.
“Sư phụ.”
Quý Thư vừa vặn ngước mắt, “Đang muốn đi tìm con.”
Tiều Thanh vội vàng nuốt xuống lời nói đã lên đến cổ, ưỡn thẳng sống lưng, “Thầy nói ạ.”
“Đã đọc sách hơn mười ngày rồi đi?”
Tiều Thanh ngơ người sửng sốt đáp: “Dạ, mười hai ngày.”
“Đọc thế nào?”
Tiều Thanh lại đứng thẳng hơn một chút.
“Về ‘Luận Ngữ’, con vừa đọc xong chương Nhan Uyên*, cũng đã viết chú giải. Nhưng mà cuốn ‘Ngôn ngữ luận’ kia, bởi vì chưa từng đọc qua kiểu sách mang tính lý luận thế này, cho nên… tiến độ tương đối chậm.”
*Luận ngữ có tổng cộng 20 chương, Nhan Uyên là chương thứ 12.
Quý Thư nhàn nhạt ừ một tiếng, nhấn nhấn đầu bút, “Đi lấy lại đây.”
“Dạ?” Tiều Thanh ngẩn ngơ.
Quý Thư liếc cậu một cái, mày hơi hơi nhăn lại, “Nghe không hiểu? Báo cáo, bài chú thích, bài phân tích, thước, lấy lại đây.”
“A, dạ.” Tiều Thanh chột dạ mà cung kính khom người, lui ra ngoài.
Trên tờ giấy A4 hiện rõ ràng mấy dòng mực vừa sao chép từ phần ghi chú của Quý Thư còn chưa khô, xóa đi thì chẳng khác gì không đánh tự khai, viết lại lần nữa lại càng không kịp, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện. Tiều Thanh ngưng một chút, hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, cầm lên mấy thứ thầy yêu cầu rồi trở lại thư phòng, đứng cách bàn làm việc 1 mét.
Quý Thư tùy tay cầm lên tờ giấy trên cùng, tay phải nắm thước nhẹ nhàng gõ gõ trên trang giấy, “Chữ viết này của con cũng quá qua loa đi, cần luyện lại lần nữa không?”
Tiều Thanh cúi đầu, không dám lấy cớ, “Lần sau con sẽ chú ý.”
“Con đứng xa thầy như vậy làm gì? Đến gần một chút, thầy không với tới được chỗ con.”
Với tới con làm gì? Đánh con à?
Tiều Thanh yên lặng lẩm nhẩm trong lòng, đôi chân lại cực kì nghe lời mà dịch lên phía trước nửa bước.
Quý Thư liếc cậu một cái, có chút mất kiên nhẫn, “Lại gần một chút, đứng xa như vậy con nhìn được cái gì, đứa nhỏ này.”
Tiều Thanh nhắm mắt, tự khuyến khích bản thân, lại mở, tiến về trước hai bước, vòng ra sau bàn làm việc, đứng ở bên cạnh Quý Thư.
Quý Thư vừa lòng mà hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục xem báo cáo, đôi mày càng lúc càng nhíu chặt, nhìn đến hàng cuối cùng, sắc mặt biến đổi nghiêm trọng.
Việc cậu sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra, Tiều Thanh hoảng loạn trong lòng, cắn môi dưới, cúi thấp đầu.
Tập giấy A4 bị đập thật mạnh lên bàn.
“Tiều Thanh, trong mắt con còn có thầy không?”
Tiều Thanh sợ hãi.
Tuy rằng trong lòng vẫn mong đợi may mắn, nhưng cậu cũng chuẩn bị sẵn tinh thần bị phát hiện. Chính là sư phụ cậu sao lại tức giận đến nỗi nói ra lời như vậy?
“Sư phụ…”
Quý Thư nhắm mắt lại, không muốn nhìn cậu, cũng không nói gì nữa.
Tiều Thanh lui nửa bước, khuỵu chân quỳ xuống.
“Sư phụ…” Duỗi tay nhẹ nhàng túm túm góc áo Quý Thư, giọng nói mang theo chút âm mũi, “Con sai rồi. Phần báo cáo này con viết lại, lại thêm hai ngàn chữ kiểm điểm, đánh 40 thước… được không ạ?”
“Trong mắt con có còn người sư phụ là thầy không? Thầy cứ tưởng con xem thầy như người làm bài hộ miễn phí chứ.” Quý Thư ngữ khí bình đạm, đôi mắt vẫn không mở.
“Con sai rồi sư phụ, con sai rồi…”
Quý Thư lại cười, nụ cười cực kì trào phúng, “Câu tiếp theo, là con không dám nữa, hay là con nhận phạt?”
Tiều Thanh nghẹn họng, cúi đầu.
Quý Thư cuối cùng cũng mở mắt, theo thói quen mà thoáng nhìn về hướng phía trên bên phải, không thấy người, tầm mắt dần dần hạ xuống dưới, rốt cuộc nhìn thấy Tiều Thanh rũ đầu thẳng tắp quỳ.
Thở dài một hơi, “Sao phải vậy?”
“Sư phụ, con biết sai rồi, thầy đừng nóng giận… hại sức khỏe.”
“Sao phải tự ép bản thân đến bước này?” Quý Thư không thèm để ý câu nói của Tiều Thanh, thở dài nhẹ giọng nói một câu, cúi đầu lại liếc cậu một cái, “Đứng lên đi, làm cũng đã làm, bày ra bộ dạng này làm gì.”
“Sư phụ…” Tiều Thanh bất động, chủ động lấy lòng lắc lắc góc áo Quý Thư, “Con biết sai rồi, thầy đừng nóng giận.”
“Thích quỳ như vậy thì cứ quỳ đi, tỉnh táo được một chút.” Quý Thư sắc mặt lạnh lùng, duỗi tay lấy cuốn chú giải ‘Luận Ngữ’ chăm chú lật xem.
Tiều Thanh thu tay lại, không dám nói gì nữa, hạ mắt thành thật mà quỳ.
Qua vài phút cậu lại nghĩ, có thể khiến sư phụ giận đến mức mặc kệ cậu quỳ, cũng thật là có bản lĩnh.
Cười tự giễu.
“Còn có mặt mũi cười?” Quý Thư vừa vặn qua loa lật ba trang chú giải, ánh mắt đảo qua cậu liền thấy được điệu cười kia, tùy tay ném trang giấy trải đầy khắp nửa cái bàn, “Loại báo cáo thế này cũng có thể mang qua cho thầy xem, con còn có mặt mũi cười?”
Tiều Thanh ngẩng đầu, có chút ủy khuất mà chớp chớp mắt, phần chú giải đó thật sự là do cậu tự viết, chưa từng mưu lợi một chút a.
Quý Thư duỗi tay cầm lấy một tờ đưa qua, “Thầy bảo con viết phân tích, không phải phiên dịch! Nửa cuốn ‘Luận ngữ’ trị thiên hạ, con ít nhất cũng phải đào sâu ý tứ trong từng câu nói chứ? Còn không thèm phân tích ngữ pháp mà trực tiếp dịch ý trên mặt chữ, con liền không biết xấu hổ đưa qua cho thầy xem?”
Tiều Thanh nhận lấy cầm ở trong tay, không có xem lại.
“Con hiểu sai ý của thầy, phần này con làm lại toàn bộ.”
Tiều Thanh hơi rũ đầu, từ góc độ của Quý Thư mà nhìn xuống chỉ thấy cái đỉnh đầu hơi xù xù, xuống chút nữa chính là hai cẳng chân dán chặt trên mặt đất, từ cổ đến đầu gối gần như thẳng băng thành một đường mà quỳ, có vẻ càng thêm thuận theo.
“Phần này là hiểu sai ý, vậy còn phần này thì sao?” Quý Thư nhàn nhạt mà dời đi tầm mắt, cầm tờ báo cáo cuối cùng trong xấp giấy, giữ ra trước mặt Tiều Thanh, “Mấy câu cuối cùng, giải thích một chút.”
Tiều Thanh nhìn thoáng qua, lại gục đầu xuống, “Con sai rồi…”
“Không giải thích?”
“Con… Không có gì để giải thích.”
Không có gì để giải thích, Tiều Thanh chỉ có thể nói ra đáp án như vậy.
Sao chép gian lận là vấn đề về phong đức*, khinh mạn học vấn là vấn đề về thái độ, cậu thật sự không có gì để giải thích.
*phong đức: tác phong và đạo đức
“Con là cảm thấy thầy già rồi nên hồ đồ, ngay cả bản thân đã viết cái gì cũng không nhớ rõ?”
Lời này xuyên tâm, sắc mặt Tiều Thanh trắng nhợt, vội vàng nói: “Không có, sư phụ con không có nghĩ như vậy.”
Hít một hơi, lại bổ sung: “Sư phụ, thầy biết con không dám cũng sẽ không nghĩ như vậy, con thật sự biết sai rồi.”
Quý Thư nhìn bộ dạng kinh hoảng thất thố của cậu, mềm lòng trong một chớp mắt, lại cũng chỉ là một cái chớp mắt, khi mở miệng giọng nói vẫn lạnh lẽo đến tận xương cốt: “Còn muốn học không?”
Tiều Thanh lại hoảng sợ, sự tình ngày hôm nay không ngừng đột phá phòng tuyến tâm lý của cậu, cậu chưa từng nghĩ tới, sai lầm hôm nay sao lại nghiêm trọng đến mức này?
“Muốn học… Sư phụ, con muốn học.” Trong giọng nói mang theo chút âm khóc nức nở.
“Tiều Thanh, đây là cơ hội cuối cùng của con, nghĩ kỹ rồi hãy trả lời thầy.” Quý Thư di chuyển cái ghế dựa, đối mặt với Tiều Thanh, “Con không đi theo con đường văn học, lại không thích mấy thứ này, thật ra không nhất định phải…”
“Con thích!” Tiều Thanh không rảnh lo quy củ gì nữa, ngắt lời Quý Thư, cả người run rẩy, gương mặt đầy vẻ cầu xin, “Sư phụ, con thích mấy cái này… Thật sự thích. Thầy để con theo thầy học… Được không ạ?”
Quý Thư nhắm mắt, thở dài một tiếng, duỗi tay lấy thước, nhìn kỹ thanh thước trúc khắc hoa văn trước mắt, lại cầm xấp giấy để bên người Tiều Thanh.
“Duỗi tay.”
Tiều Thanh không rên một tiếng mà vén tay áo lên, duỗi tay phải.
Bang một tiếng.
Thanh thước xé gió đập lên phần da thịt mềm mại, sau đó lòng bàn tay đã lập tức hiện lên một vết sưng đỏ ửng.
Quý Thư từ từ duỗi tay cầm lên một tờ giấy A4, nhìn qua một chút, đưa cho Tiều Thanh, “Xé.”
Tiều Thanh nhận lấy, nhìn lướt qua, xé một đường ở chính giữa tờ giấy, lại xé thêm một lần, lặp lại vài lần như thế, mới bỏ hết đống giấy vụn ấy vào sọt.
“Tay.”
Lại duỗi tay phải qua.
Lại một tiếng giòn vang, cũng một tờ giấy, cùng một từ.
“Xé.”
Tiều Thanh chịu đựng đau đớn trong lòng bàn tay, lại xé tờ giấy thành nhiều mảnh nhỏ, bỏ vào sọt, lần này không chờ Quý Thư nhắc nhở, chủ động duỗi tay phải.
Sau bảy tám lần như thế, lòng bàn tay phải đã sưng lên một mảnh, xấp giấy lung tung trên bàn lại chỉ vừa mới xé xong phân nửa.
Nhưng Tiều Thanh không có tâm trạng nghĩ về mấy cái này, càng không dám xin tha, thậm chí chỉ di chuyển một chút đôi chân đã quỳ đến tê dại cậu cũng không dám.
Cậu chỉ có thể lần lượt run rẩy xé đi từng trang giấy đầy chữ rậm rạp, tùy ý để cạnh giấy bén nhọn chỉ hơi chạm lướt qua lòng bàn tay cũng khiến cậu đau không chịu được, sau đó lại vươn tay cố chịu thước tiếp theo.
“Đau không?” Quý Thư cầm thước gõ gõ trong lòng bàn tay của Tiều Thanh, không có lập tức đánh tiếp.
Lông mi run run run, Tiều Thanh nhả hàm răng còn đang cắn chặt trong miệng ra, thấp thấp đáp một tiếng, “Đau…”
Lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quý Thư, hít hít cái mũi, “Con, con nên đánh…”
Quý Thư giơ tay, thước lại vung lên, “Biết đau thì nhớ lâu một chút.”
Tiều Thanh không kìm chế, rầu rĩ mà kêu đau một tiếng.
Đại khái lại chịu thêm ba bốn thước, xé thêm ba bốn tờ giấy, Quý Thư lại gõ gõ lòng bàn tay sưng to đỏ ửng thậm chí lộ ra chút xanh tím của cậu.
“Thừa dịp biết đau, lập cho con một ít quy củ.”
Tiều Thanh gian nan mà động động hai chân, quỳ càng thêm đoan chính một chút.
“Chút nữa dọn một cái ghế dựa để ở nơi này,” thanh thước vung vẩy chỉ về phía đối diện bàn làm việc, “Về sau cho dù là đọc sách theo yêu cầu của thầy hay học bài của con, chỉ là cần dùng đến bàn, con cứ ngồi đối diện thầy, thầy sẽ theo dõi kèm cặp con. Thích lười biếng, vậy cứ dốc sức mà lười trước mí mắt của thầy. Về việc thời hạn, trước hết thi hành sáu tháng, nếu sửa được thì quay về phòng mình, còn sửa không được nữa, thầy sẽ mang ném luôn cái bàn trong phòng con.”
Tiều Thanh rùng mình, “Dạ, con nhớ rồi.”
“Lại nữa, việc mà bản thân đã quyết định muốn làm thì phải kiên trì làm cho xong, đừng có vừa hết hứng thú liền nghĩ đến việc qua loa lấy lệ, đầu cơ trục lợi. Cái loại tật xấu gì.”
“Dạ.”
“Tay, duỗi thẳng.”
Chờ đến khi toàn bộ bài chú giải và báo cáo đều xé xong, tay phải đã chịu mười bảy mười tám thước, tím tím xanh xanh không có nơi nào còn nguyên vẹn.
Quý Thư ném thước đứng dậy, kéo rèm lại, lại cầm lên một thanh thước khác càng dày nặng hơn nắm ở trong tay.
“Đứng lên, nằm trên bàn.”
Đôi chân sớm đã quỳ đến mất đi tri giác, tay phải lại đau đến mức gió thổi qua cũng không được, Tiều Thanh chậm rãi nghiêng người về bên còn lại, dùng tay trái chống đỡ để đứng lên, lại dùng tay trái từng chút từng chút kéo xuống quần, cúi người nằm lên mặt bàn to rộng.
“Bao nhiêu?”
“Dạ bốn mươi…”
Quý Thư ngửa đầu xoay xoay, thả lỏng gân cốt nơi khớp cổ.
“Dạo gần đây thầy đối xử với con tốt quá phải không?”
Mắng hỏi và trách đánh lại đồng thời rơi xuống, Tiều Thanh hít một hơi, lại chậm rãi thở ra, điều chỉnh tốt bản thân, lại nói ra câu mà Quý Thư đã nghe đến phát phiền.
“Con sai rồi.”
Quý Thư thật là phiền, nhiều năm như vậy, những lời này nghe thấy không được ngàn lần thì cũng trăm bận, đủ loại nguyên nhân đủ loại âm điệu, anh thật sự là… Nghe mệt.
Vì thế không còn răn dạy, chỉ chuyên tâm hạ thước.
Đột nhiên, lại nghĩ tới cái gì, dừng tay lại.
“Khi nãy con tiến vào tìm thầy là muốn nói chuyện gì?”
Tiều Thanh sửng sốt, rốt cuộc nhớ tới cuộc điện thoại cậu nhận dưới ánh nắng rực rỡ khoảng hai giờ trước, là vì chuyện xin nghỉ, nhưng hiện tại, toàn bộ bài tập suốt hơn mười ngày của cậu đều bị xé nát, thước hạ trên người còn chưa dừng, cậu nào dám nói?
“Không, không có việc gì.”
Quý Thư nhíu mày, quyết đoán áp dụng cách mà anh trước mắt cảm thấy có thể cho Tiều Thanh hiểu rằng anh đang không kiên nhẫn, đánh cho cậu một thước thật nặng.
“Hỏi con liền nói!”
Tiều Thanh suýt nữa cắn đầu lưỡi, nặng nề mà hô hấp hai lần, túng quẫn mở miệng, “Con nói, con nói. Ở thành phố C có một cuộc thi, Từ Cường rủ con đi… Thật là không có chuyện gì.”
“Cuộc thi gì?”
Tiều Thanh tạm dừng một chút, nơm nớp lo sợ mà trả lời: “Thể thao điện tử…”
“Từ bao giờ con lại có hứng thú với mấy kiểu thi đấu như vậy?”
“Không, không có.” Tiều Thanh cuống quít phủ nhận, “Thầy chắc là không biết Từ Cường, nói về trò chơi cậu ấy chính là Vua, ai cũng không trái lời cậu ấy được, khi nãy con không từ chối được, chút nữa con sẽ đi nói lại với cậu ấy.”
Quý Thư nhéo ngón tay suy tư một chút, hỏi: “Khi nào, đi mấy ngày?”
“Thứ bảy tuần này đi, chủ nhật về. Con không đi…”
“Không sao, cứ đi đi.” Quý Thư thanh âm nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc gì.
Tiều Thanh hiểu sai ý, tim đột nhiên run lên, không biết lấy sức lực từ nơi nào, xoay người lại, đùng một tiếng quỳ xuống, tay chống sàn nhà đầu cúi thấp, than thở khóc lóc, “Sư phụ, con biết sai rồi, con không đi, thầy đừng nóng giận, thầy đánh con đi sư phụ… Con không đi.”
Quý Thư ngơ ngẩn mà nhìn Tiều Thanh lại quỳ xuống dưới sàn nhà, trong mắt nhiều thêm một tia biểu tình phức tạp, sau một lúc lâu, thở dài, cúi người nâng cậu dậy, “Đánh con sợ đến ngu rồi? Thầy không dọa con, tốt nghiệp rồi, đi ra ngoài chơi một chút cũng là bình thường, coi như cho con nghỉ phép vài hôm, cứ đi đi.”
“Thật, thật ạ?” Tiều Thanh khụt khịt một tiếng, hốc mắt hồng hồng ngẩng đầu.
Quý Thư gật gật đầu.
Tiều Thanh cúi đầu hạ mắt, cười một cái, “Cảm ơn sư phụ.”
Quý Thư xoay xoay tay, “Còn đánh không?”
Đột nhiên ý thức được hạ thân mình không có quần áo, mặt Tiều Thanh nóng lên, vội vàng nằm lại lên bàn, “Dạ đánh…”
Quý Thư thu lại toàn bộ ôn hòa, không chỉ có thần sắc, không chỉ có khí tràng, mà nhiệt độ trong nhà cũng giảm xuống mấy độ.
Qua thời gian lâu như vậy, vừa rồi lại đột nhiên quỳ một lúc, vết thương phía sau sớm đã nứt ra cực kì dữ tợn, dù là nằm úp một chỗ cũng cảm thấy như trên mông có một trận đau đớn như lửa đốt.
Nhưng mà thước, sẽ không bao giờ quan tâm cậu đau như thế nào.
Từng thước từng thước rơi xuống, cảm giác đau đớn như phỏng da, một loại thống khổ cực kì khó hình dung được, Tiều Thanh nhắm chặt hai mắt, lâu lâu lại rỉ ra vài tiếng hừ hừ.
“Bao nhiêu rồi?” Quý Thư đột nhiên dừng tay đặt câu hỏi.
Tiều Thanh sửng sốt, lại không dám im lặng quá lâu, nơm nớp lo sợ mà đoán bừa một số: “Ba mươi… Đi?”
Quý Thư hừ lạnh một tiếng, “Bị đánh cũng không nhớ số? Coi như hôm nay con may mắn, đoán đúng rồi.”
Trái tim đang treo lơ lửng được hạ xuống một ít, Tiều Thanh thở dài một hơi, thân mình vì lo lắng mà vươn lên ban nãy lại cúi xuống lần nữa.
Cái đau quen thuộc lại chồng lên vết sưng cũ, cũng may chỉ mười thước, cũng không quá gian nan, sau khi đếm đủ số, Quý Thư nhẹ nhàng buông tay, thanh thước liền nằm lăn lóc trên mặt bàn.
“Thứ bảy tụi con định đi như thế nào?”
Tiều Thanh duỗi tay kéo quần lên, trả lời: “Thứ bảy này vừa lúc ba của cậu ấy đi công tác, tiện đường chở theo, vé ngồi tàu hỏa vào chủ nhật đã bán hết rồi, chắc tụi con mua vé đứng để về.”
Quý Thư nhíu nhíu mày, “Gửi cho thầy địa chỉ khách sạn, chủ nhật thầy đi đón tụi con.”
Tiều Thanh sửng sốt, ngay sau đó tràn ra một nụ cười, “Tạ sư phụ.”
Quý Thư gật đầu, đi ra thư phòng, không bao lâu đã mang theo một cái ghế dựa trở vào lại.
“Bây giờ là ba giờ rưỡi chiều, trước chín giờ rưỡi viết xong kiểm điểm nộp cho thầy.”
——
Có ai thấy Tiều Thanh trong chương này chưa lớn hẳn không, cứ dangiu thế nào í, rất hợp vibe Tết Thiếu Nhi luôngg =)))))))