Chương 19
Trên bờ cát rất ít người qua lại, mặt biển phẳng lặng không một gợn sóng, Tiều Thanh xoa xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc vẫn là nhịn không được mở miệng, “Sư phụ, thầy đã tra mấy giờ mặt trời mọc chưa?”
“Bảy giờ mười lăm.”
“Vậy thầy thức con sớm như vậy làm gì?”
“Ngắm trời đêm a.” Quý Thư duỗi tay chỉ chỉ, “Con xem, ngôi sao kia thật sáng.”
Tiều Thanh lập tức cảm thấy bản thân sắp lên huyết áp.
“Sư phụ, con buồn ngủ…”
“Buồn ngủ à?” Quý Thư mỉm cười cực kì ôn hòa.
Tiều Thanh vội gật đầu không ngừng.
“Đọc thơ đi, tập trung đọc sẽ không mệt mỏi nữa.”
“Dạ?”
“Dạ cái gì mà dạ?” Quý Thư xoa xoa hõm cổ của Tiều Thanh, thúc giục nói: “Nhanh lên một chút.”
Tiều Thanh nỗ lực mà mở to mắt, cố lục tìm trong vốn thơ nghèo nàn của bản thân.
“Lên đường,
Ra roi thúc ngựa chẳng an lòng
Hồi kinh,
Cách biệt ba ngàn dặm đường sông
Lên đường,
Khí thế hùng mạnh cuồn cuộn sóng
Lao nhanh,
Vạn con ngựa chiến phi đường ròng.
Lên đường,
Hừng hực mũi nhọn chọc tầng không…”
*Đoạn này mình không tìm thấy raw nên nhìn ý chính tự soạn thành thơ cho thuận tai thuii. Mọi người đọc vui thôi đừng bắt bẻ nhaaaa.
Tiều Thanh thích cái khí thế hừng hực của đoạn thơ này, đọc đến tràn đầy vui vẻ.
“Chủ tịch Từ, thật có khí phách.” Quý Thư cười khen một tiếng, sau đó lại hỏi: “Còn buồn ngủ không?”
Tiều Thanh đọc xong thật sự hết sức, chỉ có thể thành thật gật đầu.
Quý Thư bất đắc dĩ mà lắc đầu, duỗi hai chân, “Ngủ một chút đi.”
Trong đêm tối, sương lại bắt đầu rơi, Tiều Thanh nở ra một nụ cười, nghiêng người nằm xuống, đầu dựa vào trên đùi Quý Thư.
Quý Thư nhẹ nhàng chầm chậm vuốt ve tóc của cậu, nhẹ giọng nói: “Thanh nhi, con tự đi về nhà nhé.”
Đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Tiều Thanh, Quý Thư cười một cái, “Vừa vặn là ngày thăm tù, thầy muốn đi thành phố X một chuyến.”
“Con cùng sư phụ đi.” Tiều Thanh nói, “Con cùng thầy đi thăm…”
Nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Con cùng thầy đi thăm sư bá.”
Quý Thư ngạc nhiên, “Con vẫn còn muốn nhận anh ấy?”
Tiều Thanh dạ một tiếng, “Con theo thầy, chỉ cần một ngày sư phụ còn gọi người ấy là sư huynh, con liền một ngày nhận người ấy là sư bá.”
Hai mắt Quý Thư đong đầy cảm động, thật lâu sau, lại nhàn nhạt than một câu, “Con với anh ấy còn chưa từng gặp qua, vô duyên vô cớ mà đi đến cái nơi đó làm gì.”
Tiều Thanh không tiếp lời ngay, một lát sau mới mở miệng: “Con muốn ở bên sư phụ, Hơn nữa…”
“Hơn nữa, con muốn cảm ơn người ấy, cảm ơn vì đã ở bên cạnh thầy suốt đoạn thời gian kia, cảm ơn vì đã giúp thầy vượt qua khói mù, cảm ơn vì đã… Làm những việc mà con nên làm.”
Quý Thư không nói gì, anh nhìn ra được, từ khi trở về Tiều Thanh cứ mãi nơm nớp lo sợ, anh cũng đương nhiên đoán được nguyên nhân, nhưng anh vẫn nghĩ rằng mọi thứ sẽ sớm trôi qua, Tiều Thanh sẽ nghĩ thông suốt, nên vẫn luôn không hề can thiệp.
Im lặng vài giây, Tiều Thanh trở mình, quay đầu lại không đối mặt với Quý Thư “Con thực xin lỗi sư phụ, con phải trực tiếp nói lời cảm ơn.”
Quý Thư thần sắc phức tạp mà nhìn chằm chằm cái ót kia vài giây, ngón tay khúc khuỷu gõ gõ.
“Xoay lại đây cho thầy.”
Tiều Thanh bất động.
“Nghe thấy không? Xoay lại đây.”
Quý Thư duỗi tay quay đầu Tiều Thanh lại, ngón tay vừa mới đụng tới tóc, liền thấy Tiều Thanh nâng cánh tay cọ cọ trên mặt, lăn long lóc ngồi dậy, trên mặt mang theo hai vệt nước.
Quý Thư tâm đau xót, thanh âm không khỏi nhu hòa lại, “Khóc à?”
“Không có.” Tiều Thanh cúi cúi đầu, cậy mạnh nói: “Con không khóc.”
Quý Thư xoa xoa đầu cậu, “Tư tưởng chịu trách nhiệm của con quá nặng, như vậy không được. Việc đó không phải con sai, không cần tự đặt áp lực lên người mình.”
Tiều Thanh gật gật đầu, “Con biết rồi, tạ sư phụ.”
Nhìn cũng không cần nhìn liền biết không có nghiêm túc nghe.
Quý Thư nhướng mày, “Biết cái gì?”
“Con…” Tiều Thanh ậm ừ hai tiếng, đáng thương hề hề mà chớp chớp mắt, “Con sai rồi.”
“Lại sai rồi?”
“Dạ…”
Quý thư cực kì đau đầu, đến mức này rồi còn không hiểu?
Lại mở miệng liền mang theo chút ý tận tình khuyên bảo, “Những sự việc năm đó không liên quan đến con, không cần quá khổ sở.”
Không nghe được đáp lại.
“Tiều Thanh, con không hề làm sai chuyện gì.”
Tiều Thanh đột nhiên ngẩng đầu, “Không phải.”
Buổi sáng tinh mơ không ai làm phiền, ánh sáng loang lổ bắt đầu chiếu xuống, Tiều Thanh lại một lần rơi vào những ký ức thống khổ năm xưa, nhìn gương mặt ôn nhuận của sư phụ, kiên định mà phản bác.
“Không phải.”
“Năm đó, năn nỉ ỉ ôi phải làm đại diện môn học của thầy chính là con, nghe thầy giáo khác nói ra một câu liền hao hết tâm tư bái thầy vi sư chính là con, ở nhà thầy ăn ở miễn phí yên tâm thoải mái mà hưởng thụ ấm áp từ thầy và sư nương chính là con, đối với quản giáo huấn trách của thầy mà tâm sinh oán muộn chính là con, rời đi thầy, chặn liên hệ thầy chính là con, lúc nên ở bên thầy lại cự tuyệt, từ chối biết những thứ nên biết cũng là con. Thầy muốn con làm sao nói cho chính mình, con chưa từng làm gì sai?”
Quý Thư nghiêm túc mà nhìn Tiều Thanh đang bày ra tính tình trẻ con, mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ mà tiến hành tự phê bình bản thân.
“Đồng ý cho con làm đại diện môn học chính là thầy, thu con vào cửa chính là thầy, xem con như đệ tử như con ruột mà đối đãi chính là thầy. Con chỉ là rời khỏi thầy mà thôi, mối quan hệ sư đồ này có thể vội vàng bắt đầu, vậy cũng có thể đơn phương mà dừng lại. Chỉ một bên tình nguyện, dù sao cũng sẽ có ngày kết thúc. Việc này nhìn lại không tính là sai gì.”
Tiều Thanh ngẩn người, “Chỉ là có một số việc nếu con hiểu được sớm một chút, mọi thứ sẽ khác đi.”
“Có thể khác đi cái gì… Cứ xem như lúc ấy chúng ta không có mâu thuẫn đến mức ấy, con lại có thể thay đổi cái gì?”
“Con ít nhất,” Tiều Thanh dừng một chút, “Lúc sư nương xảy ra chuyện, con ít nhất có thể nhận tin tức kịp thời, chạy vội về.”
Quý Thư ngước mắt, nhìn về phía biển cả xa xa, có mấy con thuyền đánh cá, điểm điểm ngọn đèn dầu, gần đến rạng sáng cảnh sắc càng thêm ôn nhu.
“Con nhận được tin tức, vội vàng trở về, thì sẽ lại thế nào? Thành phố Z đến thành phố A phải đi máy bay tận hai tiếng rưỡi, cộng cả thời gian chờ đợi, đi đường, ít nhất cũng cần năm tiếng, cô ấy vốn là đợi không được.” Quý Thư nhấc lên khóe môi, cười trấn an, “Con hối hận, thầy hiểu được. Nhưng không cần phải thẹn với lòng, con cũng không thay đổi được gì.”
Tiều Thanh nhìn Quý Thư chăm chú, muốn nói gì đó, nhưng lời nói lên đến bên miệng lại bỗng cảm thấy không còn ý nghĩa nữa.
“Thầy đúng thật đã từng giận con, giận con không thể gặp được cô ấy lần cuối, giận con lúc đó chặn đứng phương thức liên hệ duy nhất, giận con đã hơn một năm cũng không cho thầy một lời giải thích, chính là khi thật sự vượt qua giai đoạn đó, mới phát giác những chuyện này đều không sao, thật sự không sao.”
“Sư phụ lúc ấy, thực hy vọng con có thể trở về đi, dù chỉ là để ở bên thầy thôi.” Tiều Thanh mở miệng, lúng ta lúng túng.
“Bên thầy, con không đi học?” Quý Thư bỗng nhiên cười cười, “Dù sao chuyện đó thầy cũng phải tự mình đối mặt.”
Tiều Thanh im lặng.
“Người ta cứ nói ‘nhân sinh như cờ’. Trong ván cờ, hạ cờ rồi sẽ không rút lại. Nói đến nhân sinh cũng vậy thôi, luôn sẽ có những lúc hối hận, nhưng nếu ta vẫn luôn ôm nỗi hối hận và hổ thẹn này, cứ mãi sợ đầu sợ đuôi, suốt đoạn đường tiếp theo sẽ mất đi càng nhiều hơn, cuối cùng sẽ đau tận trong tâm, hối tiếc không kịp.”
“Thanh nhi, con là một đứa nhỏ tốt, đừng để nỗi áy náy này luôn đi theo con, chỉ cần tự mình nghĩ cho rõ ràng, thấu hiểu triệt để là được. Còn tuổi nhỏ, đừng khiến cho lòng mình mãi găm một cái gai.”
Vẫn cứ im lặng.
Giọng nói mềm mại rõ ràng truyền đến bên tai, nhẹ nhàng ho một cái, mở miệng lại là Quý Thư.
“Kể cho con ít chuyện xưa đi.”
“Thầy vốn dĩ không gọi là Quý Thư. Lúc vừa mới sinh ra, ông nội của thầy phóng bút đặt tên, gọi là Thụ, Thụ trong ‘đại thụ’. Năm thầy ba tuổi, ở hiệu sách nhìn thấy một quyển ‘Sử Ký’ bản có cả chú âm bạch thoại, quấn lấy người lớn trong nhà đòi mua về, yêu thích không rời tay. Chính là làm sao có thể đọc hiểu được? Như lọt vào trong sương mù, liền cảm thấy thú vị, thú vị hơn việc luyện võ so chiêu với các ca ca thúc bá trong viện nhiều.”
“Năm tuổi, thầy đã đi học tiểu học. Thi cử môn nào cũng đứng nhất, người lớn trong nhà vui vẻ, việc luyện võ lại càng yêu cầu nghiêm khắc. Một động tác không làm đúng sẽ phải làm lại mấy trăm lần, khi tập đứng tấn có con muỗi sà xuống mí mắt khiến thầy giật mình, hôm đó phải ngồi xổm trong sân ăn cơm chiều. Ngày đó, là ngày cuối cùng của năm thầy năm tuổi.”
“Tại sao?” Tiều Thanh khó hiểu hỏi, “Đứng nhất các môn văn hóa tại sao càng phải nghiêm khắc yêu cầu về võ thuật?”
Quý Thư lộ ra một nụ cười khổ, thanh âm rầu rĩ, “Bởi vì Quý gia đã rất lâu rồi không có ai tập được ‘Cửu đoạn kim long’, người tập thứ này yêu cầu cơ sở lý thuyết thâm hậu, mà thầy lại có thiên phú về mặt văn học.”
Tiều Thanh sửng sốt, không biết nên trấn an như thế nào.
“Lên cấp hai, thầy thi đậu trường trung học tốt nhất thành phố W, thành tích vẫn luôn duy trì top 3 toàn thành.”
“Nhưng gia đình lại muốn thầy thi vào trường thể dục thể thao.”
“Thầy không muốn. Thầy muốn học tiếp lên cấp ba, học ban khoa học xã hội, sau này thi lên đại học tốt nhất, học văn học.”
“Vậy thầy… Cùng trong nhà phản kháng sao?”
Quý Thư nhếch miệng cười cười, “Thầy hiểu được suy nghĩ của người nhà, thậm chí thầy còn vì tâm tư của bản thân mà bất an áy náy.”
“Dạy thầy học võ gần mười năm, kiến thức cơ bản đều luyện vững chắc, thầy lại đột nhiên muốn nói cho người nhà, thầy sẽ không đi đi con đường này, càng sẽ không tập ‘Cửu đoạn kim long’, bao năm nay mọi người đều tốn công vô dụng.”
“Thầy không đi con đường này, sau này con thầy cũng cực kì có khả năng sẽ không đi con đường này, nếu làm như vậy, gần như là đạp đổ truyền thống của Quý gia, thầy thật sự không biết nên làm gì bây giờ. Cứ dây dưa mãi như vậy, đến tận lúc báo danh thi trường thể dục, thầy cuối cùng vẫn là không đi, trốn ở công viên cả ngày.”
“Ba bốn ngày sau, khi đó chỉ có thầy và ba ở nhà, luyện xong thần công*, ba của thầy ngồi trên ghế mây thong thả uống trà, hình như là trà đại hồng bào đi, thầy vào phòng, cầm cây quải trượng mà tổ phụ từng dùng, trở lại trong viện, giơ quải trượng, quỳ xuống trước mặt ba.”
*thần công: luyện công buổi sáng
“Ba của thầy bị dọa ngốc, một ngụm trà cứ ngậm mãi trong miệng, phun không ra nuốt không trôi.” Quý Thư nhớ lại cảnh tượng nhiều năm trước, nụ cười trên mặt mang theo chút nhu hòa, “Ông ấy cứ như vậy trừng mắt nhìn thầy, nỗ lực thật lâu cuối cùng cũng phun ra ngụm trà đó, ông ấy nói, con bị ngốc à?”
Tiều Thanh cúi đầu, cảm xúc sớm đã trôi theo vào năm tháng tuổi thơ của sư phụ. Quý Thư miêu tả như vậy có vẻ hơi chút buồn cười, vốn nên cười một chút, đáng tiếc, cậu nỗ lực thật lâu khóe môi cũng không giương lên nổi.
Cũng may Quý Thư không hề để ý đến phản ứng của cậu, tiếp tục hồi tưởng cuộc hội thoại thay đổi vận mệnh bản thân kia.
“Thầy đem sự tình một năm một mười mà cùng ba thầy bộc lộ thẳng thắn, lúc ấy đã qua thời hạn báo danh, đương nhiên là thầy cố ý, thầy mới không muốn ba ép mình đi báo danh.” Nhiều năm trôi qua, nhắc tới chuyện này Quý Thư vẫn là giương lên một nụ cười đắc ý đến có chút ấu trĩ, chỉ là thực mau liền giấu trở lại, “Thầy nói, ‘con thực xin lỗi Quý gia, cô phụ kỳ vọng của các trưởng bối, nếu ba tức giận thì đánh con một trận, chỉ cần ba đồng ý cho con một lòng học văn hóa.'”
“Vậy thúc… bá…” Tiều Thanh ở trong đầu cẩn thận suy nghĩ lại tầng quan hệ này, nói lại lần nữa: “Vậy gia gia ông ấy, đánh thầy ạ?”
Quý Thư lắc đầu.
“Ông ấy hỏi, con kiếm đâu ra cây quải trượng này?”
“A?” Tiều Thanh ngây người.
“Không thể tưởng tượng được đúng không? Một khắc đó thầy thậm chí nghi hoặc, ba của thầy căn bản không phải họ Quý, nếu không sao lại coi trọng một cây quải trượng còn hơn cả con đường phía trước của Quý gia.”
“Ông ấy cầm lấy quải trượng, hỏi thầy, con dựa vào đâu mà cứ nhất định học võ? Quy định nào viết nếu con không học võ sẽ trở thành chuột nhắt không làm được gì cho đời?”
Nói xong lời này, Quý Thư dừng lại, nhìn Tiều Thanh một cái, cười, “Phản ứng của thầy lúc ấy cũng giống như con, cảm động, cũng không biết làm sao.”
“Ông ấy nói, ‘Cuộc sống là cuộc sống của con, ai cũng không thể ép buộc con gánh mấy gánh nặng không cần thiết, mặc dù là người cho con sinh mạng, ba cũng không thể. Nhân sinh của con chỉ có con có quyền quyết định, nhất định không cần vì ai mà ủy khuất chính mình’.”
Tiều Thanh cụp mắt, như suy tư gì.
“Thầy quỳ gối ở đó suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, thầy cực kì trịnh trọng mà nói với ba thầy rằng, con bảo đảm với ba, mặc dù là đi con đường đọc sách này, con cũng sẽ không làm bẩn thanh danh trăm năm của Quý gia.”
“Ba thầy hơi hơi ngửa đầu cười, ông ấy nói, đó là cuộc đời của con, tốt hay xấu đều là chuyện của con.”
Tiều Thanh gãi gãi đầu, thở dài: “Thầy có một người cha thật vĩ đại.”
Quý Thư cười cười, “Thầy còn chưa kịp phản ứng, ông ấy lại nói, ngày mai đến đồn công an sửa tên cho thầy đi. Quý Thụ, không dễ nghe. Không bằng kêu Quý Thư, làm một giới thư sinh, cũng không tồi.”
“Một giới thư sinh…” Tiều Thanh lẩm bẩm lặp lại.
Quý Thư nâng đầu, mấy giọt nước mắt trong hốc mắt đỏ bừng lại ngoan ngoãn chảy ngược về. Nơi đường chân trời đã sớm ửng hồng, người trên bờ cát cũng dần nhiều hơn.
“Cái ngày mà con chính thức quay về, thầy gọi cho lão sư một cuộc điện thoại, lão sư nói hai câu. Con muốn nghe không?”
Tiều Thanh ngồi thẳng một ít, “Con chăm chú lắng nghe.”
“Sống là phải hướng tới tương lai, không thể chỉ nhìn về quá khứ” Quý Thư vừa nói vừa móc di động ra, nhấn nhấn điện thoại vài cái, đưa cho Tiều Thanh, “Còn có cái này.”
Tiều Thanh nhận lấy, màn hình tin nhắn ngắn gọn, chỉ có một câu.
“Tiểu Quý, con xem, mỗi một ngày trên thế gian này, bầu trời cũng sẽ vì con mà rực sáng bình minh.”
Quý Thư nâng lên ngón tay chỉ nơi xa, “Bình minh sắp lên rồi.”
Tiều Thanh quay người lại, phía góc biển đằng kia, một mảng cam hồng đã xuất hiện, khiến sóng biển như được phủ lên một đường chỉ vàng, ngay sau đó là nửa cái hình tròn đỏ chói, sau đó là mặt trời bắt đầu lên cao, từng chút từng chút, cực kì kiên nhẫn mà phá tan mảng mây tía, ngạo nghễ nhìn xuống từng tấc đất mà nó chiếu rọi.
“Tiều Thanh, bầu trời cũng sẽ vì con mà rực sáng bình minh.”
Tiều Thanh quay đầu, đối mặt với ánh mắt nghiêm túc ôn hòa của Quý Thư, đáy lòng dâng lên một trận xúc động.
“Con hiểu không?”
Tiều Thanh gật gật đầu, lại lắc đầu. Có chút hiểu, lại không hoàn toàn hiểu.
Quý Thư cười, đứng lên, “Từ từ mà nghĩ, suy nghĩ cẩn thận rồi thì nói cho thầy.”
Tiều Thanh theo đó đứng dậy, nắng sớm rải ánh vàng lấp lánh trên vai hai người, chậm rãi ra khỏi bờ cát.
“Sư phụ.”
“Ừm?”
Tiều Thanh dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh người kia, “Thầy hay nói Bồ Tát độ chúng sinh, nhưng con lại cảm thấy, mỗi người đều có thể trở thành vị Bồ Tát của chính mình.”
– —