Chương 17
Cậu lạc đường.
Cậu rất muốn gọi taxi, nhưng ngặt một nỗi là cũng không nhớ nổi nhà của sư gia ở đường nào, cũng thử tìm bản đồ hướng dẫn, không tìm thấy được vị trí cần tìm, lại hao pin chỉ còn 6%.
Mọi người xem, cuộc sống luôn tràn ngập vấn đề.
Tới tới lui lui không biết bao nhiêu vòng, cậu cuối cùng cũng mệt mỏi.
Tiều Thanh dựa vào một vách tường nhỏ gồ ghề, chậm rãi ngồi xuống, đợi.
Đợi cái gì? Cậu không biết.
Có lẽ cậu đang đợi một ai đó đi ngang nói cho cậu biết, biệt thự nhà giáo sư Diệp Hành Duật ở đâu.
Cũng có lẽ cậu đang đợi một phút linh quang cơ trí, chợt nhớ được đường trở về.
Có lẽ là chỉ đang đợi hồi phục sức lực, sau đó tiếp tục đi.
Cách Tiều Thanh đâu đó chừng năm mét, có một đôi tình nhân đang cãi nhau. Cô gái khóc nức nở, kể ra hết mọi oan ức trong lòng, còn chàng trai chỉ cúi đầu, dùng chân phải vẽ một cái vòng tròn tưởng tượng trên mặt đất.
Cảm xúc thương xót chậm rãi dâng lên, chạm đến yết hầu, sau đó cổ áo cậu đột ngột bị ai đó xách lên, nhìn thấy trước mắt là Quý Thư đang cực kì tức giận.
“Sư phụ…”
“Con đừng gọi thầy!”
Tiều Thanh nuốt một ngụm nước bọt, không dám nói lời nào.
“Mua có bấy nhiêu đồ ăn, lại mất đến hai ba tiếng đồng hồ?”
Tiều Thanh nương theo ánh mắt của Quý Thư, cúi đầu nhìn về phía túi đồ ăn đáng thương kia, không khỏi giấu giấu ra phía sau, “Con… Lạc đường…”
“Câm miệng!” Quý Thư thấp thấp giọng mà gào rống, nhìn quanh bốn phía, “Đừng ép thầy phải đánh con giữa đường lớn như thế này.”
“Con xin lỗi.”
Quý Thư tay phải nắm chặt cổ áo của cậu, tay trái vẫy một chiếc xe taxi, mở cửa sau “phịch” một tiếng đem cậu ném vào, bản thân thì ngồi vào ghế phụ.
Tài xế dẫm một chân ga, từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Tiều Thanh đang cố gắng bò dậy, cất một giọng bản địa đặc sệt, “Hai anh em cãi nhau à?”
“Không có người anh em nào phiền như nó!” Quý Thư mở miệng đáp một câu, lại dùng ba bốn giây để bình tĩnh hít thở, “Xin lỗi, đứa nhỏ quá không hiểu chuyện, tôi tức giận.” Thanh âm bình thản hơn nhiều.
Tài xế cười lắc đầu, bắt đầu khởi động xe, chiếc ô tô phun ra một làn khói trắng.
Tiều Thanh ngồi ở hàng ghế phía sau giữ nguyên tư thế tay đặt lên đầu gối làm một đứa trẻ ngoan, đôi mắt vẫn duy trì tần suất năm giây chớp một lần, nhìn qua kính chiếu hậu liền thấy gương mặt của Quý Thư, Tiều Thanh cố toát ra một nụ cười, được một nửa lại thu về, cực kỳ cố tình co rúm lại.
“Làm bộ làm tịch.”
Quý Thư dời ánh mắt, thầm mắng trong lòng.
Xe taxi rẽ qua hai cái ngã tư, dừng hai lần đèn xanh đèn đỏ lại băng qua hai con phố, căn biệt thự quen thuộc dần dần hiện ra rõ ràng.
Tiều Thanh xuống xe trước, chạy hai bước đến ghế phụ mà mở cửa xe, nhìn Quý Thư bình tĩnh trả tiền, nhấc chân bước ra, xách cổ áo sau của cậu lên, kéo vào cửa.
Khoảnh khắc Quý Thư buông tay thật sự không nhịn nổi nữa, đá cho cậu một cái, Tiều Thanh im lặng chịu, không dám rên một tiếng. Ngay sau đó, âm thanh mang theo mùi thuốc súng vang lên, “Nên làm gì, còn đợi thầy dạy con?”
Tiều Thanh ưỡn ngực hóp bụng, hai tay rũ bên người, mặt cúi gằm xuống đất, bước đến trước giáo sư Diệp, khom lưng, “Sư gia, thực xin lỗi, làm ngài lo lắng.”
Đứng thẳng lên, lại đổi phương hướng, khom lưng, “Sư phụ, con sai rồi.”
Quý Thư lại nhấc chân, Tiều Thanh rất phối hợp mà nghiêng người, đứng ở nơi sư phụ thuận chân nhất.
“Tiểu Quý,” giáo sư Diệp chậm rãi đi tới, đẩy Tiều Thanh tránh ra phía sau, ngữ khí nhàn nhạt, “Có chuyện gì cũng từ từ nói.”
Quý Thư liên tục gật đầu, “Dạ, từ từ nói.” Ngón tay thon dài lại chỉ chỉ Tiều Thanh, “Con nói, đi ra ngoài lúc mấy giờ?”
“Dạ bốn giờ.”
“Bây giờ là mấy giờ?”
Tiều Thanh nhìn qua đồng hồ treo tường, “Sáu giờ năm mươi…”
“Đừng để thầy phải hỏi từng câu như thế!”
“Con… chỉ là đi siêu thị, vào một cửa lại ra một cửa khác, sau đó đi nhầm phương hướng rồi, điện thoại… gọi không được.”
Lại một cách dùng từ cực kì tinh diệu, Quý Thư cười lạnh.
“Người xem, gần ba giờ đồng hồ, mua hai quả dưa chuột, một cây rau cần, bốn củ khoai lang đỏ, cũng không phải lần đầu tiên điện thoại tắt máy không về nhà, nếu là gặp phải sư huynh, có thể đã đá đến hỏng giày,” Quý Thư vẫn bình tĩnh như cũ mà nói, dừng hai giây, nhìn thẳng ánh mắt giáo sư Diệp, “Lão sư, người nói xem, thế này thì con từ từ nói với nó kiểu gì.”
Không khí trở nên có chút ngưng đọng, Tiều Thanh căng thẳng mà rời khỏi khu vực bảo vệ của giáo sư Diệp, “Con sai rồi sư phụ, thầy đá đi.”
Ánh mắt của giáo sư Diệp hùng hổ doạ người, chỉ liếc qua một cái cũng khiến Quý Thư cảm thấy chính mình phảng phất quay lại đại học A mười năm trước, cực lực áp xuống phẫn nộ tràn đầy trong lòng, cố gắng khiến biểu tình trên gương mặt của bản thân tự nhiên nhất, “Lão sư, người với người không giống nhau, với thằng nhóc này, không thể từ từ mà nói được.”
“Con đã thử từ từ mà nói chưa?” Giáo sư Diệp nghiêng mắt, không lưu tình chút nào, “Nó là đứa đệ tử chính thức duy nhất của con, dạy như thế nào là chuyện của con, nhưng thầy cũng khuyên con một câu, đừng cố chấp quá, tránh trở thành một Trình Tang Hạo thứ hai.”
“Con sẽ không.” Quý Thư nói.
Con sẽ không, con không phải Trình Tang Hạo, mà tội lỗi của Trình Tang Hạo cũng không nằm ở tính tình của anh ấy.
Trong phòng bếp tỏa ra mùi thịt băm, Tiều Thanh trộm hít một hơi, mới nhận ra đó là mùi gà hầm.
“Vẫn chưa ăn cơm tối?” Giáo sư Diệp cũng ngửi được hương thơm nồng đậm, giãn mày ra mà hỏi Quý Thư.
Quý Thư nhìn lướt qua Tiều Thanh, lại trở về đối mặt với giáo sư Diệp, lắc đầu từ chối cái bậc thang này, “Không ăn ạ, cũng trễ rồi, còn có việc khác.”
Sư sinh hội ngộ lần này lại trở nên không thoải mái như vậy, giáo sư Diệp cũng không tức giận, gác chân ngồi ở ghế trên, thoải mái dựa vào lưng ghế, thanh âm bình tĩnh không dao động, “Thầy đã về hưu nhiều năm, bây giờ các con còn gọi thầy một tiếng lão sư, còn có thể đến thăm thầy, cũng coi như không dễ. Vốn dĩ không nên yêu cầu quá nhiều, nhưng lời nói của thầy, con dù gì cũng nên suy nghĩ một chút.”
Quý Thư đứng im, rũ mắt gật đầu, “Con hiểu.”
Trong thang máy khách sạn, Quý Thư hoàn toàn không che giấu tức giận, không khí căng thẳng khiến Tiều Thanh đứng không vững, nhìn quanh nghiên cứu một chút, phát hiện ra camera đang hoạt động bình thường, cậu từ bỏ ý định quỳ xuống nhận sai.
Cùng một sai lầm, hai lần.
Cậu không tưởng tượng được Quý Thư sẽ xử lí như thế nào, cũng không biết bản thân rốt cuộc nên làm như thế nào.
Sợ hãi như vậy, sợ hãi đến luống cuống chân tay.
Con số hiển thị tầng của thang máy không ngừng tăng lên, dừng lại ở số 7, Quý Thư đi ra trước, rẽ trái, cà thẻ vào phòng, không cho Tiều Thanh một ánh mắt.
Tiều Thanh đi theo vào, cởi mũ sam ở bên ngoài, lập tức đi đến cửa sổ kéo rèm lại, cầm ra một chiếc thắt lưng từ tủ quần áo, nâng lên bằng hai tay, khom người. Quý Thư không để ý đến cậu, ngồi lên sô pha đấm đấm chân, chạy vội tìm thằng nhóc này suốt hơn một giờ, đôi chân có chút rã rời.
Ánh mắt thoáng lướt qua đôi mày hơi nhíu lại của Quý Thư, Tiều Thanh buông thắt lưng, bước về trước hai bước, quỳ xuống bên người Quý Thư, nâng chân của sư phụ đặt lên ghế lót chân bên cạnh, đôi tay nắm hờ thành quyền nhẹ nhàng đấm chân cho thầy, biểu tình nghiêm túc, phảng phất như đang làm một việc cực kỳ thần thánh.
Quý Thư vẫn lặng im không nói lời nào, từng chút từng chút mà quan sát đánh giá gian phòng khách sạn, tiện tay lấy cuốn tạp chí trên bàn nhỏ lật xem.
“Thầy tức giận là đúng,” Tiều Thanh rụt rè mở miệng, “Đều là con sai, lỗi đã phạm qua cũng không nhớ, còn khiến thầy và sư gia…”
Nghĩ nghĩ, không biết nên dùng từ nào, liền trực tiếp bỏ qua, “Thầy muốn đánh muốn phạt, con… con tuyệt không hai lời.”
Quý Thư rốt cuộc nhìn lướt xuống, nhàn nhạt, không có biểu tình gì.
“Dạo gần đây sao con lại thích quỳ như vậy?” Quý Thư tuy là xuất thân từ khoa Văn học, nhưng cũng chưa bao giờ nghiêm khắc đến cổ hủ, loại trừng phạt chứa ý tứ vũ nhục như phạt quỳ, anh tuyệt sẽ không làm.
“Con, con không có.”
“Bang” một tiếng, quyển tạp chí được cuộn lại thành “vũ khí” đập lên trán Tiều Thanh, ngay sau đó lại là “bốp bốp bốp” ba lần, cái trán trở nên đỏ bừng.
“Nói lại.”
“Con, thật xin lỗi, sư phụ.”
“Đứng lên.” Quý Thư nâng khuỷu tay của Tiều Thanh, như cố tình muốn an ủi cậu mà để lộ ra một tia cười.
Tiều Thanh thật cẩn thận mà liếc qua Quý Thư một cái, cụp mắt quật cường mà lắc đầu, “Không có mặt mũi đứng.”
Quý Thư nhịn rồi lại nhịn, bàn tay cuối cùng vẫn đánh đến sau ót của cậu. Tư thế bây giờ đánh người thật là cực kì thuận tay, duỗi tay cầm lên một quyển tóm tắt dịch vụ khách sạn được bọc da, đưa qua cho cậu, “Đứng dậy, quy tắc cũ.”
Tiều thanh ngẩn người, đứng dậy nghiêng người trước mặt Quý Thư, quyển sách dày nặng đặt trên đỉnh đầu, khiến cậu chỉ có thể đứng im không động đậy.
“Nhớ ba con không?”
Nghe được Quý Thư hỏi như vậy, Tiều Thanh hoảng sợ mà trừng lớn đôi mắt. Cậu đột nhiên nhớ đến thời điểm nửa năm trước, khi nằm lên sô pha bị đánh, đã thu lại một đoạn ghi âm như thế nào.
Cậu nói, tái phạm sai lầm như vậy, liền chủ động nói thật với ba mẹ, thu thập đồ đạc, rời khỏi sư môn.
Tiều Thanh hoảng sợ, đùng một tiếng mà quỳ xuống, quyển sách trên đầu rơi xuống, đập lên ghế lót chân.
Cộp, hai chân Quý Thư đau nhói, tiếng hét gần như thê lương của anh quanh quẩn khắp phòng.
“Sư… Sư phụ, thực xin lỗi sư phụ, con…” Tiều Thanh hoang mang lo sợ mà nhìn Quý Thư đang nhe răng co gối mà xoa chân, sắp khóc đến nơi, “Thầy đánh con đi sư phụ, thầy đừng đuổi con đi.”
Quý Thư xoa chân một lượt, kinh ngạc mà nhìn về phía Tiều Thanh: “Thầy nói muốn đuổi con đi khi nào?”
Tiều Thanh khụt khịt cái mũi, đứt quãng hỏi: “Không phải thầy… Muốn con… nói thật với ba ạ?”
“Thầy khi nào…” Quý Thư đột nhiên nhớ lại đoạn ghi âm đã xóa từ lâu kia, lại vừa thấy Tiều Thanh, nổi lên tâm tư chọc cậu, đổi một gương mặt càng thêm nghiêm túc, “Đã hứa rồi, con còn không muốn thực hiện?”
Tiều Thanh lắc đầu kịch liệt.
“Con cũng không dám nữa, thắt lưng đã lấy ra cho thầy rồi, thầy muốn đánh như thế nào cũng được, cầu xin thầy lại… Lại tin con một lần.”
Quý thư duỗi tay, thay Tiều Thanh chỉnh lại cổ áo, ngón tay chọc chọc vào ngực Tiều Thanh, “Trong lòng dễ chịu không?”
“Không, không dễ chịu.”
“Tại sao không dễ chịu?”
Tiều Thanh ngẩng đầu, lã chã chực khóc, “Con sợ sư phụ đuổi con đi, con sẽ không rời khỏi sư phụ, con không muốn đi.”
“Đã nhớ chưa?”
“Con sai rồi.” Tiều Thanh giơ tay dụi dụi hai mắt, “Con cũng không dám nữa. Sau này trước khi ra khỏi cửa ở nơi xa lạ, con sẽ tra trước tuyến đường, sạc đầy pin điện thoại, con nhớ rồi, sư phụ…”
Quý thư dừng một chút, nỗ lực áp xuống lửa giận phừng phừng trong lòng, “Đứng lên đi, suốt ngày quỳ tới quỳ lui, thầy cũng không có phát lì xì cho con.”
“Sư phụ…” Biết đây là không đuổi cậu đi, Tiều Thanh buông tâm, gọi một tiếng vô cùng đáng thương.
Quý Thư kéo cánh tay Tiều Thanh, chờ cậu đứng lên mới ho nhẹ một tiếng, “Con biết mấy năm nay mối quan hệ giữa thầy và ba con không tồi.”
Tiều Thanh gật gật đầu.
“Sớm từ lúc con chưa trở về, anh ấy đã nói với thầy anh ấy ở thành phố này, nhưng mà khi ấy còn chưa xác định được có về nhà ăn Tết được hay không. Hôm đó thấy con đọc tin nhắn xong cũng rất thất vọng, thầy liền trực tiếp làm chủ.”
“Vậy…” Tiều Thanh muốn hỏi thử khi nào có thể gặp được ba, nhưng nói một chữ liền dừng, lâu như vậy không gặp, cậu lại có chút ngượng ngùng.
Cậu vậy mà đối với ba ruột của mình, cảm thấy rụt rè.
“Chiều mai anh ấy rảnh.” Quý Thư hiểu được ý của Tiều Thanh, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp, ôn hòa mà xoa dịu nội tâm gợn sóng của cậu.
“…Cảm ơn sư phụ.” Tiều Thanh ổn định tâm trạng, nói lời cảm ơn, sau đó xoay người lấy thắt lưng, nâng lên đưa cho Quý Thư.
Quý Thư nhận rồi, theo thói quen mà tính toán một chút, “Bốn mươi?”
“Vâng.” Tiều Thanh đáp một tiếng, xoay người nằm sấp xuống bên mép giường, trở tay kéo quần xuống.
“Bang” một tiếng, thắt lưng xé gió đánh xuống, Tiều Thanh thấp thấp kêu một tiếng, sau đó liền nghe được âm thanh thắt lưng bị ném lên giường.
“Đứng lên đi.”
Tiều Thanh giữ nguyên tư thế mà quay đầu, trên mặt tràn đầy do dự, “Không phải… bốn mươi sao ạ?”
“Phần dư lại ghi nợ, không thể để con chân què đi gặp ba được.”
Tiều Thanh sảng khoái mà đáp một tiếng, đứng lên.
“Muốn ăn cái gì thì gọi giao tới đi, thầy không còn sức đi ra ngoài tìm đồ ăn nữa.” Quý Thư kéo tấm rèm ra, đứng dưới ánh nắng ráng màu hoàng hôn, khóe miệng nhấp ra một tia cười.