Chương 16
Suốt một đêm trằn trọc, lật qua lật lại như một cái bánh nướng, cảnh tượng Quý Thư quỳ dưới đất khóc nức nở và ký ức về hình bóng tràn đầy bi thương của sư phụ vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu cậu, Tiều Thanh chưa từng nhìn thấy sư phụ vô lực, bi thống như thế.
Người đĩnh bạt, kiên định nhất trong lòng cậu cứ như vậy mà cong eo, chắp tay khóc than, không hề có uy nghiêm, trong khoảnh khắc đó, Tiều Thanh đột nhiên hiểu được cái gì gọi là tan nát cõi lòng.
Từng cảnh từng cảnh, càng nhớ lại càng khiến Tiều Thanh suýt nữa muốn khóc òa lên, hít hít cái mũi, xoay người bấm mở điện thoại, năm giờ rưỡi sáng.
Nắng sớm từng chút chiếu xuyên qua bức màn dày nặng, đáp trên sàn gỗ, Tiều Thanh xoay người xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ của mình, sững sờ tại chỗ.
Ở gian ngoài, Quý Thư đã thay xong quần áo, thần thái xán lạn, nhìn thấy Tiều Thanh đã dậy liền nở một nụ cười tràn đầy sinh khí, “Dậy sớm vậy à?”
“Sư phụ…” Tiều Thanh xoa xoa đôi mắt, “Thầy ngủ có ngon không ạ?”
“Ngủ ngon.” Quý Thư thuận miệng trả lời, kéo ra bức màn nghe tiếng sột soạt, “Con ngủ không ngon à?”
“Không phải… Năng lực khôi phục của thầy tốt cỡ nào nha?”
Tiều Thanh thắc mắc, mang tâm sự trong lòng đều nói ra, sau đó liền thấy được tốc độ biến sắc của Quý Thư. Quý Thư xắn tay áo xồng xộc đi đến, chỉ cách cậu một mét.
“Con chưa nói gì hết!”
Đi chơi lại bị đánh là chuyện không ai muốn, cầu sinh là bản năng từ tận đáy lòng của mỗi người, khát vọng đó càng lớn thì sức lực bỏ trốn cũng càng lớn. Vì vậy, Tiều Thanh nhắm mắt ngồi xổm xuống, không thiết gì nữa mà hét lên: “Sư phụ tha mạng…”
Một lúc lâu sau, không nghe thấy động tĩnh gì, cậu nhịn không được mở mắt trộm nhìn, cách cậu có mười mấy centimet là cặp đùi của Quý Thư, tim cậu đập nhanh, chộp lấy, mềm mại mở miệng: “Sư phụ, thầy đừng đánh con, con… Sáng sớm tinh mơ đừng đánh người ạ.”
Vẫn không nghe được lời đáp lại.
Tiều Thanh càng diễn sâu hơn, dụi dụi trán vào đầu gối Quý Thư, “Nếu mới sáng sớm đã bị đánh, vậy thì cả ngày này con đều không nhúc nhích được, chỉ có thể nằm trên giường đợi thầy về, thế thì uổng phí mất một ngày a… Thầy không xót con thì cũng phải xót tiền phòng khách sạn chứ…”
“Thầy không tiếc chút tiền phòng khách sạn này.”
Trên đỉnh đầu cuối cùng cũng truyền đến âm thanh, nghe không rõ cảm xúc trong đó, Tiều Thanh đau khổ mà nức nở một tiếng, “Con sai rồi, con cũng không dám nữa, thầy đừng đánh con mà… Đau, đau tay lắm nha…”
Tiều Thanh cuối cùng cũng tìm được một lí do, theo đó nói tiếp, “Con cũng không mang theo thước, đánh con thầy cũng đau tay, về nhà lại đánh được không thầy, về nhà con tự tìm thầy thỉnh phạt…”
“Thầy không có đau tay, hơn nữa, ở đây cũng có thắt lưng.”
Tiều Thanh sửng sốt, lại càng ôm chặt hơn một chút, “Con không…” Giọng nói mang theo âm rung, hơi có chút bất chấp.
Không đợi được câu trả lời, Tiều Thanh chỉ cảm thấy hai chân đang ôm có hơi động, thoáng buông ra mới phát hiện, đây đâu chỉ là động, chính xác mà nói là run, liền cứ thế ngẩng đầu, nhìn thấy trước mắt là cảnh Quý Thư cười đến nhịn không nổi nữa.
“Thầy…”
Quý Thư nhếch môi, lúc đầu còn để ý đến mặt mũi của Tiều Thanh mà cười kìm nén chút, sau đó lại dứt khoát chống đầu gối cười híp cả mắt.
Tiều Thanh cực kì bất đắc dĩ mà ngồi bệt xuống tại chỗ, hai tay chống ra sau.
Có lẽ là cười mệt, tiếng cười dần nhỏ đi, âm thanh ôn hòa như nước của Quý Thư lại vang lên bên tai “Đứng dây, cũng đến giờ ra ngoài rồi.”
Tiều Thanh lớn gan mà trợn mắt, “Thầy cười xong rồi ạ?”
Lại là một tiếng cười vang vang, Tiều Thanh ngẩng đầu, Quý Thư quay người đi, bả vai không ngừng run run.
Tiều Thanh hừ một tiếng, đứng lên phủi phủi bụi đất còn vương sau quần.
” Đi nào.” Quý Thư mở miệng, ý cười cực kì rõ ràng.
Cửa nhà giáo sư Diệp không khóa, chỉ khép hờ, cây dừa trong vườn cao lớn thẳng tắp. Quý Thư quy quy củ củ mà gõ cửa, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe thấy có người thấp thấp ừ một tiếng.
Giáo sư Diệp vừa mới mở cửa, cậu lướt nhìn một vòng, cây lau nhà bằng inox còn đang tựa vào chậu gốm bên góc nhà, trong chậu trồng một gốc cây xanh, lá cây rũ xuống vừa phải, sau này Quý Thư mới nói cho Tiều Thanh biết, đó là một cây hoa lan điếu. Tiều Thanh ngây thơ mờ mịt, cậu trước nay không biết gì về mấy loại hoa hoa cỏ cỏ, đặc biệt là loại lan điếu này, chẳng cây nào giống cây nào.
Tiều Thanh bị giáo sư kéo vào ngồi trên sô pha, mà Quý Thư lại cực kì tự giác đi pha ấm trà ngày hôm qua chưa kịp pha xong. Trà xanh Lục An màu xanh biếc, ở trong nước sôi nhảy múa cuồn cuộn, mùi hương tinh khiết theo hơi nóng lan tỏa khắp căn phòng, Tiều Thanh cũng không nhịn được mà hít sâu một hơi.
“Vẫn là cái mùi vị này.” Giáo sư Diệp uống một ngụm, híp mắt tận hưởng dư vị tinh tế, mang theo hoài niệm vô tận.
Quý Thư cũng cầm một ly, cúi đầu cười cười.
“Thầy ở nhà cũng hay tự pha trà hàng ngày, nhưng không tìm lại được hương vị năm đó.”
“Chắc là do loại trà không đúng.” Quý Thư nhấc cái ghế ngồi xuống, tìm một lí do cực kì vụng về.
Giáo sư Diệp không nói gì, đắm chìm trong hương trà thoang thoảng, lại nghe được giọng nói trầm trầm của Quý Thư, “Lão sư, con đã xin học tiến sĩ tại chức.”
“Ai hướng dẫn con?”
“Giáo sư Cao, Cao An.”
Cao An, sư đệ của giáo sư Diệp, cũng là một vị học giả cực kì có thành tựu.
(Tác giả này cũng có viết một câu chuyện riêng về Cao An với đồ đệ của ông, mà sư môn Diệp gia bên này cũng hay làm cameo nữa, đọc cuốn lắm cơ mà tiếc là chưa có ai edit hết 🥲)
Giáo sư Diệp phát ra một tiếng hừ trong lỗ mũi, “Lúc trước bảo con học tiến sĩ thì không học, mang một bụng kiến thức đi thành gia lập nghiệp, bây giờ lại quay đầu chạy về.”
Tạm dừng hai giây, lại do do dự dự hỏi: “Con đi thật xa đến đây, là muốn thầy giúp con nói chuyện với Cao An?”
“Dạ?” Đầu óc Quý Thư hiếm khi tạm dừng hoạt động như thế này. Giáo sư Diệp nhìn dáng vẻ ngơ ngác của anh cũng biết là bản thân suy nghĩ nhiều, Quý Thư rốt cuộc không phải là Tang Hạo, anh chưa bao giờ biết mưu lợi là gì, nhưng vì để đề phòng trường hợp xấu nhất, ông vẫn quát: “Tự dựa vào bản thân đi, thầy không giúp con đâu.”
“Đương nhiên là như thế a,” Quý Thư ngoan ngoãn gật đầu, “Tất nhiên phải dựa vào năng lực của bản thân, nào có đạo lí nhờ lão sư trợ giúp chứ.”
“Đứa nhỏ không lương tâm này.”
Quý Thư đã mang cái danh “không lương tâm” này suốt mười mấy năm nay, bây giờ bị nói như vậy trước mặt đồ đệ cũng không thấy mất mặt, cười xòa một cái, “Đứa nhỏ không lương tâm chơi cờ với ngài nhé?”
“Thầy mới không thích chơi với con, thầy chỉ thích thằng bé tiểu Tiều này.”
Gia có một lão, như có một bảo.*
*Nhà có người già cũng giống như có một đứa trẻ.
“Sư gia, con cùng người chơi cờ nha,” Tiều Thanh nhận được sư mệnh, đứng dậy vừa đi vừa trò chuyện với giáo sư Diệp, “Từ lâu đã nghe sư phụ nói người kì nghệ cao siêu, chút nữa người phải nhường con đó.”
“Vậy hả? Nó nói như vậy?”
“Đương nhiên rồi ạ.”
Sư gia vui vẻ, cười đến hồng hào cả mặt, “Vậy thì cũng gọi là có chút lương tâm.”
Ngồi trước bàn cờ mới được ba, năm phút, Tiều Thanh muốn khóc đến nơi, này… Ai có thể nghĩ đến giáo sư Diệp danh chấn văn đàn* lại là người chơi cờ dở, không hơn không kém a? Nghiêng đầu nhìn nhìn Quý Thư đứng một bên nghịch nghịch cái quạt, thu được một nụ cười như đang xem kịch vui.
*tiếng tăm nổi khắp giới văn học.
Tiều Thanh mở miệng nhưng ko dám phát ra âm thanh: “Sư phụ cứu con.”
Quý Thư làm như không thấy mà lắc đầu, cũng làm cái khẩu hình: “Cố lên!”
Đây là chuyện cứ cố là được sao? Tiều Thanh bĩu môi, sư phụ này, đến thời khắc mấu chốt lại chẳng hề đáng tin.
Diệp lão gia tử không hề chú ý đến hai người đánh mắt bên này, cực kì tập trung phân cao thấp với một quân binh tốt. Nhìn chăm chú trong giây lát, lão gia tử đột nhiên ngẩng đầu, như đang suy tư cái gì.
“Tiểu Tiều hai mươi mấy?”
“Dạ hai mươi mốt.”
“Có bạn gái chưa?”
“Chưa ạ.” Nói xong hai chữ này, Tiều Thanh bỗng nhiên nhớ đến đoạn đối thoại thường thấy trong mấy bộ phim: Kết hôn chưa? Vẫn chưa. Tranh thủ đi nha…
Quả nhiên.
“Tranh thủ đi nha.” Giáo sư Diệp liếc một cái qua Quý Thư đang đứng bên cạnh, duỗi tay chỉ chỉ, “Sư phụ của con ấy, từ hồi hai mươi hai tuổi đã chạy ra khỏi trường kéo bè kéo lũ đánh nhau bảo vệ cho bạn gái.”
Tiều Thanh nghẹn họng nhìn trân trối.
“Một người đánh cả một phòng ký túc xá.” Giáo sư Diệp bổ sung, thuận tiện hạ quân cờ trong tay xuống giữa bàn cờ, khiến nó lăn lóc vài vòng sau đó mới run rẩy nằm xuống.
Cứ thế này thì không được. Tiều Thanh gấp gọn bàn cờ, thở dài một hơi, giương mắt nhìn, lại trùng hợp thấy được cảnh tượng trăm năm có một: Quý Thư đang ngẩn người.
Tiều Thanh trượt từ ghế tròn xuống đất, nửa ngồi xổm, “Sư phụ.”
Quý Thư lấy lại tinh thần, thay một gương mặt tươi cười, “Vẫn chưa đánh xong ván đầu à?”
“Tra tấn đứa nhỏ làm gì.” Giáo sư Diệp vẫy vẫy tay, đứng lên.
“Lúc tra tấn con cũng không thấy thầy thương xót đến vậy.” Quý Thư cũng đứng lên theo, cánh tay trái tùy ý khoác trên vai Tiều Thanh.
Trong dự kiến, giáo sư Diệp lại hừ nhẹ, “Đứa nhỏ không có lương tâm.”
Quý Thư cười, tựa như minh nguyệt thanh phong.*
*trăng thanh gió mát.
“Sư phụ, thầy thật sự từng đi đánh nhau?” Tiều Thanh hạ giọng hỏi.
“Ừ.” Quý Thư nhướng mày, ánh mắt truyền đạt một tin tức rất rõ ràng: Con thử học theo xem.