Chương 15
——
Sân bay.
Đó là nơi chứa đầy ký ức buồn vui của con người.
Có người đưa tiễn, có người ôm nhau, có đứa nhỏ khóc vang xen giữa tiếng hàn huyên ồn ào.
Tiều Thanh ngồi giữa khung cảnh đó, lần đầu tiên có tâm trạng ngắm nhìn nhân tình thế thái.
“Đi thôi, còn làm thủ tục nữa.”
Quý Thư gọi cậu một tiếng, đứng lên trước. Tiều Thanh cũng đứng lên theo thầy, chủ động cầm lấy cuốn sách đang đọc dở trong tay Quý Thư, nhìn nhìn bìa sách đơn giản cũng đề mấy chữ giản đơn “Nhật ký người điên.”
“Đều là mấy cuốn sách chưa nghe qua bao giờ.” Tiều Thanh lắc đầu lẩm bẩm một câu, cất vào balo.
Câu thầm thì này rất nhỏ, đến bản thân Tiều Thanh cũng không nghe rõ, Quý Thư lại nghe thấy, quay đầu liếc cậu một cái, “Theo lời Lỗ Tấn tiên sinh*, nếu biết bản thân đọc ít thì phải nỗ lực hơn một chút.”
*Lỗ Tấn (1881 – 1936) tên thật là Chu Chương Thọ. Ông là một trí thức cánh tả nổi tiếng có ảnh hưởng lớn đến văn học Trung Quốc đương thời cũng như sau này.
Người xung quanh ngày càng nhiều, Tiều Thanh bước nhanh về trước hai bước, mãi cho đến khi ngồi an ổn trên máy bay, thở phào một hơi mới đáp lời: “Con lại không thích câu nói đó, trước đây cũng không thích đọc văn của Lỗ Tấn tiên sinh nhất, khó hiểu không ai bằng.”
“Lỗ Tấn tiên sinh cả đời lấy bút làm đao*, văn chương trầm trọng như vậy, con cũng chỉ thấy khó đọc.” Giọng nói của Quý Thư bình đạm, tựa như nhận xét đồ ăn trên bàn cơm, nhưng ẩn ý trách cứ thì ai cũng có thể nghe ra được.
*lấy bút làm đao: dùng văn chương làm vũ khí chiến đấu.
Tiều Thanh ngồi thẳng hơn một chút, hơi rũ đầu, một bộ dạng kính cẩn.
“Được rồi, đi chơi bớt làm mấy bộ dạng này.”
Cả người Tiều Thanh thả lỏng lại, cười đáp một tiếng.
Quý Thư nhìn Tiều Thanh một chút, không nói chuyện nữa, nhìn ra cửa sổ, ánh mắt chứa cả một trời sương mù.
Có lẽ là xuất phát từ bản năng người đệ tử, Tiều Thanh cực kì mẫn cảm với sự biến hóa cảm xúc của Quý Thư, cố gắng tìm đề tài nói chuyện với thầy.
“Sao thầy lại muốn dẫn con đến Hải Nam vậy ạ?”
“Vẫn luôn muốn giới thiệu con với lão sư* của thầy, bây giờ con quyết định theo thầy nghiêm túc học Hán ngữ, thầy càng phải mau chóng dẫn con đến, không thể chậm trễ nữa.” Quý Thư miễn cưỡng cười cười, “Đương nhiên vẫn còn một nguyên nhân khác, bây giờ tạm thời là bí mật.”
*Vì bên Trung, tuỳ trường hợp thì có nhiều cách để gọi thầy giáo (như “lão sư”, “sư phó”, “giáo thụ”…), về giáo sư Diệp thì cả bản QT và bản gốc đều ghi là “lão sư”, nếu dịch thành “thầy” luôn thì rất dễ lẫn lộn với xưng hô của Tiều Thanh và Quý Thư (mình từng thử rồi và phải sửa lại hết:<<). Thế nên mạn phép để là “lão sư” nha, dù biết là đọc Hán Việt vào đây khá kì huhuu.
“Lão sư… của thầy ạ?”
“Con biết Diệp Hành Duật không?”
“Đương nhiên!” Tiều Thanh đột nhiên ngồi thẳng dậy, biểu tình kinh ngạc đến không thể hình dung.
Diệp Hành Duật, đó là cái tên mà phàm ai có để tâm một chút đến giới văn học đều biết.
Tiến sĩ danh dự tại đại học Y danh tiếng trên thế giới, giáo sư hướng dẫn tiến sĩ văn học tại đại học A, từng đạt được huy chương vì có cống hiến lớn cho văn học nước nhà, hội trưởng hội văn học toàn quốc, chủ tịch hội nhà văn thành phố A. Giáo sư Diệp đã hướng dẫn vô số luận văn thạc sĩ, tiến sĩ, học sinh dưới tay thầy cũng là người có danh tiếng vang dội ở nhiều lĩnh vực. Chẳng qua bây giờ, sau khi nghỉ hưu liền từ chối lời mời ở lại tiếp tục giảng dạy của đại học A, lâu dần người ta cũng ít nhắc đến như xưa.
“Thầy là người nghiên cứu sinh cuối cùng mà lão sư tự tay hướng dẫn.” Quý Thư giơ tay nhéo nhéo vành tai Tiều Thanh, tự giễu mà cười, “Chắc cũng là người đồ đệ không có tiền đồ nhất của ngài ấy đi.”
“Thầy…” Tiều Thanh cảm thấy bản thân phảng phất như chưa bao giờ biết về người sư phụ đã nhận được bảy năm này, “Thầy là đệ tử cuối cùng của giáo sư Diệp ạ?”
Sau khi nhìn thấy cái gật đầu xác nhận, Tiều Thanh gần như muốn kêu lên tiếng, “Sao lâu nay thầy không nói với con?”
Quý Thư vẻ mặt kì quái liếc Tiều Thanh một cái, “Con cũng không có hỏi qua, chẳng lẽ thầy còn phải báo cáo sư môn từ đầu đến cuối cho con à?”
“A, đúng là như vậy…” Tiều Thanh gật đầu, xoa xoa mấy ngón tay.
“Căng thẳng?”
“Vâng.”
“Con căng thẳng làm gì?” Quý Thư cười, “Ngài ấy tính tình rất ôn hòa, so với sư phụ con hiền hơn nhiều.”
“Không có, tính tình sư phụ cũng rất tốt.” Tiều Thanh lập tức tỉnh táo lại.
“Suốt ngày chỉ biết đánh con cũng gọi là tính tình tốt?” Quý Thư lười nhác mà cười.
“Đó là bởi vì con làm… tâm trạng thầy không vui?” Tiều Thanh giật giật, cậu đương nhiên chú ý đến đôi mắt của Quý Thư, dù đang nói đùa cũng không giấu được tối tăm.
Quý Thư sửng sốt, sau một lúc lâu mới chầm chậm nở nụ cười, “Không sao, nghĩ đến ngài ấy, khó tránh khỏi nhớ đến mấy chuyện trước kia.”
Tiều Thanh im lặng, cậu mơ hồ hiểu được sư phụ đang nhớ tới ai.
“Thực xin lỗi.”
“Không phải lỗi do con.”
Quý Thư nhàn nhạt mà đáp lại một câu, sau đó là khoảng im lặng kéo dài. Đến tận khi máy bay chậm rãi đáp xuống đất, Quý Thư mới mở miệng: “Đến khách sạn sắp xếp hành lí chút rồi đi thăm lão sư.”
Tiều Thanh gật đầu, “Dạ. Nghe sư phụ an bài.”
Lúc đến khách sạn, toàn bộ các phòng loại tiêu chuẩn đã hết, chỉ còn lại một phòng lớn có hai gian ngủ, Quý Thư lơ đi ánh mắt vô cùng đáng thương của Tiều Thanh, phóng khoáng chọn phòng đó, mong đợi tốt đẹp của Tiều Thanh rằng mỗi buổi tối được cùng sư phụ nói chuyện phiếm tan biến thành mây khói.
Vừa đi vào phòng, Tiều Thanh liền chủ động cầm lấy vali của Quý Thư, xếp từng bộ từng bộ quần áo vào trong tủ, Quý Thư đứng dựa vào khung cửa sổ, than thở: “Nuôi đứa đồ đệ như con, có giá trị.”
Tiều Thanh cười, “Yêu cầu của thầy cũng thật thấp.”
Nghĩ nghĩ lại nói: “Thầy muốn mang gì theo không?”
“Thầy mang theo một bức ‘Thanh Minh Thượng Hà Đồ’, lúc nghỉ hè đi thành phố X, vào một trấn nhỏ chuyên sưu tầm đồ truyền thống, ở địa phương đó có một loại hình cắt giấy rất đặc sắc.”
“Con… Có thể nhìn một chút không?” Tiều Thanh ló đầu ra từ sau cửa tủ, chớp chớp mắt nỗ lực ra vẻ đáng yêu.
“Không được.” Lời cự tuyệt từ miệng Quý Thư cực kì dứt khoát, “Lão sư vẫn chưa được xem, con động tay động chân, lỡ làm rách mất thì thầy tìm ai mua lại.”
TIều Thanh bĩu môi, bưng lên cái hộp dài “hứa không được xem” kia, kéo dài giọng: “Mời sư phụ–“
Quý Thư lắc đầu cười, rút thẻ phòng đi ra khỏi cửa.
Thang máy dán biển quảng cáo rất to. Tiều Thanh đứng ở sau lưng Quý Thư lặng lẽ mở hé cái hộp kia ra, híp mắt nhìn lén, bỗng dưng sau gáy bị ai nhéo, kéo ra tận nửa thước.
“Làm cái gì đấy?”
Thập phần nguy hiểm.
Tiều Thanh cười hắc hắc, “Sửa sang lại… Sửa sang lại thôi ạ, chỗ mép hộp này hơi bị cong lên một chút…”
Trên trán liền ăn một cái búng, “Cũng chỉ biết nói bậy.”
Trong giọng nói không hề có tức giận, ngược lại chỉ nghe ra ý cười và một tia… cưng chiều.
Tim Tiều Thanh lẳng lặng đau xót, chui đầu vào lồng ngực của Quý Thư, thanh âm rầu rĩ, “Sư phụ, con sai rồi.”
Động tác thân mật quá mức như vậy làm cả người Quý Thư cứng đờ, lại thật sự không nỡ đẩy ra, liền giữ nguyên vỗ vỗ sống lưng Tiều Thanh, tựa như dỗ đứa trẻ, “Không đến mức đó, không đến mức đó, a.”
Tiều Thanh đỏ mặt lui ra, trốn về phía sau lưng Quý Thư, thang máy vừa vặn “ting” một tiếng, tầng một.
Lần này sư phụ cũng không hiểu lắm mình nhận sai cái gì.
Tiều Thanh nghĩ như vậy.
Giáo sư Diệp sống một mình trong một căn biệt thự, vui mừng chỉ vào Quý Thư cười nói: “Đứa nhỏ không có lương tâm này, thầy cứ tưởng con sớm đã quên đường về đây!”
Quý Thư ngay ngắn khom lưng, “Lão sư đây là đang trách học trò lười biếng sao?”
Giáo sư cười, đảo mắt qua nhìn đến Tiều Thanh, Tiều Thanh vội vàng khom lưng, “Giáo sư Diệp, chào người, con là Tiều Thanh.”
Quý Thư giơ tay, đánh một cái vào sau ót Tiều Thanh, “Gọi sư gia.”
TIều Thanh ăn đau, còn chưa kịp sửa miệng, một đôi tay có chút thô ráp đã nắm lấy bàn tay mình kéo theo vào trong nhà, “Đừng để ý thằng nhóc ấy! Cái tật xấu gì, việc đúng đắn không thấy học, lại học được đánh người.”
Quý Thư nhìn hai hình bóng một già một trẻ, nghẹn họng trân trối, đây là… Cách đại thân?*
*Theo mình hiểu thì là khoảng cách (về mặt tuổi tác, thế hệ) càng lớn thì lại càng thân. Như kiểu ba thường nghiêm khắc với con nhưng ông bà lại cực chiều cháu á.
“Thầy, thầy đừng có kéo thằng nhỏ, đồ ôm trong người sắp hỏng rồi kìa.” Quý Thư rút ra cái hộp trong lồng ngực Tiều Thanh, “Lúc nghỉ hè có đi qua thành phố X tìm hiểu văn hóa, nghĩ chắc lão sư sẽ thích nên mua.”
Một tiếng hừ lạnh phát ra từ trong lỗ mũi của giáo sư Diệp, nhận đồ vật vừa đi vừa nói chuyện, “Thầy nói con lười, con dám có ý kiến?”
Quý Thư nhè nhẹ đỡ, cười làm lành, “Không dám. Lão sư nói lười thì chính là lười.”
Tiều Thanh đi theo phía sau, giữa lúc này cậu tựa như nhìn thấy mình và sư phụ, cũng là một người giữa nghiêm khắc lộ ra cưng chiều, một người giữa cung kính vẫn có vui đùa.
Giáo sư ngồi xuống ghế sô pha, vẫy vẫy tay gọi Tiều Thanh, “Lại đây ngồi.”
Tiều Thanh do dự, sư phụ vẫn còn ngơ ngác đứng phía bên kia, thân làm đồ đệ tự nhiên ngồi thì rất kì cục.
Quý Thư lại thật tự nhiên mà ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt lá trà, “Bảo con ngồi thì ngồi đi.”
Giáo sư Diệp cực kì thích trà, Quý Thư tuy không thích uống trà lắm, nhưng cũng từ sư huynh học được tinh thông quy trình pha trà phức tạp.
Nhớ tới người sư huynh dạy anh pha trà, lông mi Quý Thư run lên, bỏ lá trà lên trên tờ giấy trắng rồi hít sâu một hơi, mùi hương thanh tân thoải mái tỏa ra khắp phòng.
“Tiểu Quý,” Giáo sư cúi đầu nghịch mấy cái tua rua của hộp quà, “Con đi thành phố X đâu phải chỉ để tìm hiểu văn hóa đúng không? Đã gặp Tang Hạo chưa?”
Cái muỗng trên tay Quý Thư va vào ấm trà, phát ra tiếng vang lách cách.
“Trình Tang Hạo, cũng là đệ tử của sư gia, lúc xưa là thằng nhóc đó dạy tiểu Quý pha trà.” Giáo sư Diệp cực kì săn sóc mà giải thích cho Tiều Thanh bên cạnh, Tiều Thanh gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“Con đã gặp nó chưa?” Lại hướng về phía Quý Thư.
“Dạ gặp rồi, tinh thần sa sút rất nhiều. Còn dặn con không được vào thăm anh ấy nữa.”
“Tinh thần sa sút…” Giáo sư hiếm khi hừ một tiếng, “Nó không phải không muốn gặp con, chỉ là không dám đối diện với bản thân trong sạch ngày trước.”
“…Lão sư nói đúng.” Quý Thư im lặng hơn mười giây, đáp.
Nước sôi từ trong bình trào ra, đổ từ trên bàn xuống sàn nhà. Quý Thư có chút hoảng loạn mà buông ấm, lấy hai tờ khăn giấy lau lau vệt nước trên mặt bàn.
“Thanh nhi, đi lấy cho thầy cái cây lau nhà.”
Đợi đến khi bóng dáng Tiều Thanh hoàn toàn biến mất khỏi phòng khách, Quý Thư mới đứng lên, hơi hơi cúi đầu, không biết đang muốn nói cái gì.
Giáo sư nhìn anh, vẻ mặt ngưng trọng, “Cố ý làm đổ nước xuống đất, muốn làm thằng nhóc tránh mặt?”
Quý Thư cười, “Cũng biết là không thể gạt được lão sư.”
“Kỹ thuật diễn xuất của con, kém xa Tang Hạo!”
Quý Thư nhấp miệng, “Sư huynh nói anh ấy thật xin lỗi lão sư, mong con thế anh ấy dập đầu với người.”
Dứt lời, Quý Thư thật sự uốn gối quỳ xuống, lưu loát khom lưng, cái trán đập xuống nền nhà.
“Tiểu Quý, con cũng không phải là nó, không cần thay nó làm mấy việc này.” Giáo sư nhìn Quý Thư, phảng phất thấy được người đệ tử mà mình cực kì đắc ý nay đã thân hãm ngục tù, trong giọng nói tràn đầy vẻ tức giận và bất đắc dĩ.
Quý Thư cảm nhận được lạnh lẽo nơi trán, mười ngón tay gắt gao nắm chặt, âm thanh vẫn nỗ lực duy trì vững vàng: “Mặc dù anh ấy mất đi toàn bộ cuộc sống ngày trước, mặc dù vợ anh ấy đã dẫn theo con cái đi xa, mặc dù bây giờ anh ấy còn không xứng có được tự do, nhưng anh ấy dù sao cũng là sư huynh của con, anh ấy chỉ cầu con một việc này.”
Nâng người lên, lần thứ hai dập đầu.
Giáo sư trầm mặc.
Bái lần thứ ba, cái trán đập xuống sàn nhà thật mạnh, một tiếng trầm vang thông qua bao nhiêu vật trung gian đến tai giáo sư, Quý Thư cúi người khóc nức nở, giáo sư nhắm mắt không nói chuyện, Tiều Thanh vừa cầm cây lau nhà quay lại phòng khách, đứng sửng sốt.
Nhưng chỉ qua nửa giây, cậu lấy lại tinh thần, lặng yên tiến ra ngoài.
“Đứng lên đi, tiểu Quý, có gì đáng để khóc chứ.” Giáo sư Diệp đứng dậy, một cây cổ thụ nghiêng nghiêng dựa vào khung cửa sổ che đi ánh sáng, lỗi thời như vậy.
Giáo sư thu lại ý bất đắc dĩ trong giọng nói, cắn răng, gằn từng chữ một, “Thằng nhóc đó, trừng phạt đúng tội.”
Quý Thư không di chuyển, cúi người run nhè nhẹ.
“Nói đến cùng, là thầy không làm tốt trách nhiệm của mình.” Giáo sư nhắm mắt, bi thương đến nói không nên lời, “Năm đó nó chỉ nhìn thấy cái trước mắt, luôn muốn đi đường tắt, thầy có nhắc qua vài lần, cuối cùng nó vẫn chỉ thu liễm trước mặt thầy. Nó ở xa, đối với đứa sư đệ là con, động chút là đánh, thầy chỉ nghĩ rằng nó thật tình muốn bảo vệ con, cũng không quản nữa. Bao nhiêu manh mối, thầy đều không thể phát hiện ra.”
“Lão sư…”
“Quý Thư, con cảm thấy nó có oan khuất cái gì mà để con phải khóc!” Giáo sư xoay người quát, thần sắc lạnh lùng, ngón tay run rẩy chỉ về phía Quý Thư đang quỳ sát đất, phảng phất dùng hết sức lực cả người.
“Không có!” Quý Thư không kiềm được mà cất cao âm thanh, “Lão sư, con không có. Con chỉ là… tiếc hận cho Trình Tang Hạo xán lạn dương quang năm 2006 ấy.”
Giáo sư Diệp rũ mắt, nghiêm túc nhìn ô gạch dưới chân, thật lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng, “Đứng lên.”
Quý Thư đứng lên, nhìn nhìn sắc mặt của thầy, suy tư mãi, cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra.
“Lão sư, sư huynh còn nói, từ năm nhất đại học đến khi tốt nghiệp tiến sĩ, anh ấy cho rằng những kiến thức văn chương học vấn mà người dạy đều đã hiểu rõ, cuối cùng lại không lĩnh hội được nửa phần. Anh ấy nói sẽ dùng mấy năm trong đó để nghiêm túc đọc lại, sau khi mãn án, nếu người vẫn còn nguyện ý gặp anh ấy, anh ấy sẽ tự hướng lão sư thỉnh tội.”
Giáo sư Diệp gắt gao nắm chặt chén trà không, phảng phất như muốn đập vỡ nó để áp chế tức giận trong lòng.
“Hôm nay đừng ở lại, mai rồi lại đến.”
Quý Thư lộ ra một nụ cười chua xót, khom lưng, “Học trò thất lễ, ngày mai lại đến cửa bồi tội.”
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ khách sạn, phủ khắp căn phòng, dương quang ấm áp.
“Mặt trời ở nơi của anh ấy, là không có độ ấm.”
Quý Thư cuộn người ngồi ở góc giường, nói một câu không đầu không đuôi.
Tiều Thanh hiểu “anh ấy” trong lời Quý Thư là ai, chính là người tên là “Trình Tang Hạo” kia.
“Lão sư thích nhất ba vị học sinh, một là nghiên cứu sinh đầu tiên mà người hướng dẫn, một là thầy, người đệ tử cuối cùng, còn có một, chính là anh ấy. Khi ấy thầy học năm nhất thạc sĩ, anh ấy học năm nhất tiến sĩ. Sư gia con lúc ấy tuổi đã lớn, cũng bận, thường ngày đều là sư huynh bên cạnh hướng dẫn chỉ bảo. Lão sư nói tính thầy hấp ta hấp tấp, anh ấy liền dạy thầy pha trà, nói là rèn dũa tính tình.”
“Trước khi kết hôn, thầy có mời các sư huynh đệ đồng môn ăn một bữa cơm, bị người ta chuốc rượu, anh ấy thay thầy uống hơn một nửa, cuối cùng chật vật mà nôn lên nôn xuống trong nhà vệ sinh, khi quay trở ra vẫn cậy mạnh nói một câu, có Trình Tang Hạo ở đây, không ai được bắt nạt tiểu Quý. Ngay cả lúc thầy khó khăn nhất, cho rằng bản thân không chống chọi nổi, anh ấy vẫn luôn ở bên thầy.”
Quý Thư ngửa đầu, quay mặt lau đi nước mắt.
“Chỉ là không bao lâu sau, đột nhiên nhận được bao nhiêu tin tức, Trình Tang Hạo nhận hối lộ, tham ô khoản công, lấy quyền mưu tư*, còn có rất nhiều tội danh không nhớ nổi, bị phán tù.”
*lấy quyền lực để làm việc tư.
“Anh ấy không còn là học trưởng trứ danh ở đại học A, thậm chí không biết là ai, xóa sạch tất cả thông tin trên Internet, kể cả việc anh ấy là đồ đệ của Diệp Hành Duật. Từ khi đó, anh ấy chỉ là tội nhân Trình Tang Hạo.”
Quý Thư lải nhải, Tiều Thanh đứng ở phía sau, nhìn thân ảnh hãm sâu trong ánh sáng lại càng hiện lên bi thương kia, nhớ tới bức thảo thư tám chữ treo trong thư phòng, cậu cuối cùng cũng hiểu, những bi thương suốt cả đoạn đường của Quý Thư là từ đâu mà đến.
“Nhưng anh ấy, là sư huynh của thầy mà…”
“Sư phụ…” Tiều Thanh không nhịn được mà lên tiếng.
“Chê thầy phiền chán?” Quý Thư hai tay ôm mặt, trong giọng nói lộ ra lạnh lẽo.
“Sao có thể a,” Tiều Thanh ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Quý Thư, “Sư phụ tâm tình không vui, muốn nói gì con cũng sẽ lắng nghe, sư phụ muốn khóc, con sẽ cầm giấy bầu bạn bên cạnh, thậm chí sư phụ muốn đánh người, con cũng nằm sấp ngoan ngoãn cho thầy đánh. Dù sao cũng còn có con ở đây.”
Quý Thư chăm chú nhìn người đang ngồi dưới đất, trên mặt sàn gỗ chiếu rọi ánh sáng vàng ươm, không biết qua bao lâu, mới nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy, còn có con ở đây.”
Tiều Thanh nhẹ nhàng cắn môi dưới cười, giây tiếp theo, trên đầu liền bị gõ một cái.
“Cái gì gọi là nếu thầy muốn đánh người con sẽ nằm sấp ngoan ngoãn cho thầy đánh? Con kiếm đâu ra mấy cái tư tưởng quái dị như vậy?”
Tiều Thanh ôm trán, bày ra vẻ mặt không thể tưởng tượng được nhìn về phía Quý Thư,…người này sao mà đổi sắc mặt nhanh như vậy a?
“Còn dám nhìn.” Quý Thư giương tay, cực kì uy hiếp nói.
Tiều Thanh theo bản năng nhắm mắt lại, lời nhận sai nói ra thuận miệng như đọc vè.
Quý Thư cười một tiếng, chỉ là nụ cười kia còn chưa chạm đến đáy mắt đã lập tức thu lại, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, nơi đây ánh nắng tràn đầy, dương quang lóa mắt, thế nhưng thành phố X đã phủ đầy tuyết.
Một nơi đã chớm sang đông, nơi kia vẫn là cảnh xuân khắp lối.
Lão sư và người học trò đặt ở đầu quả tim kia, cứ như vậy trải qua sinh hoạt ở hai thế giới.
“Ngây thơ.”
Quý Thư đưa tay lên, xoa loạn trên ngọn tóc treo đầy tia nắng của Tiều Thanh, trong âm thanh mang theo chút thương nhớ xa xôi nào đấy.