Chương 14
Quý Thư cuối cùng cũng cởi bộ trang phục giáo viên, thay bằng thường phục ở nhà nhàn tản, tựa lưng vào ghế bành rộng rãi, nâng tay đỡ trán nhìn người đang đứng thẳng tắp trước mặt, bắt đầu giảng giải.
“Thanh nhi, con biết yêu cầu của thầy đối với học sinh nghiêm khắc như thế nào, con bây giờ còn luận văn phải viết, sau này khi học lên thạc sĩ lại càng nhiều việc hơn, nếu con theo thầy học, khó tránh khỏi được cái này mất cái kia, không có thời gian chu toàn.”
“Con có thể.” Ánh mắt Tiều Thanh lộ ra vài phần quật cường năm xưa, “Con cũng là đồ đệ chính thức của thầy, con không muốn chỉ treo cái danh ở đó. Trước kia con chưa hành lễ bái sư, thầy có thể không cần con, bây giờ đã kính trà, cũng đã dập đầu, thầy không được đổi ý, nếu không con…”
Quý Thư cười cười nghiền ngẫm, “Nếu không con sẽ thế nào?”
“…Nếu không thì con dập đầu lần nữa!”
Bộ dạng nghẹn khuất này thật sự chọc cười Quý Thư, anh ha ha cười hai tiếng, vung tay lên, “Đừng nói mấy chuyện lạc đề.”
Tiều Thanh ngoan ngoãn đáp một tiếng, ngẩng đầu nhìn hai bức thảo thư*, theo bản năng đứng thẳng tắp, trang nghiêm thành kính mà ngắm vài giây.
*Thảo thư hay chữ thảo là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa. So với triện thư, lệ thư, khải thư và hành thư, thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả.
“Học vi nhân sư, hành vi thế phạm*. Con là đồ đệ của thầy, thầy ít ra cũng cho con theo học chút gì chứ… Tri thức, hành vi, con đều muốn học.”
*”Học vi nhân sư, hành vi thế phạm” nghĩa là cái học xứng đáng làm thầy nhân loại, việc làm xứng đáng mô phạm cho đời.
Dứt lời, ánh mắt dời trở lại trên người Quý Thư, khom lưng thật sâu, “Thỉnh sư phụ chỉ giáo.”
Quý Thư nhìn cậu vài giây, tựa như thở dài một tiếng, “Đứng lên đi.”
Tiều Thanh đứng thẳng dậy, không hiểu gì mà im lặng.
“Học vi nhân sư, hành vi thế phạm. Hành vi thế phạm…” Quý Thư ngẩn ngơ cười, “Thứ mình viết xuống cũng không làm được, nói chi đến chuyện mô phạm cho đời.”
Tiều Thanh ngửa đầu, híp mắt nhìn lạc khoản*, nét chữ cuồng thảo, mỗi một phần bút tích đều toát ra vẻ phóng khoáng và cường thế, nhìn thế nào cũng không phải là bút tích của sư phụ, “Là thầy viết ạ?”
*Lạc khoản: Phần đề chữ, ghi tên trên bức thư pháp, thường được viết rất nhỏ.
“Không phải.” Quý Thư nhẹ nhàng chỉ vào bức tranh tám chữ treo cao, “Là sư huynh đồng môn của thầy viết.”
“Trong lạc khoản đề cái gì vậy thầy?”
Ánh mắt của Quý Thư dừng ở một góc bàn được mặt trời chiếu rọi, rất lâu sau mới chậm rãi vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào ánh nắng, cứ như sợ quấy nhiễu điều gì.
“Sư phụ…”
Tay Quý Thư ngừng lại, tràn ra một ý cười nhu hòa, nhưng chưa chạm đến đáy mắt đã nhanh chóng thu lại, âm thanh vẫn ấm áp sáng bừng như trước.
“Tặng cho đệ ta Quý Thư bức sửu thư*. Trình Tang Hạo.”
*Sửu thư: một bức thư pháp xấu. Theo mình thì cũng là một cách nói khiêm tốn như “khuyển tử”, “tệ quốc”,…
“Viết thật đẹp.” Tiều Thanh im lặng hai giây, đánh giá một câu đúng trọng tâm.
Quý Thư cười cười, những hình ảnh ngày xưa lần lượt hiện lên trong đầu anh.
Ngày anh báo danh đi học thạc sĩ, người ấy mặt mày xán lạn nở nụ cười dưới bóng cây bạch quả, khi cầm tay dạy anh pha trà nhưng lại không cẩn thận để nước nóng đổ lên tay mình, đau đến chật vật, khi anh tốt nghiệp thì kéo anh lại chụp chung một tấm hình, nở ra nụ cười vô lại, còn cả trên tivi, là người mang áo tù nói bản thân nhận tội hối tội, và cả trong nhà giam thành phố X, người gượng ra một tia cười nhàn nhạt gọi một tiếng xa lạ “Thầy Quý.”
Từng cảnh từng cảnh, dần hiện lên trước mắt như một bộ phim.
“Đúng vậy, viết thật đẹp.”
Nếu không phải vì bức thư pháp viết thật đẹp này được một vị lãnh đạo để mắt đến, buông lời khen, người ấy làm sao lại có ý nghĩ tiến vào giới chính trị, làm sao lại bị quyền lực che mắt mà đi vào con đường phạm pháp.
Đúng thật là, nếu tâm địa không vững vàng, rất dễ dàng tự sa ngã.
“Sư phụ, con biết bây giờ muốn theo thầy học đồng nghĩa với chọn một con đường gian nan. Nhưng con lại không muốn đi con đường vừa nhanh vừa tiện kia.” Tiều Thanh nhấp miệng, lại bổ sung: “Nếu đã theo thầy học tập, con mà không đạt đến yêu cầu của thầy, nguyện nhận đánh nhận phạt.”
Quý Thư chần chờ, nhắm mắt dựa vào lưng ghế.
Ánh mắt Tiều Thanh lại sáng lên, đi vòng ra phía sau xoa xoa huyệt thái dương cho thầy, “Thầy đồng ý cho con đi… Từ xưa đến nay chỉ sợ đệ tử không cầu tiến, chứ chưa từng thấy thầy giáo nào ngại học trò quá tích cực. Thầy hiệu trưởng Quý đây chắc sẽ không tạo tiền lệ như vậy đâu, đúng không ạ?”
Quý Thư đen mặt, giơ lên tay phải, “Lại đây.”
Tiều Thanh sửng sốt, cắn môi khom lưng, đưa đầu đến phía trước thầy, sau ót lập tức ăn một cái đánh. Quý Thư cũng nhân tiện tư thế này mà nhéo luôn tai trái, liền nghe được Tiều Thanh thở dài một tiếng, nhỏ giọng giải thích: “Sư phụ, học sinh trong trường đều gọi thầy là ‘Hiệu trưởng Quý’, con cũng không phải… không phải là gọi sai đi…”
Lực độ trên lỗ tai lại tăng lên hai phần, hai cánh tay của Tiều Thanh đã dần dần tím đen, thật là một chút sức lực cũng không có, thuận theo mà xin tha: “Con sai rồi, con sai rồi sư phụ, không bao giờ thuận miệng nói bậy nữa, thầy… Thầy tạm tha cho con một lần đi.”
Quý Thư không buông tay, ngữ khí không nhanh không chậm, “Người khác gọi như vậy bởi vì ở trường, ngoài là giáo viên thầy cũng là hiệu trưởng. Còn con? Thầy ở nhà là ai?”
Tiều Thanh vẫn không biết sư phụ rốt cuộc có tức giận hay không, chỉ là trên tai thật sự quá đau rồi, cậu lấy lòng mà đưa tai lại gần tay Quý Thư một chút, “Sư phụ, sư phụ, người là sư phụ của con.”
Quý Thư hừ lạnh một tiếng, buông tay ra, Tiều Thanh đứng thẳng người, trốn qua một bên xoa xoa lỗ tai của mình.
“Theo thầy học, có thể, nhưng mà con phải hứa với thầy ba việc.”
Đang chăm chú xoa lỗ tai, Tiều Thanh cũng không có nghe kịp câu này.
Quý Thư quay đầu nhìn cậu, gương mặt lạnh băng, Tiều Thanh buông tay hậu tri hậu giác hỏi: “Thầy vừa nãy cùng con nói chuyện gì ạ?”
Quý Thư lạnh lùng cười, ngoắc ngoắc ngón tay.
Tiều Thanh ước lượng một chút, hướng lỗ tai phải về phía thầy.
“Kiểu gì cũng phải ‘ân cần dạy bảo’ con mới nghe vào phải không?” Quý Thư không chút khách khí mà nhéo một lần nữa mới bắt đầu hỏi chuyện.
“Không phải, không phải ạ…” Mang theo chút âm mũi nức nở, lại dịch về phía trước hai bước, “Sư phụ, thầy căn dặn, con nghe, con nghe.”
“Hứa với thầy ba việc.”
“Dạ, hứa với thầy ba việc, thầy nói ạ.” Tiều Thanh nhanh chóng lặp lại lời Quý Thư.
“Thứ nhất, theo thầy học tập, tiến độ có thể chậm, nhưng chất lượng cần phải bảo đảm, nếu còn lôi mấy mánh khóe khi trước ra đối phó với thầy thì con chết chắc.”
“Dạ, con hiểu.”
“Thứ hai, lấy việc học thạc sĩ làm trọng, dù gì thì sau này con cũng đi theo con đường đó, không thể chậm trễ tiến độ.”
“Dạ.” Tiều Thanh cong cong người, lỗ tai vẫn còn ở trong tay thầy, dù khó chịu cũng phải ráng nghe cho xong lời nói.
“Thứ ba, thầy chuẩn bị học lên tiến sĩ tại chức ở đại học A, nếu không có gì thay đổi, năm sau sẽ cùng con khai giảng. Đến lúc đó thầy không thong thả được như hiện tại, tuy vậy nếu ở trường có dư thời gian sẽ ngẫu nhiên đi tra bài học của con, nếu bắt được điểm nào không hợp lí, về đến nhà đừng đợi thầy nhắc con.”
“Dạ sư phụ, con nhớ rõ.”
Quý Thư buông tay, đứng dậy đi đến trước một cái kệ sách khác chiếm nửa mặt tường, duỗi tay lấy xuống hai quyển, “Đây là sách giáo khoa năm nhất của thầy, con cầm xem trước, phải học từ cơ sở học lên.”
Tiều Thanh nhận lấy, là “Ngôn ngữ luận” và “Giáo trình âm vận học”.
“Trong sách có ghi chú của thầy, con tự viết lí giải, nơi nào không hiểu thì hỏi. Còn có, bắt đầu đọc “Luận ngữ”, ngày nào cũng phải đọc, học thuộc lòng, hiểu được bản chất, viết phân tích, bài dịch, thầy sẽ kiểm tra.”
“Dạ.”
Quý Thư ngồi xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra một thanh thước trúc, là thanh hôm trước được tặng kèm, “Cây thước này để ở phòng con, lúc nào thầy cần kiểm tra tiến độ học tập thì mang theo.”
Tiều Thanh nhấp miệng đáp lời, lại công khai mà ôm theo một gam giấy A4 mới tinh của Quý Thư, nhìn Quý Thư trừng mắt mà cười cười. Điện thoại bỗng nhiên kêu hai tiếng, âm thanh rung lên ong ong giống như ném đá giữa hồ, phá vỡ không khí tĩnh lặng trong phòng.
Là hai cái tin nhắn WeChat, Tiều Thanh nhấn mở, nhìn màn hình điện thoại mà sững sờ, không nói một lời quay sang đưa cho Quý Thư xem.
Quý Thư liếc Tiều Thanh một cái, ánh mắt mới dời đến trên màn hình, một nhóm chat chỉ có ba người, trong đó hai người đều nhắn Tết năm nay không thể về nhà, Quý Thư nhíu mày đang chuẩn bị mở miệng an ủi hai câu, trên màn hình lại hiện ra một dòng chữ nhỏ, “Ba đã thêm Lão đại vào nhóm chat.”
Anh còn chưa kịp phản ứng “Lão đại” này là ai, điện thoại di động cũng rung lên hai tiếng, Quý Thư cúi đầu nhìn lướt qua, duỗi tay lấy điện thoại Tiều Thanh click mở, là cùng một phòng chat, mặt anh liền lạnh đi một chút.
“Lại đây.”
Tiều Thanh xem xét tình hình thay đổi bất ngờ này, cực kì nghi hoặc, nhanh chóng bước về trước hai bước đến bên cạnh Quý Thư, liền thấy ngón tay thon dài của thầy chỉ vào giao diện bắt mắt của đoạn chat, “Cảm phiền thiếu gia giải thích cho tôi một chút, đây là cái gì?”
“Sư phụ, con… này…” Tiều Thanh ấp úng, phát hiện ánh mắt của Quý Thư lạnh đi với tốc độ người thường thấy được, biết rằng sư phụ nhất định không chịu được cậu nói chuyện ngập ngừng như vậy, giơ tay cho mình một cái tát, nhanh nhẹn đánh xong mới mở miệng: “Con sai rồi, sư phụ, hôm đó con chỉ là… nhất thời hứng khởi. Con sai rồi.”
Quý Thư lạnh lùng nhìn cậu, “Gần đây không động thước đánh con, sốt ruột rồi?”
Tiều Thanh ngừng một chút, lui về sau hai bước, khom lưng, nhận phạt.
Quý Thư đưa qua cho cậu, không phải thước, mà là điện thoại. Tiều Thanh hơi chút chần chờ mà nhận lấy, mặt kính vẫn còn lưu hơi ấm của Quý Thư.
“Sửa lại.”
Tiều Thanh làm theo.
“Đi, phải gọi là gì, con đến góc tường tự gọi năm mươi lần.” Quý Thư không thèm nhìn cậu, đến phía sau bàn làm việc bắt đầu khởi động máy tính.
Tiều Thanh để điện thoại lại trên bàn, cúi đầu đi về phía góc tường.
“Sư phụ.”
“Không ăn no?”
“Sư phụ!!” Âm lượng tăng lên không ít, tay Quý Thư cũng theo đó mà run run.
“Lúc kêu lúc rống, con hù dọa ai?”
“Sư phụ!”
Quý Thư không nói gì nữa, liễm mi nhìn giao diện đặt vé máy bay trên máy tính, thỉnh thoảng di di con chuột, âm thanh trong sáng vang dội vẫn đều đều bên tai. Nhấn hai cái, thực hiện thủ tục chuyển tiền, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tiều Thanh.
Không như khi xưa, dù là loại trừng phạt khiến người ta thẹn thùng đến vậy, Tiều Thanh cũng không hề oán giận, âm thanh duy trì vững vàng, không cao không thấp.
Quý Thư cúi đầu cười, cậu đã không còn là đứa nhỏ khi ấy phạm sai lầm lớn thế nào cũng không muốn chịu phạt nữa.
Năm mươi lần.
Tiều Thanh dừng lại, liếm liếm môi nói: “Sư phụ con sai rồi.”
“Qua đây.”
Tiều Thanh xoay người, hơi cúi đầu đứng trước bàn làm việc, “Sư phụ, con sai rồi, con không dám nữa…”
Quý Thư lại đổi giọng cười cười, “Đến Hải Nam đón Tết được không?”