Chương 11
——
[Ta nhìn thấy được năm tháng trôi
Mùa đông qua đi, xuân lại tới]*
*Đoạn nì mình tự thấy mình dịch giỏi, ai khen mình đii 🤩
Lúc Tiều Thanh tỉnh lại, cậu sửng sốt ngơ ngác mất hai giây mới nhận ra được bản thân đang ở đâu.
Phòng ngủ chính, phòng của sư phụ và sư nương.
Tay trái vươn ra từ trong chăn bông mềm mại, dụi dụi đôi mắt, tối hôm qua cậu đã gom đủ can đảm thẳng thắn bày tỏ lòng mình với sư phụ, bất an chờ đợi trong phòng khách, sau đó hình như đã thiếp đi, sao lại thức dậy trên giường sư phụ, hơn nữa còn mặc… áo ngủ.
Cậu nhớ rõ, hôm qua cậu không rảnh đến mức có thể thay quần áo.
Đột nhiên nhớ đến điều gì, cậu giật mình ngồi dậy, quay đầu.
Ngồi trên tấm nệm lót bên cửa sổ, Quý Thư phiêu du lật tờ báo xem tin tức hôm nay, dáng vẻ chậm rãi phong lưu, nho nhã thong dong. Nghe được tiếng động, anh nâng mi mắt, “Tỉnh rồi à?”
“Dạ.”
“Qua ăn một chút đi.”
Tiều Thanh ngẩn người, do do dự dự mà nhìn quần áo của mình.
Chắc là không đến mức…
Quý Thư cứ như nhìn thấu được tâm tư của cậu, nhàn nhạt nói, “Thầy thay.”
Lại nói, “Bình thường ăn nhiều hơn một chút, người cao như thế lại chẳng có mấy thịt, bế lên còn không nặng bằng cái thùng giấy.”
Sắc mặt Tiều Thanh đỏ ửng, đưa tay lên sờ sờ, vẫn chưa hết sưng, quyết tâm, “Ngày hôm qua, tổng cộng là mười ba… nếu tính cả đoạn bảo đảm, là hai mươi… Vẫn chưa kịp đánh.”
Quý Thư giương mắt, biểu tình ngạc nhiên, liếc mắt qua Tiều Thanh một cái, hơi thở dài, đi đến mép giường, “Lại đây.”
Tiều Thanh chỉ vừa tỉnh ngủ, đương nhiên không phân biệt được ý nghĩa của hai chữ này, chỉ nghĩ rằng Quý Thư muốn đánh tiếp, tay chân nhanh nhẹn di chuyển qua, quỳ gối trên nệm, cảm nhận được bàn tay phải của Quý Thư đặt trên mặt mình, nhắm mắt lại.
Qua vài giây, bên tai nghe được một câu, “Đánh nặng rồi.”
Tiều Thanh trợn mắt, cười cười, “Thầy đánh con, làm gì có chuyện nặng hay không.”
Quý Thư hạ tay, hướng tới phòng bếp, từ tủ lạnh lấy ra một cái túi chườm đá rồi mới quay lại, đắp lên bên mặt sưng đỏ của Tiều Thanh. Cậu giật mình một cái, sau đó nhắm mắt hưởng thụ sự quan tâm và ôn tồn khó có được này, đột nhiên lại nghe được một câu, “Thật xin lỗi.”
Tiều Thanh nháy nháy mắt, ngẩng đầu, giọng nói không nhịn được mà run rẩy, “Dạ?”
Cậu vẫn còn đang mơ, hay là nghe nhầm rồi?
Quý Thư cười khổ, buông túi chườm trong tay, nghiêm túc nhìn thẳng đôi mắt của Tiều Thanh, từng chữ rõ ràng.
“Thầy quá cố chấp với quá khứ, có nhiều chuyện xử lí chưa tốt. Thầy xin lỗi con, thật xin lỗi.”
Tiều Thanh thở rất mạnh, khom lưng, cố gắng kìm lại trái tim đang nhảy nhót kịch liệt, di chuyển chân trái bước xuống sàn nhà, đùi phải cũng dịch xuống, duỗi tay đỡ lấy tay Quý Thư, dẫn người tới bên sô pha, “Thầy ngồi ạ.”
Quý Thư theo lời ngồi xuống.
“Thầy đợi con một chút,” Tiếng ong ong trong đầu Tiều Thanh cuối cùng cũng dừng lại, nghĩ nghĩ lại nói, “Thầy không cần xin lỗi con, thầy không làm sai gì cả, cũng không có đạo lí này.”
Trong nhà chỉ có trà Quân Sơn để phòng hờ đãi khách, Quý Thư trước nay không thích trà, anh cảm thấy lá trà sẽ làm mất đi sự thuần khiết của nước, vậy nên cũng chưa từng dạy Tiều Thanh pha trà. Tiều Thanh mở một trang web tìm tòi, luống cuống tay chân mà dùng nước sôi tráng qua trà cụ, ước lượng bỏ vào một nhúm lá trà, đổ một ít nước ấm, nhìn búp trà xanh non chìm nổi trong nước, mùi hương dần dần tỏa ra.
Tiều Thanh hai tay bưng chén trà quay lại phòng chính, Quý Thư vẫn ngồi trên sô pha, liễm mi rũ mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì, nghe được tiếng bước chân, anh ngẩng đầu, nở một nụ cười ôn hòa.
Tiều Thanh ổn định tâm tình, quỳ xuống trước người Quý Thư, nâng lên chén trà.
Trong mắt Quý Thư thoáng qua một tia đã hiểu ra, lắc đầu cười cười, nhưng vẫn đón lấy chén trà từ tay Tiều Thanh, uống một ngụm, nóng đến nhíu mi, lại không thể nói gì, uống hết ngụm thứ hai liền đặt xuống ở một bên bàn.
Ánh mặt trời mùa đông ít khi rực rỡ như vậy, chói đến mức khiến người bừng tỉnh, Tiều Thanh ưỡn thẳng sống lưng, lại cúi người bái xuống một cái, “Đệ tử Tiều Thanh, bái kiến sư phụ.”
Từng từ từng chữ, trịnh trọng như một lời thề.
Một lời thề trả lời tất cả, trả giá cả đời, vĩnh viễn không thể rút lại, nhưng cũng không có một tia hối hận.
Quý Thư thở dài một tiếng, duỗi tay nâng Tiều Thanh dậy, cẩn thận nghiêm túc mà nhìn.
Kích động trong lòng dần dần ổn định, Tiều Thanh cúi đầu, ngại ngùng nói, “Con sẽ không khiến thầy thất vọng nữa.”
Quý Thư đưa tay xoa đầu Tiều Thanh, dừng hai giây, lại ôm người vào trong lồng ngực, giọng nói mềm nhẹ, “Thầy cũng vậy.”
Tiều Thanh thả lỏng người, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim Quý Thư, giãn mày mà cười. Tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu được gỡ xuống, cảm giác đói khát liền lấp vào, bụng kêu một tiếng thật to thật dài, sau đó liền bị một lực kéo ra khỏi khuỷu tay ấm áp của thầy.
“Đi ăn gì đi.”
Giọng nói ôn hòa mang theo một chút ý cười.
Chiên một cái trứng ốp la, làm thêm hai miếng bánh mì nướng nóng hổi, một phần salad nhỏ, còn có cả một ly sữa bò nóng.
Sư phụ rất ít khi làm bữa sáng kiểu Tây như vậy, chắc là vì khi hâm lại cũng không đến mức mất đi hương vị.
Tiều Thanh nghĩ, trong lòng dâng lên một trận ấm áp.
Quý Thư cầm một quyển sách ngồi ở đối diện, tình hình giống hệt lúc Tiều Thanh chết chờ mấy ngày trước cửa nhà, sau đó xách bụng đói vào cửa ngày hôm đó.
Nhưng lại khác nhau hoàn toàn.
“Trưa nay ăn gì đây?”
“Ực”, Tiều Thanh nuốt miếng trứng trong miệng, vội vàng đáp lời, “Ra ngoài ăn đi thầy.”
Quý Thư nhíu mày, lấy thẻ kẹp sách bằng kim loại đặt vào giữa trang giấy, gấp sách lại, chỉ chỉ Tiều Thanh, “Gương mặt này của con, thật sự muốn ra ngoài à?”
Tiều Thanh sửng sốt, lắc đầu tiếp tục gặm miếng trứng chiên, “Vậy cũng không được.”
Không tới hai miếng, lại ngẩng đầu, “Vậy sư phụ tự mình xuống bếp làm cá kho!”
Quý Thư cười, là trong lòng thật sự cảm thấy buồn cười, gật đầu, “Được, thiếu gia nhà ta muốn ăn cá vẫn là không dễ nha.”
Nắng bên ngoài chiếu thật cao, Quý Thư mặc một thân quần áo ở nhà bận rộn trong phòng bếp, Tiều Thanh tựa người vào tường, vết sưng trên mặt vẫn chưa biến mất, rũ lông mi, cũng không ngăn được cảm giác thoải mái nhẹ nhàng.
Thật tốt.
Dù là như thế nào, cậu cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận ở bên sư phụ, cũng có thể có thêm rất nhiều thời gian để… chuộc tội.
Tiều Thanh ngước nhìn Quý Thư đang phân cao thấp cùng con cá, nhấp miệng, biểu tình trên mặt trịnh trọng thêm một chút.
“Đang nghĩ cái gì?” Quý Thư ôn hòa cười.
“Nghĩ nồi cá này của thầy đến khi nào mới xong.” Tiều Thanh ngửa đầu, cười nghịch ngợm, tùy tiện tìm một lí do.
“Đói rồi à?” Âm thanh Quý Thư vẫn ôn hòa như cũ, động tác trên tay thoáng nhanh hơn một chút.
“Dạ không.” Tiều Thanh vén tay áo, tiến lên, “Để con giúp thầy.”
“Không cần, con lên nhà trước nghỉ ngơi đi.”
“Con nghỉ ngơi sao được…” Tiều Thanh cầm lên một củ tỏi, bắt đầu lột, “Làm gì có chuyện sư phụ bận rộn mà đồ đệ nhàn rỗi đâu?”
Quý Thư cười khẽ, đảo đảo đôi đũa trong nồi, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, quay đầu nghiêm mặt nói, “Tiều Thanh, con đứng thẳng.”
Tiều Thanh không nói một tiếng mà buông củ tỏi, quay người về phía Quý Thư, hai tay xuôi bên người, đứng thẳng như thân trúc.
“Con trưởng thành rồi, không thể tránh khỏi xã giao bên ngoài. Nhưng con nghe cho thầy, thuốc lá, không được đụng vào, rượu, không được quá liều, sự việc say rượu không về như lần trước tuyệt đối không được có lần thứ hai, nhớ chưa?”
Tiều Thanh biết đây là cảnh cáo, hơi hơi khom người, “Sư phụ yên tâm, con nhớ rồi.”
Quý Thư gật gật đầu, xách con cá lên bỏ vào trong nồi, xèo một tiếng.
“Nhìn thấy thầy cai thuốc khó khăn như vậy, dù có đánh chết con cũng không dám đụng vào thuốc lá a.” Tiều Thanh đặt tép tỏi vừa bóc lên thớt, xoay người đi rửa dưa chuột, nhân tiện nói một câu vui đùa.
Ai ngờ Quý Thư ngừng tay, cực kì nghiêm túc mà suy tư một lúc, nói: “Con nếu dám đụng vào, thầy có thể sẽ thật sự đánh con chết khiếp.”
Tiều Thanh lau khô nước còn vương trên tay, mười phần nghiêm túc đáp lời: “Không dám không dám, đồ đệ của thầy vẫn còn biết tiếc mạng mình.”
Quý Thư lại cười, trêu ghẹo nói: “Con nếu thật sự tiếc mạng mình, sau này ít đi gây họa một chút.”
“Vâng…” Tiều Thanh đột nhiên nhớ tới trận đánh nhau ngày hôm qua, vội vàng kìm lại nỗi thấp thỏm trong lòng, ngậm miệng không nói.
——
Mng vote với cmt nhìu nhìu mai iem up chương mới nóng hổi luônggg