Chương 44: Rời Đi
…—————-…
– Từ Phong, anh thật sự không sao chứ!?
Từ Phong không đáp lời chỉ khẽ gật đầu, nhưng hắn nhất thời không chịu buông ra, cứ khư khư ôm lấy Cẩn Du như thể sợ rằng chỉ cần buông tay là cậu sẽ chạy mất.
– Khi thấy những tin tức đó, em có buồn không?
Cẩn Du trong tư thế bị Từ Phong ôm chặt, cậu ngẩng mặt lên trần nhà đáp lời.
– Nói buồn thì cũng không phải, tôi chỉ cảm thấy hơi áy náy với anh. Tôi nghĩ, cuộc sống mỗi ngày đều bị người người nhìn ngó, soi mói thật sự rất khó chịu nên bản thân muốn rời khỏi, ít nhất có thể làm dịu đi tình hình hiện tại một chút. Tất…nhiên là tôi không phải trốn tránh đi số nợ kia kể cả tin đồn…
Cẩn Du đẩy nhẹ hắn ra rồi nói tiếp:
– Từ Phong, tôi biết cái chuyện đánh sập tin đồn này chẳng có gì khó khăn với anh cả. Anh đã giúp đỡ tôi quá nhiều rồi, bây giờ anh hãy để tôi làm gì đó cho anh có được không? Tôi có thể sống mặc cho đời sỉ vả, họ không thể nào chửi tôi mãi được, chán chê rồi họ sẽ không chửi nữa bởi tôi là một kẻ sống một cuộc sống bình thường, không đặc biệt, không tài năng và không địa vị nhưng mà anh thì khác… Hôm nay Hân Nghiên cũng đã kể cho tôi nghe về mối quan hệ trước đây của chúng ta, tôi xin lỗi vì đã không nhớ ra bất cứ điều gì về anh. Từ Phong, anh là một người rất tốt và anh không xứng đáng phải chịu những điều như thế này…
…Người khác chửi rủa anh là vì họ không hiểu chuyện, nhưng tôi cũng không thể trơ mắt ra nhìn họ mạt sát người mà tôi coi trọng, thương yêu. Đúng, trong thời gian mà anh chăm sóc, lo lắng cho tôi trong bệnh viện cho đến bây giờ thú thật là tôi cũng đã có tình cảm với anh, và hôm nay vô tình biết được trước kia tôi và anh từng là người yêu của nhau khiến tôi cảm thấy một phần nào đó trong tim mình đang hạnh phúc. Và nếu đã là người yêu thì dù tôi có phục hồi trí nhớ của mình tôi cũng sẽ quyết định như vậy… Tôi mong anh hiểu cho tôi, nếu anh không đồng ý sẽ khiến Cẩn Du tôi cả đời này sống mà sẽ không cảm thấy thoải mái, vui vẻ.
Cẩn Du vừa nói vừa nhìn biểu cảm của Từ Phong, hắn không đáp lời cậu, cũng chẳng phản ứng gì. Nhưng bất thình lình, điện thoại hắn vang lên giữa bầu không khí căng thẳng của cả hai, hắn liền nhấc máy cất lời.
– Con đây, có chuyện gì sao mẹ?
Diệu Hàm từ bên đầu dây bên kia chất giọng lo lắng nhưng lại vô cùng nhỏ tiếng, cứ như sợ rằng ai đó sẽ nghe thấy, bà nói:
[Sao đến bây giờ mới chịu nghe máy. Từ Phong, ba của con sau khi biết tin đã rất tức giận, hôm nay mẹ đã rất lo lắng khi ông ấy đã lập tức cho gọi thư ký riêng. Con xem có thể thu xếp được thời gian thì trở về nhà lựa lời nói chuyện cùng ba con, rồi cùng nhau giải quyết…]
Diệu Hàm nói thêm vài câu thì cũng tắt máy, còn Từ Phong thì chỉ vâng vâng dạ dạ rồi cũng thôi, bởi sau chuyện này hắn cũng biết mình không thể không trở về Từ Gia. Và sau cuộc gọi của Diệu Hàm cũng đã khiến Từ Phong biết được rằng Từ Bá đã bắt đầu can thiệp vào vụ này, ngoài việc vì Từ Phong là con trai của ông ra thì còn vì danh dự của công ty nữa. Mặc dù ngày hôm nay các đối tác lớn vẫn chưa hề lên tiếng nhưng chính ông cũng phải đi thỏa hiệp để chắc chắn rằng các mối quan hệ làm ăn vẫn diễn ra tốt đẹp. Nhưng dù có ra sao, Từ Phong vẫn biết rằng Từ Bá sẽ sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ cho danh tiếng của ông và tập đoàn một cách dứt khoát nhất.
Từ Phong vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt thương yêu như thế, dù không nỡ nhưng hắn biết rằng đây không phải là lúc cố chấp níu giữ cậu ở lại bên cạnh mình. Hắn yêu cậu, muốn bù đắp cho cậu thật nhiều nhưng hiện tại cũng chỉ còn cách này là khiến tình hình đỡ rối hơn, giữ cậu ở bên cạnh không những không bảo vệ được cho cậu mà còn khiến cho cậu gặp phải rắc rối bởi Từ Bá Trung không phải là người có thể dễ dàng tán thành ý muốn của hắn chỉ qua vài câu nói của hắn lúc trước được. Ngẫm nghĩ một chút, Từ Phong khẽ nắm lấy tay cậu rồi khẽ nói.
– Hôm nay anh có mua đồ ăn tối, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, có được không?
Cẩn mím nổi khẽ gật đầu, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm cùng nhau, mặc dù hiện giờ cậu không nuốt trôi nổi nhưng lại không muốn làm hắn buồn lòng nên cũng chỉ đành phụ hắn dọn cơm ra bàn. Còn Từ Phong thì rõ ràng là hắn đang buồn nhưng vẫn cố gắng nặn ra vài nụ cười gượng gạo khi vô tình chạm phải ánh mắt của Cẩn Du khiến cậu cũng cảm thấy có chút luyến tiếc.
Từ Phong dùng kẹp tách vỏ cua ra rồi bỏ vào chén của Cẩn Du, hắn ngẩng đầu nhìn cậu rồi nói: – Em định đi đâu?
– Trọ Hân Nghiên thì nhỏ quá nên tạm thời tôi sẽ ở lại Hoa Sách, vừa thoải mái lại có thể phụ giúp Hân Nghiên bán hoa vào những buổi con bé không mở cửa.
Hắn nghe vậy thì liền gật đầu đồng ý, thậm chí còn khiến tinh thần thoải mái hơn một chút, dù sao nơi đó cũng không cách quá xa nhà hắn vả lại còn là nơi hắn thường xuyên lui tới nên hoàn toàn không có vấn đề gì. Xong xuôi, Từ Phong mới ngỏ ý muốn đưa cậu đến Hoa Sách nhưng lại bị Cẩn Du từ chối, ở đây thì không nói gì nhưng một khi xuống chung cư, đi một bước thì đã liền bị vô vàn ánh mắt phán xét dán lên người nên cậu muốn rời đi trong âm thầm bằng xe taxi mà mình đã gọi từ trước.