Chương 39: Đối Mặt (2)
…—————-…
Buổi sáng hôm nay có lẽ là một trong số lần hiếm hoi Diệu Hàm được cười nhiều nhất mặc dù Tề Mặc chỉ trò chuyện cùng bà về vài chủ đề vặt vãnh nhưng lại khiến cho bà cảm thấy rất vui, nhưng rất nhanh sau đó lại chuyển chủ đề khiến cho không gian thoáng chốc trở nên ngượng nghịu.
– Tề Mặc, con đã có bạn gái rồi sao?
Hắn đột nhiên bị bà hỏi như thế liền khựng lại, Tề Mặc cũng thật sự không muốn giấu bà nhưng hiện tại chưa phải là thời điểm thích hợp nên hắn chỉ đành dùng kịch bản bao nhiêu năm nay để đối phó.
– Vẫn chưa mẹ ạ, con trai của mẹ vẫn muốn ổn định công việc trước đã, để tình cảm chen vào chỉ sợ rằng mình sẽ kham không nổi.
Diệu Hàm nghe vậy liền chau mày:
– Công việc của con hiện giờ vẫn chưa được xem là ổn định hay sao? Hay là con đợi đến lúc cái thân già này sắp sửa về với ông bà rồi mới dẫn bạn gái về đây.
Tề Mặc nghe bà bà nói xong thì chậm rãi nắm lấy tay bà vỗ vỗ.
– Mẹ à, đừng có nói mấy chuyện xui xẻo như thế nữa. Con chắc chắn sẽ có người yêu, nếu đến năm 40 tuổi con không lấy vợ thì lúc đó mặc cho ba mẹ quyết định.
– Chẳng qua là yêu một cô gái, có gì khó đâu chứ, cái tính ngang bướng lúc nào cũng phải khiến người ta lo lắng.
Diệu Hàm vừa mắng hắn vừa mỉm cười, dù sao bà cũng chỉ muốn quan tâm đến con trai mình mà thôi, sợ rằng hắn lao lực quá độ mà đến sức khoẻ của mình cũng không màng đến, bà biết mình cũng đã có tuổi, không thể lúc nào cũng chăm sóc cho hắn được, nên mới hối thúc Tề Mặc mau tìm cho mình một người bên cạnh quan tâm hắn một chút.
Tề Mặc ngồi cùng bà ở phòng khách thêm một lúc rồi mới tiến lên văn phòng tìm gặp Tề Bá Trung, hai hôm trước bác sĩ riêng của ông có gọi cho Tề Mặc nói rằng bệnh của ông đột ngột tái phát nên hôm nay hắn mới quay trở về thăm, vừa bước vào phòng, hắn đã thấy ông đứng trước cửa sổ, ánh mắt hướng thẳng xuống vườn hoa trước nhà, trên tay còn cầm một ly rượu đã vơi được một nữa, Tề Mặc thấy vậy vội nói.
– Ba, sáng sớm đã uống rượu không tốt cho sức khoẻ đâu.
Sau câu nói của Tề Mặc, gian phòng đột nhiên yên ắng đến lạ thường, chính hắn cũng cảm thấy Tề Bá hôm nay cư xử rất khác, trước đây dù ông có giận hắn chuyện gì thì cũng sẽ nói chuyện, có thể là tranh cãi với nhau nhưng chưa bao giờ cái không khí này xuất hiện giữa mối quan hệ cha con của họ.
Tề Mặc định nói thêm gì đó nhưng rất nhanh ông đã uống hết số rượu còn lại trong ly rồi mới ngồi xuống bàn làm việc rút ra chai rượu trên kệ định rót thêm thì lúc này Tề Mặc đã tiến đến bên cạnh giật lấy chai rượu, hắn nói.
– Ba! Có chuyện gì vậy?
Vừa dứt lời, Tề Bá như giọt nước tràn ly, sự tức giận dồn nén từ đêm qua khiến ông vội vung tay tát thẳng vào mặt của hắn một cái, ngay lúc Tề Mặc chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ông đã vội để xấp ảnh trên bàn, Tề Mặc nhìn thấy liền vội cầm lên xem, từ những tấm ảnh ở bệnh viện cho đến chung cư đều bị chụp lén hắn và Cẩn Du thân mật, hôm nay lại đưa đến tay của Tề Bá khiến ông đùng đùng tức giận, trong đầu của Tề Mặc lúc này cũng có vô số câu hỏi, rốt cuộc đây là ý gì? Là ai muốn hãm hại hắn?
Tề Mặc xem đến bức ảnh cuối cùng trong khi gò má của hắn sớm đã ửng đỏ, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh đặt xấp hình xuống rồi hạ giọng:
– Ba, là ai đã đưa cho ba thứ này?
Tề Bá Trung lúc này mới cất lời, sự phẫn nộ của ông hiện rõ qua từng lời nói, chẳng qua là Tề Bá vẫn muốn giữ cho mình một chút sự tôn nghiêm mà thôi, tuy tức giận nhưng ông biết Tề Mặc lẫn CIQ của hắn đều có sức ảnh hưởng trong truyền thông, lỡ như chuyện này lan ra ngoài sẽ gây không ít thị phi cho cả tập đoàn, đứng trên cương vị là chủ tịch, Tề Bá biết việc gì nên và không nên làm ngay lúc này, về vấn đề của Tề Mặc, ông muốn tự mình giải quyết mọi chuyện một cách êm đẹp.
Trước câu hỏi của hắn, Tề Bá có hơi bất ngờ nhưng nó lại càng làm cho ông sục sôi hơn khi câu nói đầu tiên hắn hỏi không hề bào chữa cho bản thân mà lại muốn biết kẻ đứng sau vụ này.
Ông quát:
– Việc đó có quan trọng không, HẢ?!!!
Tề Mặc một khi đã nghiêm túc thì khó có chuyện gì làm hắn lung lay, về chuyện của Cẩn Du, hắn sớm đã có dự định nói cho ông bà biết chuyện, nhưng hiện giờ có người muốn vạch trần mối quan hệ này thì hắn cũng không muốn phải giấu giếm gì thêm, đối diện với sự tức giận của ông, Tề Mặc càng muốn nói ra hết những gì hắn nghĩ trong đầu.
– Ba, trước giờ con chưa từng cầu xin ba chuyện gì, cũng chưa từng cãi lời ba trong công việc, nhưng chuyện này là chuyện tình yêu của riêng con, con mong ba hãy để cho con được tự quyết định những chuyện mình làm, con yêu cậu ấy là thật, trước kia, hiện tại hay tương lai cũng đều là thật.
Tề Bá Trung biết rõ tính cách của con trai mình ngang bướng, nhưng ông cũng không thể lường trước được bản thân mình sẽ bị kích động bởi những lời nói của Tề Mặc, hắn không phủ nhận, không bao biện, không chối bỏ thứ tình cảm lệch lạc kia để đổi lấy sự trong sạch cho mình trong mắt của Tề Bá, ngược lại từng câu từng chữ đều thể hiện sự chắc nịt, quyết đoán của mình.
Tề Bá nghe xong hơi thở sớm đã trở nên dồn dập, sự tức giận khiến từng đường gân máu hằn bên trong củng mạc, ông giận dữ đập tay lên bàn làm việc, thanh âm phát ra vô cùng chói tay khiến cho bất cứ ai nếu đứng trong gian phòng này cũng phải giật mình khiếp sợ, dù vậy nhưng Tề Mặc vẫn giữ cho mình một sự bình tĩnh nhất định, hắn nhìn thẳng vào mắt của Tề Bá, người đàn ông chinh chiến bao năm trên thương trường, giờ đây lại phải sắp chào thua cái tình yêu ngớ ngẩn của đứa con trai mà ông hết mực thương yêu.
Tề Mặc cảm thấy bản thân không còn gì để nói thêm liền hạ giọng nhẹ nhàng.
– Bác Sĩ Luân nói tình hình sức khoẻ của ba không tốt, không nên uống rượu nhiều và tránh kích động mạnh, đến giờ con phải đi làm rồi.
Nói xong Tề Mặc liền xoay người rời đi, nhưng chỉ bước được vài bước thì ông đã gằn gọng.
– Tao cho mày ba ngày để giải quyết chuyện này, cắt đứt toàn bộ với nam nhân kia, còn nếu không thì đừng trách Tề Bá này vô tình.
Trước lời răn đe của Tề Bá, Tề Mặc cũng có chút bất an cho Cẩn Du, nhưng sau vụ việc lần trước, hắn đã thề rằng sẽ bảo vệ cậu dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, dù cho có phá bỏ giới hạn của mình hắn cũng sẽ làm.
Sau khi nghe xong những gì Tề Bá nói, Tề Mặc vẫn tỏ ra thản nhiên kéo lấy tay nắm cửa, trước khi rời khỏi hắn quay sang nhìn ông rồi nói.
– Những chuyện con cần nói thì cũng đã nói xong rồi, chỉ mong ba chấp nhận.