Chương 18: Đáng
…—————-…
Sau giờ nghĩ trưa, Tề Mặc cùng Cẩn Du quay lại công ty làm việc, nhưng lại không thấy Tư Mỹ đâu, vốn dĩ hắn cũng chẳng quan tâm gì nhiều đến cô ta, không thấy cũng coi như không có, đỡ phiền phức.
Cẩn Du quay về chỗ ngồi của mình trong khi đó mọi người cũng dần quay trở vào làm việc đông đủ, người cuối cùng là Mạn Nhu, vừa vào đã nhìn cậu tỏ vẻ hứng khởi.
– Yo!!! Sao rồi? Được Giám Đốc chở đi ăn cảm thấy như thế nào?
Cẩn Du cơ bản là không để tâm đến những lời Mạn Nhu nói, mặt mũi lúc này cũng trở nên tối sầm lại, cậu quay sang Mạn Nhu cất giọng thắc mắc, lẫn lo lắng.
– Mạn Nhu, cô có nhìn thấy bản thiết kế của tôi ở đâu không? Khi nãy còn ở đây mà?
Mạn Nhu nhìn thấy tập hồ sơ đã mất đi bản thiết kế, trong lòng cũng đột nhiên trở nên bồn chồn, cô ngồi xuống nhỏ giọng.
– Anh tìm kỹ chưa? Khi nãy tôi cũng thấy nó nằm ở đây? Sao nói mất là mất được.
– Rồi!!! Cô nhìn xem tôi có thể cất ở đâu nữa chứ?
Tâm trí của Cẩn Du lúc này sớm đã trở nên rối rắm, cậu nhanh chóng đứng dậy nói lớn.
– Mọi người ơi, khi nãy vào giờ nghỉ trưa tôi có để bản thiết kế của Giám Đốc ở trên bàn, khi quay lại thì không có, mọi người có thấy nó không?
Sau câu nói của Cẩn Du, những tiếng xì xầm to nhỏ bắt đầu vang lên, rất nhanh sau đó Vĩnh Lệ từ xa liền đứng đến đáp.
– Cẩn Du, bản thiết kế là Giám Đốc giao cho cậu xử lý để hôm nay đi gặp đối tác, đâu thể nói mất là mất, cậu làm ăn tắc trách như vậy còn coi ra gì nữa?
Theo sau giọng nói chất vấn của Vĩnh Lệ là những lời lẻ trách móc từ một số đồng nghiệp có thành kiến với Cẩn Du, họ bĩu môi đầy châm biết không ngại dùng ánh mắt khinh khi nhìn về phía cậu đang đứng, Cẩn Du biết bản thân mình được ưu ái cũng vì thế mà nhận được nhiều sự ghen ghét đố kị của những người khác, trong khi cậu đang ngập ngừng thì Mạn Nhu đã vội kéo cậu ngồi xuống.
– Anh nghĩ anh có thể nhờ họ giúp được sao, khi nãy anh và tôi là người rời đi sau cùng đấy, giờ tính sao đây?
Cẩn Du im lặng suy nghĩ, trong khi đó ở bàn làm việc của Vĩnh Lệ, cô lặng lẽ dùng điện thoại của mình gọi cho Tống Dao khẽ nói nhỏ.
[Anh mau đến phòng thiết kế đi, nhân viên mới gây ra chuyện rồi!]
Tống Dao nghe vậy liền nhanh chóng đi đến, còn Cẩn Du cậu cũng hết cách đành tự mình đi đến phòng của Tề Mặc nói cho hắn nghe mọi chuyện, nhưng khi vừa đứng dậy thì Tống Dao cũng vừa đến. Lúc này cậu định nói gì thì Vĩnh Lệ vội đứng lên nói trước.
– Tống Dao, khi nãy anh mang hồ sơ đến cho Cẩn Du, cậu ta không những không làm mà còn để mất bản thiết kế quan trọng trong công ty rồi!!!
Tống Dao vừa nghe xong liền chau mày nhìn Cẩn Du đang ấp úng, anh nói:
– Chuyện này là sao vậy Cẩn Du? Chỉ còn vài giờ nữa là chúng ta bắt đầu gặp đối tác rồi, Tề Mặc mà biết chuyện thì phải làm sao đây?
Cẩn Du có hơi ấp úng, thật sự là lúc này cậu cũng không biết làm như thế nào chỉ đành cúi đầu xin lỗi, nhưng ngay lúc này Tề Mặc cũng từ bên trong thang máy bước ra, mọi người trông thấy anh thì ai cũng bất ngờ nhưng lại thấy hả hê vì sắp có kịch hay để xem, nhất là Vĩnh Lệ.
Tề Mặc vừa bước ra khỏi thang máy, trông thấy Tống Dao cũng ở đây liền cất lời.
– Cậu làm gì ở đây vậy Tống Dao?
Tống Dao quay sang nhìn Cẩn Du một cái liền nói.
– Bản thiết kế hôm nay anh giao cho Cẩn Du đã bị mất rồi!
Tề Mặc nghe xong không những không bất ngờ mà còn vô cùng điềm tĩnh, thứ hắn chú ý đó chính là thái độ khép nép của Cẩn Du, không biết tại sao Tề Mặc lại cảm thấy cậu lúc này rất đáng yêu, hắn tiến lại gần bàn của Cẩn Du, nhìn sơ qua một lượt rồi khẽ nói.
– Cứ tưởng là mãnh hổ hoá ra cũng chỉ là mèo con!!!
– Mất rồi thì thôi, vẫn còn nhiều thời gian mà. Cẩn Du, cậu hãy làm lại bản thiết kế mới dựa trên yêu cầu của đối tác.
Nói xong hắn liền xoay qua phía Tống Dao.
– Cậu liên lạc với phía đối tác bảo hôm nay tôi bận, hãy dời lại buổi hẹn vào ngày mai nhé!
Nói xong hắn liền rời đi, để lại nhiều sự ngỡ ngàng sau lưng, Vĩnh Lệ từ xa cũng không thể giấu nổi sự bực tức của mình, cô ta có mơ cũng không thể ngờ cậu ta có thể được lòng Giám Đốc đến như vậy, thứ mà nhiều năm qua cố gắng tranh giành cũng chẳng thể với tới được, Vĩnh Lệ cuối cùng cũng chí có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng lưng của Tề Mặc dần khuất bóng sau cánh cửa thang máy, còn Tống Dao cũng rời đi ngay sau đó.
Bên trong thang máy, anh có hơi khó hiểu hỏi hắn.
– Tề Mặc, anh đã dời lịch hẹn lần thứ 2 rồi, lần này dời lịch hẹn tiếp, liệu họ còn muốn hợp tác với chúng ta không?
Hắn cho tay vào túi quần trông vô cùng thong thả, thản nhiên đáp.
– Ngày mai nhất định sẽ đến còn nếu họ không đồng ý thì hủy hợp đồng cho tôi.
Tống Dao lúc này cơ bản là cảm thấy vô cùng bất lực, anh đáp:
– Chỉ vì một nhân viên mà anh muốn hủy cả hợp đồng, như vậy có đáng không?
– Đáng!!! Rất đáng.
Tống Dao: “_”