Chương 97 - Ích kỷ như nhau thôi
– Xin chào, có phải là chị Lý Nguyệt Vãn không?
– …. Phải, là tôi.
Giọng điệu Lý Nguyệt Vãn lạnh lùng bất thường, rất khác biệt so với lần đầu anh gặp cô ấy tại đám cưới ở Minh Thành. Nhưng vì đang vội vã tìm kiếm Tiết Nhiên Ly, cho nên anh không để ý nhiều đến thái độ hời hợt của Lý Nguyệt Vãn.
– Tôi là Thiệu Huy, chồng của Nhiên Ly đây?
– A, chào anh, Nhiên Ly muốn tìm tôi sao? Điện thoại của cô ấy đâu?
Giọng điệu của Lý Nguyệt Vãn thay đổi hẳn, trở lại thành người nhiệt tình, hòa đồng giống hôm ở đám cưới, chỉ là nếu thật sự để ý kỹ, thì đây giống như một giọng nói đang kìm nén gì đấy. Nhưng Mã Thiệu Huy vẫn là không để tâm đến thanh âm lên xuống thất thường của cô, cái anh chú tâm chính là nội dung câu Lý Nguyệt Vãn vừa nói.
Tiết Nhiên Ly có vẻ như đã cắt đứt hết mọi liên hệ thân cận với cô rồi. Ngay cả bạn thân Lý Nguyệt Vãn còn không biết, thì anh phải biết tìm cô ở đâu đây?
– Cô có biết Tiết Nhiên Ly đặc biệt thích tới những nơi nào để giải tỏa hay nghĩ dưỡng gì không?
Đầu dây hạ quãng âm xuống, Lý Nguyệt Vãn lắc đầu trả lời:
– Ngày thường ngoại trừ học, làm thêm, ở nhà thì cậu ấy còn đi đâu được chứ. Nhà cậu ấy rất nghèo…. Xin lỗi anh nha, tôi còn đang bận việc.
Mã Thiệu Huy im lặng không lên tiếng nữa. Cả người chìm đắm trong sự mất mát cực lớn. Anh bất lực rồi, đành buông xuôi tất cả. Chính Tiết Nhiên Ly đã dứt khoát rời bỏ anh và các con, thì cớ gì anh còn phải đâm đầu vào ngọn lửa tàn nhẫn kia nữa chứ.
Anh cười khổ ngả lưng nằm xuống giường, đôi mắt đã mất ngủ nhiều ngày cuối cùng lại nặng nề nhâm chặt lại. Một giấc ngủ đầy sự bất an, anh ngủ không ngon, nhưng lúc tỉnh dậy thì đã hơn một ngày rưỡi trôi qua.
Sau một cơn ngủ dài, lúc tỉnh dậy Mã Thiệu Huy chỉ thấy mơ màng, đầu óc quay cuồng không tỉnh táo. Anh dùng sức đứng dậy để vệ sinh cá nhân, thay đồ và bắt đầu một cuộc sống mới.
Công ty Mã Thị nghe tin ông chủ đã trở lại công ty, ai cũng vui mừng thở dài. Phải nói, tuy rằng trong lúc làm việc anh có hơi khó tính, không khác gì ác quỷ, nhưng ít ra năng lực điều hành rất tốt, một mình anh trẻ tuổi có thể dẫn dắt Mã Thị lên top đầu ngành kinh doanh.
Mã Thiệu Huy gạt bỏ hết những vướng mắc với Tiết Nhiên Ly, nếu cô đã nhẫn tâm như thế, thì cớ gì anh còn phải níu kéo làm chi. Anh tự dặn lòng, để rồi xem, thiếu vắng anh cô chịu đựng được bao lâu.
Anh là người cô yêu đơn phương, không chỉ một vài tháng, mà phải tính theo cả năm. Người tính tình không chịu bỏ cuộc như cô, làm sao có thể quên anh được. Chắc hẳn cô chỉ đang giận dỗi, làm giá một xíu thôi.
Tự bản thân đinh ninh như thế, Mã Thiệu Huy cười khẩy xem nhẹ ý trí của Tiết Nhiên Ly. Anh tiếp tục lao đầu vào trong công việc, cố gắng đẩy lùi mọi suy nghĩ liên quan đến cô, anh bù đắp những khoảng trống thời gian vào đống giấy tờ dày cộm. Chỉ sợ một phút rảnh rang là lại vô thức nhớ đến Tiết Nhiên Ly.
Mã Thiệu Huy khổ sở, mà bên Tiết Nhiên Ly cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Thời điểm Mã Thiệu Huy gọi điện cho Lý Nguyệt Vãn, từ số điện thoại cô ấy đã nhận ra là anh. Nhưng đưa mắt nhìn sang người con gái yếu ớt nằm trên giường thở oxy, lại thêm quyển nhật ký của Tiết Nhiên Ly. Phải dặn lòng bình tĩnh rất nhiều, cô mới chịu bắt máy nghe.
Giọng nói của Mã Thiệu Huy đâm xuyên qua hai tai của Lý Nguyệt Vãn, cô cảm thấy âm thanh này cực kỳ chói tai và khó nghe. Bàn tay siết chặt chịu đựng, rồi gằn giọng nói không biết tin tức gì của Tiết Nhiên Ly.
Đây cũng là nguyện vọng mà Tiết Nhiên Ly luôn viết vào nhật ký, mỗi ngày cô đều dành chút thời gian ra, tỉ mỉ ghì chặt từng nét bút, dòng chữ cô cố gắng để tâm nhiều nhất, lại chính là cầu mong Mã Thiệu Huy đừng biết tới bệnh tình của cô.
Lý Nguyệt Vãn đọc nhật ký của cô, nước mắt cứ chảy dài, miệng chỉ có thể trách Tiết Nhiên Ly là đồ ngốc, vì sao cứ phải sống hết mình và nghĩ ngợi tới người không đáng chứ.
Mà bản thân Lý Nguyệt Vãn cũng tự trách chính cô ấy. Bởi lẽ mang tiếng là bạn thân thấu hiểu tâm tình, thế mà cô lại không rõ đến tuyến tình cảm và cuộc sống hôn nhân gượng ép của bạn mình. Nếu như khi đó cô biết tin, cô nhất định quậy lớn lên, ngăn cản cuộc hôn nhân này.
Cái gì mà sinh cháu cho nhà họ Mã, rồi gì mà làm ngôi sao cứu tinh số mệnh của Mã Thiệu Huy. Lý Nguyệt Vãn cười khinh, tất cả chỉ là dối trá thôi, nếu Mã Thiệu Huy được kéo dài tuổi thọ, thì ai sẽ kéo dài cho Tiết Nhiên Ly đây? Nếu không phải vì lựa chọn sinh đứa bé, thì ít ra cô ấy vẫn còn kịp thời gian để xạ trị bệnh già trước tuổi hiếm gặp này rồi.
Thật là ích kỷ, ai cũng ích kỷ giống như nhau….
Lý Nguyệt Vãn nắm lấy bàn tay già nua của Tiết Nhiên Ly, cô ấy áp nó lên má mình, nước mắt chạm ướt cả lòng bàn tay của Tiết Nhiên Ly.
– Kiếp sau, nhất định kiếp sau, tớ sẽ bảo vệ cậu bằng mọi giá.
Tiết Nhiên Ly đã ngủ sâu, nhưng ngón tay vẫn còn giật giật nhẹ. Lý Nguyệt Vãn nhận ra và cười nhẹ, xem như là Tiết Nhiên Ly đã đồng ý lời thề của cô ấy rồi.
Sự cầu nguyện, tha thiết của Lý Nguyệt Vãn và tất cả mọi người trong bệnh viện đều bị ông trời ruồng bỏ. Chỉ hai tuần sau, Tiết Nhiên Ly thật sự sắp phải ra đi rồi. Ngay cả khi truyền chất dinh dưỡng vào cơ thế, cơ thể tự sản sinh ra chất kháng cự, vì bị sốc thuốc nên Tiết Nhiên Ly không nạp được thêm dưỡng chất, cô cuối cùng đã từ bỏ ý chí, bản thân chỉ có thể nằm im chờ cho tim ngừng đập mà thôi.