Chương 93: Nỗi đau phải gánh chịu
Đau khổ hơn là khi trong tâm anh có bệnh, một căn bệnh khiến cho trái tim con người lạnh buốt khó chịu.
Chỉ mới qua có hai tuần thiếu vắng Tiết Nhiên Ly, Mã Thiệu Huy cảm giác bản thân không chịu nổi nữa rồi. Ngay đêm chỉ ở trong phòng từng là của hai người, tay trái ôm bình rượu, tay phải kẹp chặt điếu thuốc đang cháy dở.
Cho dù rượu và thuốc lá có thể làm cho người ta sưởi ấm được cơ thể, thế nhưng Mã Thiệu Huy vẫn cứ cảm thấy cơ thể lạnh đến mức run rẩy, lồng ngực ỉ ôi đau đớn, cuống họng khô khốc, giọng nói khàn đặc, vậy mà miệng cứ lẩm nhẩm tên của Tiết Nhiên Ly.
– Nhiên Ly…. Em đang ở đâu? Vì sao bỏ anh và con ở lại chứ?
Câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí của anh, rốt cuộc bản thân anh chẳng biết giải đáp câu hỏi này như thế nào, cô bỏ không một lời nói và lý do. Anh cũng tự nhìn nhận bản thân, rõ ràng trong cuộc hôn nhân này tuy bắt đầu có hơi sai trái, nhưng thời gian dần trôi, anh đã cố gắng làm tốt nghĩa vụ của một người chồng đối với cô. Vì sao chứ? Vì sao cô vẫn bỏ rơi anh, giống hệt như cách mà Bình Nhu đã đối xử với anh giống trước kia… Cô là kẻ tàn nhẫn với anh như thế sao?
Ngày hôm đó, lúc sáng thức dậy anh chẳng thấy Tiết Nhiên Ly đâu cả. Đến phòng của Mã Du thì chỉ thấy hai anh em cậu và Vũ Vũ đang đánh một giấc ngon lành trên giường lớn.
Anh hoang mang, khó hiểu đi hỏi Chu Hồng Ngân và những người giúp việc trong nhà. Cuối cùng không có ai có tin tức gì cả. Lại nghe có người báo cáo, bảo vệ của nhà họ mã bị đánh ngất trước cổng.
Bỗng nhiên trong lòng có linh cảm không tốt lắm. Mã Thiệu Huy điều động người đi tìm tung tích của Tiết Nhiên Ly. Khó khăn lắm mới có kết quả ở sân bay.
Mã Thiệu Huy vừa hào hứng truy vợ lại vừa giận dỗi khi cô chơi trốn tìm với anh. Nhưng rồi khi đến sân bay để điều tra, anh phát hiện Tiết Nhiên Ly thật lắm trò và tàn nhẫn với anh.
Cô đã đặt vé máy bay đến Anh, thế nhưng cô chẳng hề lên máy bay. Cứ thế thông tin bị biến mất từ lúc đó. Một chút tin tức cũng không còn thấy nữa, giống hệt như cô thật sự đã lên máy bay và bay sang Anh vậy.
Quay trở về nhà, Mã Thiệu Huy tức giận nổi điên lên, tất cả đồ vật có trong nhà và thu vào trong tầm mắt anh đều bị đập vỡ nát tan tành. Âm thanh thanh thúy đến mức xé lòng người nghe. Vũ Vũ trong phòng nghe tiếng ồn liền khóc nức nở, tiếng khóc chẳng hiểu sao vào tai ai cũng cảm thấy thật thê lương.
Mã Du dùng hết sức để dỗ dành Vũ Vũ, Mã Thiệu Huy nghe tiếng con khóc liền đau lòng, anh nghiến chặt răng chịu đựng và đi về phòng ngủ của mình và Tiết Nhiên Ly.
Nếu như anh biết Tiết Nhiên Ly lén lút thay quần áo khác lạ và bắt xe từ sân bay đến trạm xe tàu hoả, thì chắc chắn anh sẽ lục tung các trạm xe tàu hoả và tra cho ra được vị trí mà cô đi đến.
Mã Thiệu Huy nhấn chìm bản thân trong rượu và thuốc lá, anh cảm thấy cực kỳ tức giận, lại có thêm một nỗi hận khó nói thành lời đang bắt đầu phá vỡ trong anh, cho dù anh có cố kìm nén nỗi hận ấy, chỉ tiếc anh là kẻ yếu hèn, từng ngày thiếu vắng Tiết Nhiên Ly đều không thể chịu đựng nổi, một chút một vết nhọn hiện ra và đâm vào nơi giam cầm nổi hận ấy.
Từ từ nó đã đục đẽo thành vết nứt lớn, anh sợ trong giây phút bất chợt không thể chống cự, cái thứ xấu xa không nên đó sẽ bị bùng phát ra ngoài.
Anh không muốn, không hề muốn áp đặt lên người cô một vết nhơ của sự căm hận ấy. Cô là người anh yêu, là người anh tin tưởng, là một thiên sứ trong sáng không chút tham vọng gì cả. Cô không thể nào thành một tội đồ làm tâm can anh đau nát như thế được.
Mã Thiệu Huy cứ tự mình ngồi dằn vặt và tự chống chọi với những suy nghĩ của bản thân. Đôi mắt đã đỏ ngầu lúc nào không hay, nước mắt đóng thành vết vảy mỏng, từng lớp từng lớp ở trên má anh, cứ hết đợt này rồi lại thêm đợt khác rơi xuống xếp chồng.
Cũng trong khoảnh khắc ấy, Tiết Nhiên Ly cũng chẳng vui vẻ hơn Mã Thiệu Huy chút nào cả. Cơ thể đau đớn khó chịu, giống như bị trúng độc vậy, hàng vạn côn trùng nhỏ cứ nhúc nhích trong cơ thể cô, mỗi lần đi qua một nơi đều gắng sức mà đục khoét lớp mỡ thịt trong người cô.
Cổ tay của Tiết Nhiên Ly đầy dấu vết của kim tiêm. Mỗi ngày đều phải truyền nước biển và dịch dinh dưỡng. Hàm răng nhức mỏi, cơ miệng yếu ớt không thể nhai hay nuốt cháo trắng.
– Ly ơi, cậu cố lên… Đừng có bỏ mình lại đây.
Lý Nguyệt Vãn ngồi bên giường bệnh chăm sóc Tiết Nhiên Ly. Cô ấy nhìn sắc mặt của Tiết Nhiên Ly càng lúc càng trắng bệch, nước mắt của cả hai người đều giống nhau, người vì cơn đau mà nhẫn nhịn khổ sở, chỉ tiếc tuyến lệ không nhẫn được.
Còn người lành lặn còn lại thì khóc sướt mướt, bởi lẽ Lý Nguyệt Vãn phải đối mặt hằng ngày với nỗi đau của bạn thân mình.
Nhìn cách Tiết Nhiên Ly chống cự với căn bệnh quái ác càng làm cho Lý Nguyệt Vãn thấy thương tâm hơn. Bạn thân phải đối mặt với cái chết, còn chính mình thì lại chẳng thể làm được gì ngoại trừ trơ mắt nhìn từng cơn đau quằn quại chiếm lấy cơ thể Tiết Nhiên Ly.
Tiết Nhiên Ly ra sức nghiến răng, thế nhưng sức lực chẳng còn là bao, còn kém hơn cả đứa con nít nghiến răng. Cứ mỗi ngày cơ thể của cô đều lên cơn đau quằn quại. Bệnh tật cứ bủa vây lấy thân thể yếu gầy ấy. Ngay cả vết mổ lúc sinh còn khiến cô trở nên tệ hơn.
Có thể nói, trên người Tiết Nhiên Ly chỗ nào cũng đau, chạm nhẹ vào da thịt cũng gây ra cảm giác ran rát, đau xót. Làn da nhăn nheo giống như người da, lớp da cũng mỏng tanh, cô vốn đã gầy nhỏ, bây giờ chẳng khác nào da bọc xương.
Căn bệnh bộc phát phải đợi mười phút hoặc hơn mới qua đi. Tiết Nhiên Ly thở dốc nằm trên giường. Môi mấp máy van xin Lý Nguyệt Vãn:
– Cứu tớ….. Cho tớ chết đi….
Tiết Nhiên Ly không thể kiên cường thêm được nữa rồi, càng ngày càng mệt mỏi. Trong đầu ký ức cũng dần mơ hồ, cô sợ…. Rất sợ bản thân tới lúc chết lại quên đi tất cả. Chẳng thà bây giờ chết ngay, trước khi đầu thai thì vẫn còn ghi nhớ được mọi người. Hàng nằm cô cũng có thể quay về báo mộng hoặc cầu bình an cho họ.
Thời gian càng kéo dài, cô càng thấy đau khổ và bứt rứt trong tim. Không chịu được nữa rồi, cô đã đau đủ rồi, chỉ nguyện cái chết đến càng sớm càng tốt, người yêu quý cô cũng đỡ dằn vặt hơn….
Tiết Nhiên Ly khóc cạn nước mắt, bọng mặt đã sưng to lắm rồi, chẳng thể khóc thêm được nữa. Cô mệt mỏi mà thiếp đi, và mang hình ảnh Lý Nguyệt Thiền đang khóc sướt mướt đi vào giấc mộng.
Ngày ngày lẫn đêm, giấc mơ của cô luôn là ác mộng, quả thực rất đáng sợ, nhưng khi tỉnh dậy thì bản thân chẳng nhớ được gì, chỉ biết là bản thân đã trải qua một điều khủng khiếp, chẳng khác gì so với thực tại.