Chương 92: Dứt khoát rời đi
Bước chân của anh rón rén, tay nhẹ nhàng vặn chốt cửa đi vào phòng nghỉ dưỡng của Tiết Nhiên Ly. Đặt kế bên giường nằm là cái nôi em bé cao ngang với giường của Tiết Nhiên Ly.
Ánh mắt của Mã Thiệu Huy chứa đầy sự mệt mỏi, đã hai ngày liền anh đều trong tâm trạng căng như dây thun, sơ hở một xíu là bị đứt ngang giữa chừng. Nghe Chu Hồng Ngân kể lại, thì Tiết Nhiên Ly sinh thường khó nên phải sinh mổ, cho nên sức khoẻ cũng yếu dần đi. Anh sợ nhất chính là dưỡng không kỹ rồi lại bị nhiễm trùng.
Mã Thiệu Huy đi tới mép giường, anh vươn tay tới vén nhẹ tóc mai của cô. Nào ngờ chỉ với động tác nhỏ như thế cũng làm cho Tiết Nhiên Ly tỉnh giấc.
Anh đứng trong bóng tối, ngoài trừ cái bóng đen cao lớn thì cô thật sự không nhìn rõ mặt. Nhưng anh là người mà cô có chấp niệm, cho nên chỉ cần đứng gần, thì cơ thể của anh như tản ra mùi hương đặc biệt. Và còn có mùi nồng thuốc lá mà anh thường hay hút.
– Anh, về rồi ạ?
– Làm em tỉnh giấc rồi.
Mã Thiệu Huy không còn kiêng dè gì thêm, anh áp lòng bàn tay vào một bên má của cô, hơi ấm phủ lên má, hơi thở của cô thì phả vào tay anh, cả hai vô thức dùng cách đặc biệt truyền hơi ấm cho nhau.
– Sao anh không về nhà nghỉ ngơi luôn đi, đến đây làm chi cho mệt sức.
– Anh lo lắng cho hai mẹ con em.
Tiết Nhiên Ly ở trong bóng tối, anh không thấy được sắc mặt của cô, nhưng vì tay đang đặt trên má cô, nên có thể cảm nhận được hành động lắc đầu của cô.
Bây giờ Mã Thiệu Huy có tới đây thì cũng đã muộn giờ rồi, hai mẹ con cô vẫn còn phải nghỉ ngơi, giờ anh xuất hiện, không chỉ làm phá đi giấc ngủ của cô, mà lỡ đâu Vũ Vũ nhạy bén lại tỉnh giấc thì rất phiền. Con bé này tuy nhỏ nhưng cũng rất hành người. Vừa háu ăn lại biếng ngủ. Phải dỗ rất lâu thì mới đi vào giấc được.
Vả lại anh bận rộn công việc, lại bay về trong đêm, còn chưa ăn uống, nghỉ ngơi gì đã chạy đôn chạy đáo đến bệnh viện. Cô không muốn anh phải ngốc nghếch mà làm tổn hại đến sức khoẻ được. Việc nào hợp lý thì hãy nên làm trước.
Tiết Nhiên Ly phải nhỏ nhẹ thủ thỉ với Mã Thiệu Huy một hồi thì anh mới chịu đi về nhà nghỉ ngơi. Cô dõi theo bóng lưng của anh, đợi cho đến khi bị che khuất bởi cánh cửa lớn, cô trở nhẹ mình nằm nghiêng, quay lưng ra hướng cửa, còn bản thân thì đối diện với nôi nhỏ của Vũ Vũ.
Tiết Nhiên Ly cố gắng chống tay đứng dậy, bước chân chậm chạp đi tới gần bé con đang say sưa ngủ. Cô híp mắt cười, thế nhưng nước mắt vẫn chẳng thể kiềm được mà rơi lã chã ở hai bên má.
Cô muốn đưa tay ra vuốt ve con, nhưng cũng vì sợ con bé thức nên chỉ đành níu giữ lại suy nghĩ và hành động của bản thân. Cả đêm hôm đó, cô thức trắng nhìn Vũ Vũ. Từng đường nét trẻ con ấy đã khắc sâu vào trái tim của cô, vô tình lấn át đi cả ký ức mà cô dành cho Mã Thiệu Huy. Hiện tại ngay thời khắc này, trong đầu cô chỉ toàn quẩn quanh tới Mã Thời Hạ và Mã Du.
Đây là hai đứa con đáng yêu mà ông trời đã đem đến cho cô. Có hai đứa bé ấy, cả đời còn lại không còn hối tiếc gì nữa.
Mãi cho đến khi bảy giờ sáng, Mã Thiệu Huy tranh thủ tới bệnh viện, Tiết Nhiên nghe có tiếng bước chân ở bên ngoài, cô giả vờ đứng dậy, chậm chạp đi tới phòng vệ sinh.
Mã Thiệu Huy mở cửa ra liền thấy cô đã tỉnh, anh vội đi đến dìu cô đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Động tác của anh dịu dàng và nâng niu cô. Tựa như thời khắc này cô giống hệt miếng đậu hũ non dễ vỡ nát vậy….
Vài ngày tới, Mã Thời Hạ đã mở mắt ra được, đôi mặt của bé tròn xe, giống hệt Tiết Nhiên Ly ở phiên bản nhỏ vậy. Hai má phúng phính lại hồng hào, môi nhỏ cứ nhấp nhấp muốn đòi sữa mẹ.
Mà Tiết Nhiên Ly đặc biệt chiều chuộng con bé. Cho bú sữa mẹ, rồi làm thao tác vỗ lưng ợ hơi, cùng con chơi đùa lục lạp. Tất cả những gì mà người mẹ làm cùng con cái cô đều gấp rút làm liền, chỉ sợ sẽ không còn được cơ hội nào nữa.
Chu Hồng Ngân và Mã Thiệu Huy thì cũng không có ý kiến gì về việc cô chiều con gái nhỏ. Dẫu sao ai cũng đều thích cưng nựng giống vậy, cho nên chẳng ai phản đối gì cả.
Chu Hồng Ngân nhìn Tiết Nhiên Ly dịu dàng chăm con, bà cười hiền từ hạnh phúc. Cũng mừng cho Mã Thiệu huy vì đã có một mái ấm nhỏ bình yên, đầy đủ nếp và tẻ, vợ lại còn hiền lành chăm giỏi.
Ngay cả Mã Thiệu Huy cũng suy nghĩ giống như Chu Hồng Ngân, anh cực kỳ trân trọng tổ ấm nhỏ này kìa mình. Chỉ tiếc… anh đã không thể có cơ hội đối xử tốt hơn với Tiết Nhiên Ly được nữa rồi.
Một tháng cứ thế dần trôi, vừa kết thúc tiệc đầy tháng cho công chúa nhỏ nhà họ Mã xong, Tiết Nhiên Ly sắp xếp gọn đồ đạc, quà cáp của Vũ Vũ sang một bên. Sau đó canh không có ai ở trong phòng, Tiết Nhiên Ly quyến luyến ôm bé con vào lòng, nước mắt lén lút rơi xuống, thấm ướt cả một mảng áo trên người bé con.
Lúc nhận ra điều đó, cô sợ hãi thay quần áo cho con, vừa thay vừa sụt sịt mũi. Đứa trẻ cứ ân a vài từ, mắt mở tròng thật lớn để nhìn gương mặt nhiễm đỏ hai má của mẹ.
– Con gái ngoan, từ nay không còn mẹ ở bên cạnh, con vẫn phải ăn mau chóng lớn, tương lai hãy sống một cuộc đời hạnh phúc, tự do nha con. Và nếu được, con hãy lựa chọn người đàn ông yêu con, vì con mà làm tất cả….
Tiết Nhiên Ly nói lắp nhưng lại nói rất nhiều, giống như câu chuyện sẽ chẳng thể nào có hồi kết được. Vũ Vũ ngồi lắng nghe mẹ nói chuyện với mình, hiển nhiên là chẳng thể nghe hiểu được gì cả, thế nhưng dáng vẻ cực kỳ chuyên tâm, giống như là một người lớn trưởng thành.
– Mẹ yêu con rất nhiều.
Tiết Nhiên Ly cúi đầu hôn Vũ Vũ, từ mắt, mũi, má, ngay cả tay và chân, mỗi chỗ cô đều hôn qua một cách đầy trân trọng và nâng niu.
Vừa kết thúc xong, Mã Thiệu Huy mở cửa đi vào trong, Vũ Vũ thấy cha liền ê a vui vẻ muốn ôm. Mã Thiệu Huy phì cười đi tới bế con bé lên và đặt vào lòng của mình. Anh ngồi cạnh Tiết Nhiên Ly, nhìn dáng vẻ uể oải và đôi mắt phiếm hồng của cô, anh lo lắng hỏi:
– Em mệt sao, nếu vậy thì nghỉ ngơi trước đi. Vũ Vũ cứ để anh lo cho.
– Không sao, đêm nay cứ để em ru con bé ngủ đi ạ.
Mã Thiệu Huy lưỡng lự nhìn cô, cảm giác sắc mặt và giọng điệu của cô không đúng cho lắm, nhưng anh lại chẳng rõ là có vấn đề chỗ nào.
– Em không sao thật chứ?
– Thật, anh mau đi tắm rửa, nghỉ ngơi đi.
Tiết Nhiên Ly dành Vũ Vũ từ trong tay anh, sau đó dùng một tay khác đẩy Mã Thiệu Huy đi vào phòng tắm.
Đêm nay là ngày cuối cùng cô ở cùng với con, cô không muốn bỏ lỡ một phút giây nào cả. Tiết Nhiên Ly bế Vũ Vũ đi xuống phòng của Mã Du. Cô cũng rất muốn được nhìn thấy cậu con trai đáng yêu này.
Tiết Nhiên Ly ngồi kể chuyện ru ngủ cho hai anh em, và đêm hôm đó, cả ba người ngủ cùng với nhau. Gần rạng sáng, Tiết Nhiên Ly rón rén đi về phòng ngủ chính của mình và Mã Thiệu Huy, cô chậm rãi đi tới cạnh anh. Đôi mắt say sưa nhìn dáng vẻ anh ngủ, hơi thở nhịp nhàng, chân mày thư giãn, dáng vẻ điềm tĩnh như một ánh trăng sáng.
Tiết Nhiên Ly đưa tay ra giữa không trung, gần sát với khuôn mặt yên tĩnh của anh. Cô chầm chầm khắc họa từng đường nét của anh và cho vào tâm trí của mình.
Chẳng biết bản thân có thật sự nhớ được tất cả hay không, nhưng thà có hành động gìn giữ còn hơn chỉ ngồi im chờ đợi căn bệnh cứ từ từ lấy đi mọi thứ của cô.
Tiết Nhiên Ly cắn răng quyết định cực kỳ dứt khoát. Cô lấy ra một cái túi nhỏ xách tay mình soạn sẵn cất trong hộc tủ đồ riêng. Bước chân vội vàng rời đi không do dự.
Đến ngoài cổng vẫn có người canh gác, Tiết Nhiên Ly lén lút đứng đằng sau bảo vệ, từ trong túi lấy ra ống tim nhỏ, dù sao thân thể cô có từng học qua võ thuật, nên động tác không chút lúng túng.
Cô dùng sức đâm kim nhọn vào sau gáy bảo vệ và khiến ông ta ngủ say. Thấy ông đã thấm thuốc ngủ, Tiết Nhiên Ly vẫn có chút tình người, cô phủ lên người bảo vệ tấm chăn nhỏ, sợ đâu sáng mai tỉnh dậy thì sinh bệnh mất.
Trước đó cô cũng đã đặt sẵn xe taxi tới đây và đứng núp vào một góc đường gần đó. Chiếc xe nhanh chóng đưa cô đến sân bay, mọi thứ đều diễn ra cực kỳ suôn sẻ. Chỉ riêng mỗi trái tim của cô thì vẫn luôn mắc kẹt ở nhà họ Mã ấy.
Bao nhiêu kỷ niệm, nỗi buồn sâu xa và nỗi nhớ da diết cứ quẩn quanh trong tâm trí của cô. Cho dù đang ngồi trên máy bay, ánh mắt vẫn cứ mãi vấn vương nhìn về hướng căn nhà nhỏ của riêng cô.