Chương 87: Bản lĩnh con cần phải có
Bầu trời rất thích thoả lòng người, ánh sáng ấm áp không chói gắt, sắc trời mát mẻ, gió thoảng thổi nhẹ lay động cả lòng người.
Lúc đến công viên, Tiết Nhiên Ly được chị bảo mẫu giúp đỡ ngồi xuống ghế nghỉ ở công viên. Sát cạnh hai bên chỗ ngồi là giống cây Giáng Hương, sắc vàng rực cả một khu.
Có lẽ hôm nay trời xanh mát, là để góp sức phô bày sắc màu rực rỡ của cây Giáng Hương, còn vàng hơn cả ánh nắng của mặt trời.
Tiết Nhiên Ly ngẩng đầu ngước nhìn, gió ở đâu kéo tới, vài bông hoa Giáng Hương rơi lả tả, vài nhánh bị bung ra, đáp nhẹ lên bên má trắng mịn của cô.
Cô cười tận hưởng bầu không khí thoáng mát và mùi hương nhẹ của hoa Giáng Hương. Bảo mẫu đứng kế bên nhìn chăm chú, ánh mắt hết sức tập trung vào vị phu nhân trẻ tuổi này.
Đối với chị Mười, Tiết Nhiên Ly là vị phu nhân trẻ tuổi nhất, dịu dàng nhất mà chị từng gặp. Nhan sắc không phải thuộc dạng sắc sảo, hay là khó thân cận, ngược lại còn làm cho người khác cảm thấy bình yên và thoải mái khi ở bên cạnh Tiết Nhiên Ly.
Chị Mười nhích người cách xa Tiết Nhiên Ly một bước rưỡi, sau đó lén đưa điện thoại lên chụp khung cảnh xinh đẹp trước mắt cho ông chủ của mình.
Mã Thiệu Huy ở bên đầu dây nhận được tin nhắn, nhưng gần đây sắp cuối năm, nên lượng công việc rất lớn, anh không có nhiều thời gian để làm việc riêng. Bận tối mắt tối mũi, cho nên tới lúc xem ảnh chị Mười thì đã quá giữa đêm, anh cảm thấy tức giận không thôi. Chỉ hận không thể tới ngay lúc đó để bắt cô đem về nhà.
– A..a… Du Du giỏi quá, leo cao thật đấy!
Tiết Nhiên Ly nghe thấy có mấy giọng nói non nớt kêu lên ở gần đó, cô ngồi thẳng người lại, mắt nhìn về phía thang leo vận động dành cho trẻ em. Ánh mắt đầy sự tập trung theo dõi hình dáng con trai nhỏ đáng yêu của mình.
Mã Du gần đây rất xuyên tập luyện, cho nên tư thế leo thang đã cực kỳ thuần phục hơn đôi chút, không còn run rẩy hay chập chững như ngày đầu. Ngay cả phần khớp gối nối với chân giả cũng đã cử động linh hoạt hơn rất nhiều.
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì cố gắng sức leo cao, vầng trán trắng mịn bị phủ đầy lớp mồ hôi mẹ, mồ hôi con. Nhưng dáng vẻ của Mã Du không hề bỏ cuộc, cậu cố sức lên đến đỉnh thang, mặc dù đối với người lớn ở đây chỉ cao tầm hai mét, nhưng so với bọn trẻ, thì lại là ở một bậc oai hùng.
Mã Du ngồi lên thanh ngang của khung, cậu vẫy tay ở phía xa với người phụ nữ ngồi ngay ngắn bên hàng ghế đối diện.
– Mẹ ơi, con làm được rồi!
Tiết Nhiên Ly nhìn thấy, cô vẫy tay theo, hai bàn tay xòe ra, và ép hai ngón tay trỏ vào bên mép môi, giọng vang dội đáp lại:
– Con giỏi lắm Du Du, mẹ biết con sẽ làm được mà.
Cảm thấy con trai hoàn thành tốt một việc gì đó, với vai trò là một người mẹ, tất nhiên cô sẽ cảm thấy cực kỳ tự hào. Ánh mắt cô tràn trề sự tin tưởng với những suy nghĩ, quyết định và cách hành động của Mã Du.
Mấy đứa trẻ đứng ở dưới cũng ngước đầu lên nhìn Mã Du, ai nấy cũng đều vỗ tay khen ngợi, ngay cả Mã Du ngày thường trầm tĩnh cũng phải kiêu ngạo mà nở lỗ mũi.
– Cậu giỏi quá/ Đỉnh quá.
Lúc leo xuống dưới đất, mấy đứa nhỏ bu đông lại gần Mã Du, vì theo thói quen mà cậu có hơi run rẩy sợ hãi. Nhưng mỗi khi đưa mắt về hướng đằng xa, nhìn thầy gương mặt phúc hậu thân thuộc, cậu dần mạnh mẽ lấy hết sức để hoà hợp cùng các bạn.
Bỗng dưng lại có đứa nhóc khác chen vào đám đông, dùng sức thô bạo mà xô đẩy mấy bạn trẻ khác ra. Bước chân nhỏ kiêu ngạo đi tới chỗ Mã Du, giọng điệu khinh bỉ quen thuộc:
– Thằng chó này, mày không phải tên què kia sao?
Thằng nhóc Dương Minh, con trai của Dương Tuần, cũng là kẻ đã có quan hệ bất chính với Bình Nhu. Tiết Nhiên Ly ngồi ở xa thấy đám trẻ đang dần tách ra chỗ Mã Du, bởi vì Dương Minh đi từ hướng khuất sau lưng Mã Du, mà bọn trẻ thì đứng thành vòng tròn, cho nên Tiết Nhiên Ly không nhìn thấy hành động thô bạo của Dương Minh đối xử với người khác.
Nhưng đợi các bạn trẻ dần tách ra xa, có lẽ vì bị thái độ hùng hằng của Dương Minh mà theo bản năng thành con nai tơ, co rúm trước con hổ hung tợn. Chỉ riêng mỗi Mã Du thì đặc biệt khác.
Cậu không chút lung lay lo sợ, ngược lại còn trừng mắt nhìn Dương Minh. Sau đó đi tới phía sau cậu ta và đỡ hai người bạn nam khác đứng lên.
– Hai cậu không sao chứ?
– Không sao, cảm ơn cậu.
Dứt lời, hai cậu bé đứng núp ở phía sau Mã Du ngay lập tức, cho dù bóng lưng của Mã Du có phần nhỏ bé so với hai bạn nam kia, nhưng khí thế của Mã Du không thể xem thường được.
– Không phải cậu đang nhập viện sao? Ở đây làm gì?
Mã Du lưu loát nói chuyện, còn Dương Minh thì bắt đầu nổi nóng, miệng lung la nói vấp:
– Mày… Im. Trả tim cho tao!
Dương Minh lao tới xô đẩy Mã Du, cho dù Mã Du có khí thế thế nào, thì cậu vẫn nhỏ người hơn so với tên mập Dương Minh. Cậu bé nhỏ mà bị xô ngã xuống đất.
Dương Minh nhăn mặt nhăn mũi túm lấy tóc của Mã Du, Mã Du biết phản kháng, cho dù động tác lóng nga lóng ngóng không kinh nghiệm.
Mã Du túm lấy tóc Mã Du, hành động giống hệt Dương Minh đang làm với cậu. Sau đó cậu mò xuống một tay, nhẹ nhàng nhéo lấy cái eo đầy ngấn mỡ của tên nhóc thối kia.
Tên nhóc thối bị ăn đau ở vị trí khác, nên khổ sở rống lên:
– A.a.aaaa. Thằng quỷ này.
Bất chợt từ sân chơi vui vẻ lại thành chiến trường đánh nhau của bọn trẻ. Tiếng la hét um xùm của trẻ con cực kỳ thu hút người lớn. Tiết Nhiên Ly cũng nhận ra có gì đó bất thường. Cô nháy mắt với chị Mười bảo mẫu, chị nhanh nhẹn chạy tới xem xét.
Các phụ huynh khác cũng chạy tới để bảo vệ con cái. Mà đa phần bọn trẻ đều bảo mẹ mình mau tới giúp Mã Du, dù sao cậu vẫn dễ tiếp xúc và ngầu hơn so với tên đầu gấu Dương Minh.
Lúc này chị Mười xông tới kéo Dương Minh ra. Thằng nhóc này chỉ được cái ra oai với người nhỏ bé hơn mình, chứ với người lớn thì chẳng có cửa.
Dương Minh bị kéo cổ áo ra đằng sau, thằng nhóc này bất ngờ ôm tim, sau đó khụy gối xuống đất. Người xung quanh ai cũng bị giật mình mà hoảng sợ theo.
Tiết Nhiên Ly đi tới gần, vừa nhìn thấy Dương Minh liền nhíu mày không, đáng lý thằng nhóc này phải ở trong bệnh viện chứ. Cô biết rất rõ gia định hiện tại của Dương Minh.
Dương Tuần và Bình Nhu đã sớm trong tù, nên con trai của ông ta được giao cho bên nhà nội, xong rồi có lần nghe bảo Dương Minh đã bắt đầu nhập viện để theo dõi tình hình sức khoẻ, ai mà có ngờ sẽ lại xuất hiện ở đây, còn ôm tim ngã xuống đất trước mặt cô nữa chứ.
Tiết Nhiên Ly chán ghét, nhưng cô không thể thấy chết mà không cứu, như thế trái với lương tâm đạo đức của cô. Để níu giữ hai phút vàng quan trọng, Tiết Nhiên Ly nhờ một chị khác bế Dương Minh lên cái bàn gỗ cao gần đó, bàn này chủ yếu để cho mấy chú lớn tuổi ngồi đánh cờ với nhau, không ngờ hôm nay có công dụng khác.
Có chị gái hỗ trợ đặt cậu ta nằm lên, sau đó Tiết Nhiên Ly mới đi tới, chiều cao hai bên tương đối với nhau, cô khụy nhẹ người xuống để hô hấp nhân tạo và kích thích tim người bệnh.
Chị Mười đang chăm sóc cho Mã Du ở một bên, nên cô mới không làm phiền chị mà lại nhờ vả người khác. Cũng may mấy người ở đây đều lương thiện, không thể ngó lơ đứa trẻ này được, nên cực kỳ nhanh nhẹn mà hỗ trợ.
Sau khi xong việc, Tiết Nhiên Ly đứng thẳng người quay đi, cô tiến tới cạnh Mã Du, xem xét vết thương trên mặt cậu rồi nhìn sang mép môi bị tróc da đỏ máu của Dương Minh. Cô hài lòng, gật đầu nói:
– Con không làm sai gì đâu, rất có bản lĩnh đấy nha. Ai đụng con, thì con không thể nhẫn nhịn được. Có nhớ chưa?
– Vâng ạ.
Mã Du gật đầu vui vẻ, sau đó nắm tay Tiết Nhiên Ly rời đi. Còn Dương Minh thì đã có chị Mười ở lại để gọi xe cứu thương tới. Thằng nhóc này tuy đã qua cơn đau tim, nhưng có lẽ vì mới đánh nhau xong nên kiệt sức, chưa gì đã ngủ khò khò trên ghế dài.