Chương 84: Sinh sớm hơn dự kiến
Nằm trên giường siêu âm thai nhi, bác sĩ chiếu hình phim một đứa bé đã hình hài trong bụng Tiết Nhiên Ly, cô đưa mắt nhìn chằm chằm trên màn hình nhỏ, trái tim tràn đầy sinh lực diệu kỳ của một người mẹ.
Ngay cả Mã Thiệu Huy đứng kế bên cũng có cảm giác bồi hồi vô cùng. Thật sự rất khác so với lúc Mã Du còn nằm trong bụng mẹ.
Nói đúng hơn là khoảng thời kỳ Bình Nhu mang thai, anh rất ít đi cùng cô đến bệnh viện, lần đó sự nghiệp thừa kế của anh chưa vững chắc, nội bộ công ty lục đục rất nhức đầu, nên đa phần anh dành hết thời gian vào trong công việc, hiếm lắm thì cùng ăn một bữa cơm với Bình Nhu và đi mua sắm với cô ta.
Có lẽ một phần vì thiếu vắng hơi chồng, cho nên cô ta bắt đầu có tư tưởng ngoại tình. Cuối cùng cái thai bị sảy một lần, và lần tiếp theo thì phải sinh non, Mã Du cũng vì thế mà cụt mất một chân ngay từ trong bụng mẹ.
Càng nghĩ tới Mã Thiệu Huy càng tức giận, ánh mắt đỏ au đầy đáng sợ. Tiết Nhiên Ly có chút lo lắng liền khều lấy tay anh:
– Anh mệt trong người sao? Hay là cứ về trước đi, lát em sẽ về sau ạ.
– Không sao, anh ở đây với em.
Mã Thiệu Huy trấn tĩnh lại cảm xúc, chỉ một chút nhất thời mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng hiện tại thì không tốt lắm, anh không muốn để cho Tiết Nhiên Ly nhìn thấy mắt xấu của mình được nữa.
Anh trấn an vỗ lên mu bàn tay của Tiết Nhiên Ly, sau đó tầm nhìn đặt lên lại màn hình siêu âm nhỏ.
– Con của anh chị phát triển rất tốt đấy, có khả năng sẽ sinh sớm hơn dự kiến một chút.
Bỗng dưng nghe tới đây, Mã Thiệu Huy vô thức siết chặt tay Tiết Nhiên Ly, cô lại phát hiện tâm tình của anh có biến chuyển, vì thế tiếp tục dỗ dành anh:
– Anh cứ yên tâm, đứa trẻ phát triển tốt, nó thích ra khi nào thì ra, sớm một, hai ngày sẽ không ảnh hưởng lớn gì đâu ạ.
– Đúng vậy, chị nhà nói chuẩn đấy anh.
Ngay cả bác sĩ và vợ đã nói thế, anh còn có thể cứng rắn thêm chi nữa, chỉ đành khuất phục ghi nhớ lời dặn dưỡng thai mà bác sĩ đưa ra cho hai vợ chồng của anh.
Đồng thời, trong quá trình siêu âm thai nhi, cả hai người như cùng tần số mà quyết định giữ bí mật giới tính của đứa trẻ, dù là trai hay gái thì cũng đều là con của hai người, và là cháu của nhà họ Mã.
Xong việc siêu âm, Mã Thiệu Huy dùng sức đỡ Tiết Nhiên Ly ngồi dậy, anh dìu đỡ cô ra ngoài phòng siêu âm, rồi tiếp tục dẫn cô đến phòng xét nghiệm máu.
Tiết Nhiên Ly nhận ra điều gì đó, cô hoảng hốt cản anh lại:
– Anh đưa em tới đây làm gì, em mệt lắm, muốn về nhà nghỉ ngơi cơ.
– Chịu khó một chút, lát về sẽ bồi bổ lại cho em.
Mã Thiệu Huy làm ra vẻ mặt cưng chiều, ngón tay trỏ thích thú mà chọt lên chóp mũi nhỏ của Tiết Nhiên Ly. Ngoài mặt thì như đang chiều chuộng cô, nhưng từ giọng nói cho đến hành động ôm giữ chặt một bên eo của cô, thì cô biết mình phải nghe lời anh, không thể nào từ chối được.
Tiết Nhiên Ly cảm thấy tình thế hiện giờ rất phức tạp, cô thật sự không muốn xét nghiệm máu, giờ anh bắt cô làm gì cũng được, giặt giũ, nấu cơm, hay thậm chí bắt cô chạy ba vòng sân cô đều làm được hết, chỉ cần không bước vào phòng xét nghiệm máu là được.
Cô biết rất rõ, chỉ cần vào đây thì mọi bí mật của cô sẽ bị phanh phui ra hết. Lỡ như bắt anh ấy phải chọn một trong hai mẹ con cô thì cô phải như thế nào. Dù là kết quả gì thì cô cũng không muốn tàn nhẫn mà để cho anh chọn lựa được.
Chân như đóng băng dưới nền đất, một chút xê dịch cũng không thể xảy ra, Tiết Nhiên Ly mím môi, ánh mắt ai oán nhìn Mã Thiệu Huy.
Hai ba giây sau nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn ngào lên tiếng:
– Anh bắt nạt em sao? Em không thích, không thích!
Thái độ của cô kiên quyết không muốn vào, mà Mã Thiệu Huy cũng kiên định hơn cả cô. Bất giác hai người giằng co ý chí với nhau.
Vợ phản đối, chồng dỗ dành, vợ khóc, chồng bất lực. Nói chung là Tiết Nhiên Ly có cách để đối phó với thái độ cứng rắn của Mã Thiệu Huy.
Sau cùng, vì Tiết Nhiên Ly không cần mặt mũi mà khóc quá nhiều, người trong bệnh viện nhìn tới nhìn lui, bất đắc dĩ Mã Thiệu Huy phải đem người trở về nhà.
Ngồi trên xe, anh thở dài không biết phải nói gì. Còn kẻ đầu xỏ nào đó thì thoải mái ngồi bên ghế phụ lại, hai tay đặt lên bụng, miệng chóp chép, mắt nhắm chặt ngủ ngon vô cùng.
Nếu không phải trên má có vết lằn của nước mắt, thì chắc không ai biết mới một phút trước thai phụ này đã khóc muốn khàn cả cô đâu đấy.
Tiết Nhiên Ly khóc đến mệt lả người, cô cũng quên mất phải về nhà cũ để lấy đồ. Cứ thế mà nằm ngả lưng trên xe ngủ đã giấc.
Mã Thiệu Huy đưa tay sang nhéo mũi cô, giọng điệu trầm thấp nói:
– Thật hết cách với em, để về nhà anh xem thử cách gì trừng trị em đây.
Anh đánh tay lái chạy xe về nhà, nhìn sang thấy Tiết Nhiên Ly vẫn ngủ ngon, gần đầy quá quen với việc này nên cũng không còn gì bối rối, anh nhẹ nhàng bế cô lên tay và đưa đến phòng ngủ.
Đắp chăn xong cho Tiết Nhiên Ly một cách chu đáo, anh bước chân nhẹ nhàng đến ngăn kéo tủ của mình. Mở ra nhìn chiếc hộp nhung đỏ bên trong, tiếp tục mở nắp hộp, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương siêu to và đầy sang quý.
Hình dáng có hai nhánh hoa hồng nhỏ bao phủ lấy chiếc hột kim cương. Bên trong vành nhẫn được tỉ mỉ khắc tên viết tắt của anh và của cô, “MTH TNL”.
Anh vuốt ve chiếc nhẫn trong tay, bản thân dự tính tới cho tới ngày cô sinh xong đứa bé, thì anh sẽ chính thức làm một bữa tiệc cầu hôn cô.
Anh cẩn thận cất lại vào túi áo của mình, thường ngày Tiết Nhiên Ly ít mở tủ này ra, nên chắc hẳn cô chưa từng nhìn thấy nó. Động tác lén lút cho vào áo, mắt cũng không quên đưa ra phía sau nhìn cô gái nhỏ đang ngủ trên giường lớn.
Giây sau Mã Thiệu Huy lại nhìn đến sấp hồ sơ còn ở bên trong hộc tủ. Anh quên mất nó đi, hôm trước toan tính cất giữ hộp nhẫn cưới, rồi cầm theo xấp giấy tờ hợp đồng hôn nhân để đem đi bỏ, nhưng lúc đó công ty có việc gấp, anh vô ý để chung hai thứ quan trọng này vào hộc tủ. Bây giờ lấy ra, anh vội vàng đem nó trở lại thư phòng của mình và chuẩn bị cho vào máy cắt giấy.
Từ giờ bản hợp đồng này không còn ý nghĩa gì nữa cả. Tiết Nhiên Ly đang và sẽ luôn là người vợ hợp pháp của anh, bất kể là trên danh nghĩa hay là cả trong trái tim anh, cô sẽ là người vợ cuối cùng mà yêu thương và luôn ở cạnh bên.