Chương 75: Tình cảm tự nhiên
Chuyến đi du lịch kết thúc sớm hơn dự tính. Ngồi trên máy bay, Tiết Nhiên Ly lạnh nhạt ngồi nép sang một góc, Mã Thiệu Huy như đồng lòng với cô, anh ngồi im lặng với cô, trên tay cầm tài liệu bắt đầu làm việc.
Cô cũng lười quản anh, đầu tựa lên gối nhỏ chuyên dụng đặt lên cổ khi đi đường xa. Cô lót lên mặt cửa sổ máy bay. Cô nhắm mắt ngủ để chiết thời gian.
Cảm nhận người bên cạnh yên tĩnh ngủ say. Mã Thiệu Huy đưa mắt nhìn sang cô, trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại ký ức đáng ghét kia.
Còn nhớ cái năm anh còn đang quan hệ yêu đương với Bình Nhu. Một lần nhìn thấy Bình Nhu và Hạo Niên có quan hệ mờ ám đi vào khách sạn. Sau nhiều lần chứng kiến tất cả, anh cuối cùng cũng bùng nổ tức giận. Tay chắc khỏe đấm vào người Hạo Niên.
Tiếp đến là một cuộc xung đột khó giữ bản tính của các đàn ông. Hạo Niên kéo thêm người tới đánh anh.
Trong đó, anh ấn tượng nhất chính là cái tên mặt sẹo. Dáng vẻ như muốn thực sự giết chết anh vậy. Cho dù không cần cầm gậy đánh người, nhưng nắm đấm của tên mặt sẹo rất uy hiếp đối phương.
Tên mặt sẹo này cực kỳ làm Mã Thiệu Huy ấn tượng, cho đến lúc gặp lại hắn ta ở công viên cùng với Tiết Nhiên Ly.
Anh lo sợ tên đó quen biết với Bình Nhu nên ra tay ức hiếp với Tiết Nhiên Ly. Cộng thêm ấn tượng xấu ngày hôm đó, anh liền tức giận xông vào đánh Phùng Chư như đánh một con heo lớn.
Nhưng ai nghĩ tới, Phùng Chư là bạn của Tiết Nhiên Ly, mà cô làm vợ anh lại không bênh anh, cứ đâm đầu vào tên bạn khốn nạn của mình. Hành động của cô như là đang bốc cái vảy ngược trên người anh. Anh có chút tức giận với cô.
Không chỉ một lần, mà hai lần liên tiếp Tiết Nhiên Ly đều ngăn cản anh thi hành lẽ phải. Rốt cuộc ai mới là chồng của cô đây? Ai là người thân sẽ bên cạnh cô trọn đời đây?
Càng nghĩ càng bực bội trong lòng. Mã Thiệu Huy kêu tiếp viên lại và gọi một ly cà phê nóng. Mắt anh nhìn nhẹ sang Tiết Nhiên Ly, môi anh mím chặt khó nói nên lời, sau cùng liền quay về dáng vẻ lạnh nhạt không nhìn đến Tiết Nhiên Ly.
Máy bay đáp cánh xuống, Tiết Nhiên Ly hậm hực đi thẳng ra bên ngoài, bản thân chẳng thèm chờ đợi Mã Thiệu Huy.
Cô cũng tự mình bắt xe về nhà chính trước. May mà cô có ghi chú lại nhiều thông tin thiết thực vào điện thoại cả rồi, ngay cả điện thoại cô cũng chẳng để mật khẩu. Lỡ phòng ngừa mình quên đường, quên nhà, thì bản thân còn có thể mở điện thoại ra để xem.
Màn hình điện thoại cũng là phần ghi chú của cô, số nhà, số điện thoại nhà chồng đều được tỉ mỉ ghi lại.
Lúc về đến nhà, cô nhìn thấy Mã Du đang dần bước đi từ từ. Mới ngày hôm qua là cô được nhận tin tức tốt. Biểu hiện sức khoẻ của Mã Du khá tốt, nên cậu được xuất viện sớm hơn dự định.
Bà Chu Hồng Ngân cực kỳ lo cho cháu trai, nên bà cho người xây một phòng tập vật lý trị liệu riêng cho cậu, ngay cả thiết bị dụng cụ tốt nhất cũng đều được đặt về.
Mã Du đang sử dụng khung đẩy nhỏ bốn bánh. Hai tay nhỏ nắm chặt thanh ngang của khung, chân bước đi chậm chạp đi vòng vòng ở khắp phòng khách. Tập luyện mãi trong phòng ngộp ngạp nên mới phải đi ra ngoài cho thoáng khí.
Không ngờ hôm nay bất ngờ gặp lại được mẹ Nhiên Ly. Mã Du vui vẻ kêu:
– Mẹ ơi.
– Ừm mẹ đây, hôm nay con trai của mẹ giỏi quá ta.
Tiết Nhiên Ly cưng nựng hôn lên trán Mã Du, miệng cũng không quên khen ngợi đứa con trai siêu giỏi của mình.
Mã Du nhìn cô chớp mắt, cô có lẽ nhìn thấu được suy nghĩ của cậu nên liền cười nói:
– Mẹ nhớ con trai quá nên muốn quay về sớm. Làm sao? Con không muốn ở cạnh mẹ à?
Mã Du như bị dọa sợ, mặt trợn tròn dễ thương, đầu lắc liên hồi:
– Không… Không…
Bị dáng vẻ này chọc cười, tâm trạng xấu tệ trước đó cũng biến mất và tan vào không khí vui vẻ với con trai nhỏ.
Tiết Nhiên Ly một tay đỡ lưng, một tay ôm bụng đi chậm rãi bên cạnh Mã Du. Thằng bé cũng rất cố gắng tập đi. Thoáng qua năm phút là đến được ghế salon ở phòng khách.
Cả hai mẹ con ngồi xuống, cô quản gia lâu năm ở nhà họ Mã nhanh chóng cho người đem trà và bánh dinh dưỡng lên.
Tiết Nhiên Ly cười gật đầu lịch sự với mọi người. Xong rồi, cô nhìn sang Mã Du, tay đưa lên vuốt ve mái ngắn cũn cỡn của cậu:
– Con ở với bà có ngoan không đó? Ăn uống không kén chọn chứ?
Mã Du lắc đầu trả lời, miệng nhỏ cười vui vẻ như muốn toét cả miệng. Phía lầu trên phát ra tiếng dép đi vội vàng.
Chu Hồng Ngân mặc chiếc váy màu lam dài xuống mắt cá chân, màu sắc trang nhã vô cùng.
Bà nhìn thấy Tiết Nhiên Ly trở về, vừa có chút buồn lại cũng có chút vui.
– Hai đứa về sớm thế à? Sao không ở lại hết tuần rồi về?
– Tụi con đi đủ rồi ạ, anh Huy còn phải lo làm việc nữa chứ, có thế mới kiếm tiền mua sữa cho Du Du được.
Nói xong, cô quay sang nhéo nhẹ cái mũi nhỏ của Mã Du, tinh nghịch mà chọc ghẹo đứa nhỏ.
Chu Hồng Ngân muốn nói thêm nhưng rồi thôi. Dù sao việc gì cũng phải làm chậm rãi từ từ thì kết quả mới chắc chắn được, không thể bứt dây động rừng, càng hấp tấp càng phá hoại tình cảm tự nhiên của đôi trẻ.
Nghĩ vậy có chút an ủi, Chu Hồng Ngân không dám nhắc đến nữa. Bà tiếp tục hỏi thêm:
– Thế Thiệu Huy đi đâu rồi? Nó bỏ con lại một mình về đây à?
– Dạ không, anh ấy mới vòng đi ra ngoài mua đồ rồi ạ.
Tiết Nhiên Ly lắc đầu biện minh. Nhớ lại thì lúc nãy cô có chút nóng vội trẻ con, nên tự mình giận lẫy bỏ đi về một mình, lát nữa gặp mặt chắc anh sẽ rầy cô mất.
Trên đường về cô cũng đã nhắn tin nói với anh, nên mong anh tạm thời tha cho hành động ngốc nghếch này của cô đi.