Chương 70: Nổi điên?
Phùng Chư tinh ý nhìn xuống phần váy rộng thùng thình của cô, anh nhanh chóng đi tới, bàn tay dịu dàng chạm nhẹ lên bả vai gầy của Tiết Nhiên Ly.
– Em ngồi xuống đi, không cần đứng dậy.
Phùng Chư thuận tay dập điếu thuốc trên tay, phần khói chưa hề bay đến được chỗ của Tiết Nhiên Ly.
Giọng anh khàn đặc, có lẽ vì vừa hút xong một điếu thuốc nồng.
– Hoá ra thời gian trôi mau đến vậy. Em… Đã có gia đình riêng của mình rồi.
Tiết Nhiên Ly cúi đầu lắng nghe lời Phùng Chư nói. Bàn tay lặng lẽ vuốt ve bụng tròn, miệng cong cười, nhưng mắt lại ẩn chứa sự tuyệt vọng. Điều này khó mà giấu qua mắt Phùng Chư được.
Anh như nhớ ra gì đó, lại hỏi:
– Là Mã Thiệu Huy sao?
Câu nói của Phùng Chư như một hồi chuông đánh tỉnh cả người Tiết Nhiên Ly. Trong lòng cô đầy sự thắc mắc. Vì sao Phùng Chư biết được đối tượng kết hôn của cô hay vậy?
Có lẽ Phùng Chư lăn lộn ở ngoài xã hội khá lâu, anh chỉ cần nhìn chút thái độ cũng có thể đoán ra được suy nghĩ của đối phương. Anh cong môi nói tiếp:
– Năm lớp 11, ánh mắt của em khó mà giấu được lắm. Thể hiện rõ ra vậy mà…
Câu cuối cũng chẳng biết là anh đang nói Tiết Nhiên Ly. Hay là… Chính bản thân anh…
Tiết Nhiên Ly cười mỉm, hoá ra mình đã yêu thầm Mã Thiệu Huy đến mức khó che giấu được. Nếu là lúc trước, chắc hẳn cô sẽ nhảy cẫng lên nói không có, nhưng giờ đã khác rồi, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, muốn che giấu cũng đâu thể được nữa.
Bầu không khí bỗng dưng có chút yên tĩnh bối rối. Tiết Nhiên Ly ngẩng đầu lên, bắt đầu bắt chuyện với bạn học cũ.
– Anh làm việc ở Minh Thành sao? Từ lúc tốt nghiệp cấp 3, em chẳng còn nghe tin tức gì về anh nữa.
– Ừm. Trùng hợp còn được mời dự đám cưới của Nguyệt Vãn.
Tiết Nhiên Ly gật đầu. Việc này cũng là lẽ đương nhiên, nhớ năm đó, cả ba người bọn họ đều xem như anh em chí cốt, việc học hay vui đùa cũng đều làm cùng nhau. Mặc kệ cho Phùng Chư có chút lớn tuổi hơn bọn cô.
Anh ngày xưa một phần là học trễ, hai là lúc đi học lại cứ hay cú tiết,, thành ra bị buộc ở lại lớp một năm.
Mà cũng vì duyên số đó, năm học lớp 10, Tiết Nhiên Ly và Lý Nguyệt Vãn có được đàn anh nâng đỡ trong sinh hoạt trường lớp, còn cô và Lý Nguyệt Vãn thì sẽ phụ trách dạy kèm anh học bài.
Nhớ tới thanh xuân đã từng tươi đẹp như thế, chớp mắt mỗi người một ngả. Au rồi cũng phải trưởng thành và lập gia đình riêng.
– Không biết chị dâu có đi cùng anh tới đây không?
Tiết Nhiên Ly tò mò muốn biết chị dâu, nhưng ngoài dự đoán của cô, Phùng Chư cười lắc đầu, dáng vẻ khổ sở trả lời:
– Anh độc thân, không còn muốn kết hôn nữa.
– …Vậy à.
Tiết Nhiên Ly sợ mình càng nói nữa thì bầu không khí sẽ càng gượng ép. Vì thế cô đành cười qua loa vài tiếng rồi ngồi im. Trong đầu âm thầm cầu nguyện Mã Thiệu Huy mau chóng về đây. Vốn dĩ Phùng Chư là người bạn quý giá của cô, nhưng chẳng hiểu sao, sau bao năm không gặp lại, không khí giữa cả hai có phần ngượng nghịu.
Phùng Chư nhìn dáng vẻ bối rối của cô, anh khẽ cười trong lòng. Cả người đứng thẳng như cột đèn cạnh bên, tay đưa ra vẫy chào Tiết Nhiên Ly:
– Em đang chờ Mã Thiệu Huy đúng không? Vậy thôi anh còn có việc, đi trước nha, ngày mai gặp lại em.
Anh vừa chào tạm biệt xong, ở phía sau bất ngờ kéo bả vai anh quay ra sau, một cú đấm xuất hiện trên mép môi.
– Thằng chó này, mày làm gì vợ tao?
Mã Thiệu Huy nổi nóng đánh người. Tiết Nhiên Ly cũng bị dọa sợ, cô đứng dậy lên tiếng:
– Bạn em, đó là bạn em.
Tự dưng Mã Thiệu Huy nóng tính kỳ lạ, anh đè Phùng Chư ra đất, tay điên cuồng đấm vào người Phùng Chư.
Bị đánh đâu thể để im chờ đau chết được, Phùng Chư phản kháng, gần chục năm lăn lộn đánh nhau ngoài xã hội, việc phòng ngự cũng là việc dễ dàng với anh.
Tiếng đánh bụp bụp liên hồi kêu lên, phá tan không khí yên tĩnh ở công viên. Tiết Nhiên Ly đứng kế bên sốt sắng, nếu là bình thường thì chắc chắn cô sẽ vào can kịp, nhưng lần này thì cô đang có bầu, lỡ sơ suất là hại đến đứa bé ngay.
Tiết Nhiên Ly la hét kêu ngừng tay một cách bất lực. Đầu quay nhìn xung quanh, thấy có chai nước suối vừa mới mua của Mã Thiệu Huy. Cô khó khăn cúi xuống nhặt chai nước lên, có lẽ ông trời giúp đỡ và cho cô sức mạnh, cô đứng lên cúi xuống cực kỳ thuận lợi.
Tay vặn nắp chai nước ra, rồi vẫy vẫy đến chỗ hai người đàn ông hung hăng dưới đất. Nước suối phun trào vào mặt của hai người đàn ông, lại nghe thêm tiếng la đau của Tiết Nhiên Ly, lần này họ cùng lúc dừng tay.
Mã Thiệu Huy buông cổ áo Phùng Chư ra, anh đứng dậy phủi tay rồi đi đến cạnh Tiết Nhiên Ly.
Mặt mũi hậm hực kéo Tiết Nhiên Ly rời đi. Phùng Chư bị bỏ lại, anh ngồi bệt dưới đất, ngón tay cái vuốt vết máu bên môi, hai cánh môi cong lên cười khinh bỉ.
Tiết Nhiên Ly lo lắng quay đầu nhìn Phùng Chư, vẻ mặt cô càng lúc càng hiện rõ sự hoang mang. Rốt cuộc Mã Thiệu Huy bị gì mà nổi điên với người lạ vậy. Cho dù có sợ cô bị ai đó ức hiếp, thì cũng phải hiểu rõ mọi vấn đề trước rồi hẳn ra tay chứ.
Cô đưa mắt nhìn Mã Thiệu Huy, tơ máu trong mắt anh ẩn hiện, tựa như sát thủ sắp cầm dao chém người vậy.
Trong lòng bất giác rung lên tiếng chuông cảnh báo, cô cực kỳ tò mò muốn hỏi chuyện anh.