Chương 69: Người đặc biệt
Đặc biệt ở Minh Thành, con người đều bình đẳng như nhau, chứ không hề có vụ phân biệt giai cấp giống như thời xa xưa ở Tây Đô. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Trịnh Tổng Chồng Cô Muốn Trèo Tường
3. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
4. Một Kiếp Vấn Vương
=====================================
Tiết Nhiên Ly thèm nhất là ăn xiên bẩn và thịt xiên phủ phô mai. Nhưng cô giấu diếm Mã Thiệu Huy, chỉ nói là mình muốn đi dạo mà thôi.
Mã Thiệu Huy suy nghĩ, cô vừa ăn tối xong, ở mãi trong phòng cũng rất bí bách, nên anh rất chiều ý muốn của cô.
Cả hai người bắt xe đến chợ đêm, nó gần với trung tâm thành phố Minh Thành, và cách khách sạn của hai người có ba cây số.
Đúng tám giờ tối là tới nơi. Tiết Nhiên Ly ngẩng đầu nhìn lồng đèn treo khắp nơi. Ánh sáng đỏ rực, không khí nhộn nhịp và xôm tụ vui vẻ.
Còn hai tuần nữa mới tới lễ hội Trung Thu, nhưng ở đây người ta treo lên lồng đèn trang trí rất sớm.
Cũng nhờ vậy mà Tiết Nhiên Ly có dịp được nhìn thấy lễ hội Trung Thu đặc sắc. Có thể đây là lần đầu hiếm hoi cô tham gia một buổi lễ hội đúng nghĩa.
Hồi nhỏ thì cha hay mẹ đều không bận tâm đến, một phần cũng là vì nhà quá nghèo. Thứ hai là sau khi lớn lên, cô chỉ lo tập trung vừa học vừa đi làm thêm bươn trải, nào để cho bản thân có thời gian nghĩ ngợi tới chơi đùa.
Hiếm lắm mới được một hai lần cô đi dạo phố cùng với Lý Nguyệt Vãn.
Tiết Nhiên Ly chủ động nắm tay Mã Thiệu Huy, môi cong lên cười vui vẻ, ánh mắt sáng rực phản chiếu ánh đèn nhấp nháy của lồng đèn.
Mã Thiệu Huy chú tâm nhìn vào khuôn mặt thanh tú của cô. Có thể cô không phải người mang nét xinh đẹp, quyến rũ hay sắc sảo như Bình Nhu, hay những người phụ nữ anh từng gặp. Nhưng khi nhìn cô, nét mặt cô có vài điểm khiến người ta phải lưu luyến không bao giờ quên, chỉ cần nhìn một lần cũng đủ khắc ghi vào tâm trí.
Tiết Nhiên Ly kéo Mã Thiệu Huy tới quầy bán phụ kiện trang sức, cô yêu thích nhìn cái lắc tay inox giá rẻ, chiếc vòng mảnh mai, chỉ có hình cỏ ba lá nằm ở giữa.
– Em thích cái này.
Mã Thiệu Huy cong môi cười, thật là biết cách khai thác tài nguyên trên người anh. Tay nhanh chóng mở bóp rút vài tờ tiền thanh toán. Chiếc lắc tay rẻ đến mức anh không đủ tiền lẻ để đưa cho người ta.
Thế là Tiết Nhiên Ly đứng lựa thêm vài món, đủ với tờ tiền một trăm đồng của anh.
Mang theo chiến lợi phẩm trên người, cả cơ thể chả Tiết Nhiên Ly lắc lư vui vẻ, trên đầu đeo cái đồ cài tai thỏ, nó cứ đung đưa đáng yêu. Quay sang bên cạnh Mã Thiệu Huy, anh bị bắt đeo cái bờm tóc sư tử to gần nửa cái đầu. Đi đường cũng khiến mọi người phải ngoái đầu nhìn lần nữa.
Tiết Nhiên Ly xấu xa che miệng cười khúc khích. Mã Thiệu Huy biết nhưng đâu thể vạch trần ra được, miễn cô vui thì mọi thứ đều ổn.
Đi dạo gần nửa tiếng, chân bắt đầu mỏi nhừ, Tiết Nhiên Ly lấy cớ kéo Mã Thiệu Huy đến quán thịt nướng. Mới đứng ngay trước cửa, Mã Thiệu Huy đanh mặt kéo Tiết Nhiên Ly lại.
– Khoan đã, em tính đi đâu đấy?
– Em đói mất rồi, anh tính bỏ đói em sao?
Tiết Nhiên Ly phồng má làm nũng, bàn tay nhỏ nắm tay áo của anh mà đung đưa nài nỉ. Mã Thiệu Huy khù khờ bại dưới trận của cô.
Nhưng quy định chỉ ăn được một ít, mỗi món ăn không được quá năm cây. Tiết Nhiên Ly cười cười gật đầu. Ai mà ngờ cô lém lỉnh tới mức, chọn mỗi món bốn cây, mà ở đây thì có hơn mười món ăn.
Mã Thiệu Huy giật mí mắt đứng dậy, toan tính bỏ đi. Tiết Nhiên Ly biết sai không dám quậy nữa. Cô đành ngoan ngoãn ngồi im, chỉ kêu hai xiên thịt nướng phủ phô mai, và ba cái chân gà gặm cho đã thèm.
Trong lúc ăn, quanh môi dính đầy dầu mỡ, Mã Thiệu Huy nhíu mày chê bẩn, miệng thì nói mà tay thì làm, động tác dịu dàng lau sạch miệng cho cô. Đợi cô ăn xong thì tiếp tục lau sạch sẽ từng đầu ngón tay và kẽ tay.
Tiết Nhiên Ly như bé gái đáng yêu, phụ huynh bảo làm gì thì làm nấy, còn không thì ngồi yên tĩnh để cho người lớn chăm sóc.
Ăn xong đã miệng, Tiết Nhiên Ly bắt đầu khát nước. Cô ngồi ghế đá ở công viên gần đó, còn Mã Thiệu Huy chạy đi mua nước cho cô.
Ban đầu bị anh bỏ lại, cô có hơi sợ một chút. Bởi vì sợ lỡ như bệnh lại tái phát thất thường, rồi cô bị người lạ dẫn đi thì phải làm sao đây?
Nhưng Mã Thiệu Huy cũng lo cô đi nhiều sẽ mệt, nên một mực để cô ngồi nghỉ ở ghế đá.
Tiết Nhiên Ly ngồi im, đầu ngẩng lên cao nhìn trời. Vầng trăng tròn đầy đặn, xung quanh điểm xuyến thêm những vì tinh tú lấp lánh. Đôi mắt to tròn của cô phản chiếu ánh sáng xinh đẹp của bầu trời đẹp.
Phía bên cạnh bất ngờ có tiếng gọi:
– Nhiên Ly? Là cậu sao?
Tiết Nhiên Ly xoay đầu nhìn sang phải. Một anh chàng cao ráo, nhan sắc không thua kém gì Mã Thiệu Huy cho mấy, nhưng trên mặt có vết sẹo dài từ đuôi mắt xuống tận quai hàm, điều đó khiến cho anh ấy mang dáng vẻ ngông cuồng, hung dữ hơn một chút.
Cô nhận ra anh ấy, một người cực kỳ đặc biệt mà cô biết khi còn học ở cấp ba.
– Phùng Chư? Sao cậu ở đây?
Người đàn ông tên Phùng Chư nhe răng cười rạng rỡ, thật khác biệt so với vết sẹo đáng sợ trên mặt anh.
Phùng Chư sau khi xác định được người quên, bước chân của anh ung dung đi tới, cái đầu lắc lư thoải mái, nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy anh như hệt mấy tên côn đồ ngạo nghễ.