Chương 100 - Kẻ tội đồ Chính là anh
Mã Thiệu Huy đẩy Lý Nguyệt Vãn sang chỗ khác, sức lực của đàn ông vốn mạnh, anh lại còn trong tình trạng mất khống chế nên đã vô ý làm cho Lý Nguyệt Vãn té xuống đất. Vừa hay lại đụng trúng bó hoa hồng bị rụng rời ít nhiều dưới đất.
Lý Nguyệt Vãn cũng mất hết lý trí, cô đứng dậy ném bó hoa vào lưng anh, những cánh hoa đáng thương rơi lên tấm vải trắng phủ người Tiết Nhiên Ly.
Sắc màu đỏ rực phản lại lớp vải trắng tinh, hai màu sắc khác biệt càng khiến cho người nhìn thấy cay mắt vô cùng.
– Mày nhớ cho kỹ đi, thứ Tiết Nhiên Ly chán ghét nhất trên đời này chính là hoa hồng đỏ. Mày còn dám đem tới đây làm gì hả? Cô ấy đi rồi mà mày còn muốn hành khổ cô ấy nữa sao?
– Hoa hồng đỏ? Ghét…?
Anh nhớ ra rồi, cũng đã có một lần anh tặng cho cô bó hoa tươi đỏ, mặc dù cô nhận lấy, nhưng miệng vẫn ấp úng bảo không thích màu sắc của nó. Vì sao chứ? Vì sao anh lại xem nhẹ và quên đi những lời cô đã nói?
Mã Thiệu Huy khóc nức nở như một đứa trẻ bị mất đi viên kẹo quý giá. Thứ đầu tiên anh tặng cho cô là viên kẹo, hiện giờ thì cũng giống vậy rồi, thứ anh mất đi cũng chính là viên kẹo ngọt ấy. Ông trời sao có thể làm nhiều chuyện trớ trêu như vậy chứ.
Tiếng khóc của Mã Thiệu Huy vang vọng cả một dãy hành lang vắng tang. Lý Nguyệt Vãn mất sức ngồi gục xuống cái ghế đẩu nhỏ trong phòng. Cô ôm mặt khóc nức nở giống hệt Mã Thiệu Huy.
Chỉ khác với cô, Mã Thiệu Huy khóc vì sự mất mát, khóc vì tự trách bản thân. Anh vùi mặt vào người của Tiết Nhiên Ly, hai cánh tay ghì chặt ôm lấy cơ thể bọc xương mềm. Cảm giác người trong tay anh như quả hồng mềm, bóp mạnh là sẽ vỡ nát. Nhưng…. hiện giờ thì sao đây, có làm gì thì cô vẫn ra đi mãi mãi rồi, lần này cô đã thực sự bỏ rơi anh và các con.
Mã Thiệu Huy dằn xé trái tim, anh đau đớn khóc khàn cả giọng. Cũng may Lý Nguyệt Vãn đã lấy lại được lý trí. Cô dùng sức lớn kéo Mã Thiệu Huy tránh ra và nhờ anh chị đồng nghiệp đẩy Tiết Nhiên Ly đi mai táng.
Mã Thiệu Huy không đồng ý, anh ôm chặt lấy xác của Tiết Nhiên Ly, nhất quyết không chịu buông. Bất đắc dĩ bác sĩ phải lén lút tiêm cho anh một liều thuốc ngủ.
Anh mê man ngã xuống đất, tầm nhìn bị thu hẹp, trước khi ngủ, anh chỉ có thể nhìn thấy bánh xe đang lăn từ từ, càng lúc càng rời xa khỏi anh.
Lúc tối tỉnh dậy, trong phòng bệnh tối om, trăng phía ngoài trời cũng không đủ để chiếu sáng vào anh. Mã Thiệu Huy ngồi khóc trên giường, cổ họng khô khan đau rát, đuôi mắt đỏ xót đau đớn.
Trong không gian vốn yên tĩnh, hiện giờ đã bị tiếng khóc ai oán của Mã Thiệu Huy làm lấn át đi sự tĩnh lặng ấy. Đúng lúc này, phía ngoài cửa có tiếng gõ, Mã Thiệu Huy không chú tâm đến, anh vẫn cứ ngớ ngẩn mà khổ sở.
Lý Nguyệt Vãn đi vào trong, trên tay cầm một bức hình và quyển nhật ký thường ngày của Tiết Nhiên Ly quá cố. Cô đặt lên tủ đầu giường, miệng không nói tiếng nào liền đi ra ngoài. Thứ cô muốn chính là để cho Mã Thiệu Huy đọc được hết những tâm sự nhỏ bé của Tiết Nhiên Ly, và để cho anh phải sống ân hận cả phần đời còn lại.
Đến giữa đêm Mã Thiệu Huy dừng khóc. Anh bật đèn nhỏ lên, tầm mắt rơi vào những đồ vật mà Lý Nguyệt Vãn đã đem tới. Đầu tiên là bức hình “xinh đẹp” duy nhất của Tiết Nhiên Ly lúc mới chuyển tới bệnh viện dưỡng lão.
Người con gái trong bức hình cười rất tươi, không khác gì lúc cô ở tuổi mười tám, mười xinh rạng rỡ. Mái tóc màu muối tiêu và được cắt thành kiểu đầu đinh của nam. Nhưng lúc này trông cô thật là cá tính.
Cô ngồi trên xe lăn, trên tay ôm một bó hoa dại mọc đầy trong công viên. Chỉ là những bó hoa dại xấu xí, nhưng nằm ở trong tay Tiết Nhiên Ly, nó đặc biệt xinh đẹp và tươi sáng vô cùng.
Mã Thiệu Huy vuốt ve bức hình trong tay, nước mắt vô thức rơi xuống làm thấm ướt một góc nhỏ. Anh lật đật lau vội, dáng vẻ rất hối hả và sốt sắng. Không ai ngờ rằng, cả đời đều kiêu ngạo và tự cao với tất cả mọi người và mọi thứ, thế mà bây giờ phải lùi bước, chịu thua trước người con gái nhỏ bé và một bức hình nhỏ xíu trong tay.
Sợ lại làm dơ đi di vật cuối cùng của cô, anh vội cất giữ vào túi tiền của mình. Tiếp đến, anh mở cuốn nhật ký của cô ra và bắt đầu đọc từ đầu đến cuối.
Hành động này làm anh nhớ tới một lần đọc trộm nhật ký của cô. Vì lần đó mà anh cũng nhận ra cảm xúc đơn phương của cô. Khi ấy anh chẳng hề trân trọng tình cảm thiêng liêng của cô, ngược lại còn dùng nó để giễu cợt, xem thường cô. Anh, hối hận thật rồi…..
Bắt đầu ở trang đầu tiên, Tiết Nhiên Ly ghi rõ cảm xúc vui sướng khi đã thụ thai thành công Mã Thời Hạ, trong lòng cô tràn ngập nỗi hân hoan, hạnh phúc.
Ban đầu đọc thì đều là những cảm xúc tích cực của cô, nhưng rồi dần về sau, những trang giấy, những dòng chữ viết như là một cực hình đối với Mã Thiệu Huy.
Trong suốt thời gian dài sống dưới một mái nhà, ngủ trên cùng một cái giường, thế mà anh lại chẳng nhận ra những biểu hiện vụn vặt của bệnh tật đang hành hạ cô. Rốt cuộc nỗi đau mà cô chịu đựng đã đáng sợ đến mức nào?
Nỗi cô đơn, đau đớn, uất ức đều ghi rõ trước mắt Mã Thiệu Huy. Anh ôm đầu nói:
– Mày đã làm gì cái gì thế này….
Gần đến cuối trang, chữ viết của cô xiêu vẹo không đều nét. Vài chỗ bị loang cả mực đen, trang giấy lấm lem không còn rõ nội dung mà Tiết Nhiên Ly muốn viết.
Lần cuối cùng cô viết là đã gần ba tháng trước. Ngày hôm đó cũng là ngày anh đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, mỗi giây mỗi mỗi phút anh đều trách mắng Tiết Nhiên Ly sống quá nhẫn tâm với anh và con. Không ngờ rằng, anh mới chính là tội đồ độc ác nhất trong cuộc đời của cô.
Đằng sau quyển nhật ký, anh nhìn thấy có một bài thơ ngắn ngủi, từng lời thơ đều biến thành những con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim anh.
…Chớp mắt người con gái,…
…Tuổi hai tư gả chồng…
…Con ngoan chồng lắm tài,…….
…Khởi đầu tựa như mộng….
…Bao lâu bão lại đến…?…
…Đời dài khó nắm bắt….
…Duyên trời không thể rõ,…
…Nguyện cầu đừng quá nhanh….
…Thời gian chưa tam tuần,…
…Căn bệnh hiểm ác nhất….
…Tàn nhẫn gieo lên người…
…Đáy lòng xao xuyến thật….
…Da diết, day dứt ghê,…
…Còn chưa hưởng hết đời….
…Số kiếp chịu sóng gió,…
…Phai phôi cả một đời….
…Tôi muốn đến biển xanh…
…Mang ký ức vui buồn…
…Thổi nhanh ra biển rộng…
…Gió hoà hợp cùng tôi….
…Hẹn kiếp sau có phạm,…
…Chỉ cần thanh nhàn thôi….
…Không cần làm con người,…
…Đời người quá khó rồi….
…Tôi hoà vào gió trời,…
…Tôi tan vào biển khơi….
…Tôi muốn được nhẹ đời….
…Đừng hối hả người ơi….
…Hoàn chính văn….