Chương 31: Kình Linh là người quan trọng
- Trang Chủ
- Hợp Đồng Ký Nhận Chờ Em Lớn - Ý Nguyệt Thanh
- Chương 31: Kình Linh là người quan trọng
“Khụ khụ, mau bỏ ra đi trời ơi, chết mất!”
“Linh à, đừng có đè cổ tụi anh nữa.”
Trời lúc ban trưa, vừa nóng lại nắng, lại có ba người trông thì kì lạ, dính lấy nhau vừa đi vừa cười đùa.
“Sao? Còn dám trốn đi chỗ khác hút thuốc nữa không?”
“Ha ha thôi mà, chỉ có một điếu thôi mà.”
“Hừ, ai nói chuyện với chú? Chú lôi kéo Thanh vào trò này đấy nhé! Chú đáng đánh nhất đấy tôi chưa xử chú đâu!”
“Sao gọi là lôi kéo, Dụ Dục Thanh mới là kẻ đầu têu ra chuyện này đó!”
Kình Linh quay sang Dụ Dục Thanh xác nhận, anh ta chu mỏ xua tay không nhận.
“Ya, không có.”
“Cậu ta nói dối!”
Anh chàng vừa nói, Kình Linh liền nhéo tai anh ta, kéo xuống không thương tiếc.
“Còn định đổ lỗi cho anh ấy hả? Mau quỳ xuống cho em tên chết tiệt này!”
Dụ Dục Thanh đứng bên cười thầm, nhưng chẳng bao lâu cũng cùng nhập hội.
Anh ta bên cạnh người anh em của mình, tay đặt trên đầu gối bất mãn còn có cả uất ức, nói:
“Sao đến cả anh cũng phải quỳ chứ?”
“Là ai hút thuốc hả?” Kình Linh chống tay ngang hông lớn giọng mắng.
“Kìa, mau nói gì đi chứ.”
“Hờ, tự làm tự chịu đi.”
Biệt danh 3D quay đi, coi như không có liên quan đến mình.
Dụ Dục Thanh uất ức nói:
“Em không biết là dưới đầu gối đàn ông có dát vàng hả? Bắt bọn anh quỳ như thế này còn ra thể thống gì!”
“Quỳ còn chưa quen à?”
Kình Linh ngang tàng nói, đây cũng chẳng phải lần đầu bọn họ bị bắt quỳ thế này.
“Thôi mà, bọn anh biết lỗi rồi!”
“Lỗi tội gì, quỳ một tiếng đi cho chừa!”
Khi ấy mọi chuyện vẫn bình thường, cuộc vui của ba người vẫn còn vô tư, chẳng có chuyện gì có thể tách được ba người bọn họ cả.
Chỉ đến khi, sự kiện năm đó đến, tất cả mọi chuyện mới thay đổi.
“Em phải đi rồi, các anh hãy chăm sóc cho Uyên Thư giúp em. Chỉ một hai ngày thôi hứa đấy.”
Hai người bọn họ miễn cưỡng trở thành bảo mẫu cho đứa trẻ không biết từ đâu chui xuống kia. Nhưng chuyện là, đứa bé này rất phiền.
Phiền đến mức bọn họ chỉ muốn quăng cô bé đi ngay lập tức.
“Anh ơi, cái này là gì thế? Vừa trắng lại nóng, sao còn dính giấy nữa này!”
Dụ Dục Thanh quay sang nhìn cô bé, trông ngốc ngốc, anh lắc đầu:
“Con bé này chui từ đâu ra thế? Đến cả bánh bao nó cũng không biết thế nhỉ?”
3D thác tay lên vai anh, điệu bộ ăn bánh còn nhìn chằm chằm đứa trẻ như muốn nói rằng nó ăn đi. Nhưng Uyên Thư chậm tiêu, nghiêng đầu không hiểu.
“Ăn đi, nhóc chết ở đây thì phiền lắm. Kình Linh giết tụi anh mất.”
“Chị Linh á, chị ấy dịu dàng lắm mà, tiểu Hân có nói là chị ấy còn rất đáng yêu nữa. Còn nữa, chị ấy rất giỏi, không sợ kẻ xấu đâu!”
Dụ Dục Thanh lơ đi, anh ta chẳng mấy đoái hoài đến những câu nói của một đứa trẻ.
3D ngồi xuống trước mặt cô bé, sau đó lại chỉ cách cho cô bé ăn bánh bao.
“Chị ấy đáng yêu, nhưng dịu dàng thì không chắc đâu bé. Em nên ăn đi, không chị Linh sẽ phạt em vì tội bỏ bữa đó!”
Uyên Thư nghe không hiểu, sau đó ngồi xuống đất, thử gặm nhấm cái bánh mà cô bé chưa ăn bao giờ.
Nó rất mềm, còn nóng hổi, bên trong chỉ có chút thịt bằm, nấm băm nhỏ hoặc thứ gì đó tương tự. Vỏ bánh rất dày, cắn mãi mới tới nhân, nhưng số nhân ít ỏi được vỏ bánh bọc quanh lại khiến cô bé có cảm giác khám phá ra điều gì đó rất mới mẻ. Cô vội reo lên:
“Oa, em chưa ăn cái này bao giờ.”
“Có ngon không?”
3D thấy khóe miệng cô bé dính thức ăn, nhẹ nhàng lau đi.
Uyên Thư còn bất ngờ chợn mắt, “Ngon lắm chú ạ!”
3D nghe xong mà hóa đá, dường như anh ta chẳng thể quen được với cách xưng hô này.
“Haha, chú già lắm rồi đó chú!” Dụ Dục Thanh cười, có ý châm chọc.
“Suỵt, gọi là anh đi, chú không già đến mức đó đâu!”
“Hừ, chú không già đến thế đâu!” Dụ Dục Thanh lại càng cười lớn hơn.
“Cái thằng điên này, một ngày mày không chọc tức tao là mày không yên à?”
“Nhóc con, em bao nhiêu tuổi?”
“Dạ, em 10 ạ.”
“Nghe thấy chưa? Cậu hơn nó tận 14 tuổi đó 3D!”
“Gọi tên hẳn hoi.” 3D nhíu mày, xem ra là không thể chịu nổi dáng vẻ đùa cợt của Dụ Dục Thanh.
“Căng thế, Diệp Dĩnh Dư. Tôi gọi như thế được chưa?”
“Đừng có xuyên tạc tên của tôi nữa, nhớ đấy. Tôi mang họ Diệp, kể cả có là người nhà họ Dụ thì tôi vẫn sẽ mang họ Diệp!”
Hai người đều rõ vì sao Diệp Dĩnh Dư lại không mang họ Dụ.
Năm xưa vì xích mích với gia đình, Dụ Nguyên – ba của Diệp Dĩnh Dư đã bất chấp sự ngăn cản của ông ông bà Dụ – Dụ Hoàng và Ý Lan để lấy Diệp Kim Loan. Về sau sinh con, vì còn giận dỗi nên họ không đặt tên “người họ Dụ chính cống cuối cùng này” theo họ Dụ mà thay vào đó là họ Diệp – họ của mẹ anh. Cho nên bây giờ Diệp Dĩnh Dư mới không mang họ Dụ.
“Xin lỗi mà, đừng có giận nữa nha. Coi như lần này tôi “đi” giúp cậu, cậu ở nhà trông Uyên Thư nhé!”
“Hừ, coi như cậu biết điều.”
“Được rồi, đi đây!”
Dụ Dục Thanh rời đi làm, Uyên Thư nhìn theo, trầm tư rất lâu.
“Nhìn gì thế?”
“Chú… anh ấy lại đi làm công việc tương tự hôm qua nữa ạ?”
Uyên Thư trông có vẻ khá lo ngại, hình như việc bọn họ làm cũng chẳng đàng hoàng?
“Em nhìn thấy hết rồi ư?”
Ánh mắt Diệp Dĩnh Dư trũng lại, đáng sợ như thể muốn giết người diệt khẩu…
“Dạ… dạ.” Uyên Thư rất sợ, nhưng vẫn không dám nói dối.
“Đừng có tiết lộ ra cho ai đấy. Nếu không bọn anh sẽ,” Diệp Dĩnh Dư đưa tay ra hiệu cắt cổ, “thì em sẽ như thế.”
Uyên Thư nhìn anh, mắt nheo lại, miệng cũng méo xệch. Cô bắt đầu khóc.
“Oa, chú đáng sợ quá đi à!”
Diệp Dĩnh Dư dọa xong, gây ra chuyện lại không biết thu dọn tàn cục, anh loay hoay, lấy tay áo lau nước mắt đi, ôm cô vào trong lòng, dỗ dành:
“Ngoan nào, chỉ đùa thôi mà.”
“Chị Linh… huhu… cháu muốn chị Linh!”
“Linh bây giờ mà xuất hiện thì chết anh mất! Cô ấy mà thấy anh bắt nạt em… không, thấy anh chọc em khóc thế này thì cô ấy sẽ…!”
“Sẽ làm sao? Anh mau nói xem Dư?”
Kình Linh không biết từ khi nào đã đứng đằng sau Diệp Dĩnh Dư, thấy Uyên Thư vừa khóc vừa đòi mình thì vội vàng muốn bế.
Uyên Thư vươn tay ôm cổ Kình Linh, mếu máo:
“Chị ơi, chú ấy nói muốn giết em!”
“Ê nè. Anh đâu có nói thế đâu???”
Kình Linh quay lại liếc anh, anh liền quỳ.
“Anh sai rồi!”
Kình Linh bế Uyên Thư vào trong nhà, căn nhà của bọn họ cũng rất nhỏ. Nhưng với họ chỉ cần có chốn dung thân là đủ, chẳng có ai đòi hỏi gì hơn.
Cô xoa đầu Kình Hân, thân thiết lại dịu dàng, Diệp Dĩnh Dư lẽo đẽo theo sau thấy thế lại rất ghen tị.
Anh chưa thấy cô dịu dàng như thế với mình bao giờ cả…
“Mấy ngày chị đi em vẫn chưa về nhà nữa à?”
“Em không muốn về nhà…”
Uyên Thư nghịch ngón tay, bứt rứt nói thì Kình Linh lại hỏi:
“Sao thế, em phải về nhà với ba mẹ chứ?”
“Ba em dữ lắm, ông ấy chỉ toàn ép em phải học lễ nghi gì đó, ở nhà em không được tùy tiện nói, cũng không được tùy tiện cười đùa. Ở đây với mọi người em thích hơn nhiều. Với lại em cũng rất thích chị nữa!”
“Em thích chị? Chúng ta chỉ mới gặp nhau vài lần thôi mà?”
“Kình Hân đã kể cho em nhiều chuyện về chị lắm. Chắc chị nghe em nói cũng thấy, hoàn cảnh của em rất giống chị.”
Không phải tự nhiên Uyên Thư lại bất chấp muốn giúp Kình Hân tới đây tìm chị, cô muốn có một người giới thiệu mình với Kình Linh – một người có hoàn cảnh giống mình.
Một phần Kình Linh muốn bỏ trốn cũng là vì không thể chịu nổi tính khí của Ngọc Thuận.
Uyên Thư ngưỡng mộ chị gái trước mặt này, cô muốn giống chị ấy, có thể tự do tự tại làm những điều mình thích mà không cần e ngại ánh mắt của người nhà.
“Vậy thì sao? Em sẽ phải đối mặt với việc vĩnh viễn không thể gặp lại gia đình của mình nữa, nếu ở lại với chị đấy.”
“Vâng, em biết ạ.”
“Haha.”
Kình Linh xoa đầu Uyên Thư, Diệp Dĩnh Dư dựa cạnh tường cũng mỉm cười vì đoán ra được ý định của cô.
“Có lẽ chúng ta giống nhau thật. Nếu em muốn, có thể coi chị là chị gái, còn Dư với Thanh là anh trai mình.” Kình Linh quay hơi nghiêng đầu Diệp Dĩnh Dư hỏi, “Thế nào? Không có vấn đề gì chứ?”
“Em quyết vậy rồi, còn định hỏi anh gì chứ.”
Kình Linh xùy một tiếng.
“Coi như anh biết điều.”
“Anh Thanh đâu?”
“Hắn đi chơi rồi.”
“Dạ không phả…” Uyên Thư định nói, Diệp Dĩnh Dư liền chạy tới bịt miệng cô.
“?” Kình Linh nhíu mày nhìn bọn họ đầy kì lạ.
“Không có gì, em mới về thì mau đi nghỉ sớm, anh dẫn Uyên Thư đi tìm Diệp Dĩnh Dư haha.”
Kình Linh cảm tính, lại vô vị nói ra một câu:
“Con bé mới xuất hiện, anh đã vội bắt con bé đi như thế à?”
Thế nhưng Diệp Dĩnh Dư lo chạy không quay đầu nhìn, nên chẳng nghe thấy lời đó của Kình Hân.
Chỉ nửa sau đó, sau khi Kình Linh đã giặt xong đống quần áo mà chẳng ai đoái hoài trong góc, lúc đang phơi đống quần áo thì Dụ Dục Thanh liền chạy về với bộ dạng cực kỳ thê thảm.
Trên dưới đều là máu, vô số vết thương từ tím tái đến rách da rách thịt trên người Dụ Dục Thanh làm Kình Hân đứng từ xa thấy được mà phát hoảng chạy tới đỡ.
Đến gần rồi, chứng kiến tận mắt vết thương còn nghiêm trọng hơn nhiều.
“Thanh, anh làm sao thế? Ai làm anh ra nông nỗi này.”
Không ai có thể tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra với Dụ Dục Thanh, nhưng có một điều chắc chắn, anh ta có lẽ sắp chết rồi.
“Em về rồi đấy à Linh…”
Thấy bộ dạng không tỉnh táo của Dụ Dục Thanh, Kình Linh vội sốc anh lên, làm anh cố mà giữ tỉnh táo.
“Anh đừng ngủ!”
Kình Linh vội vội vàng vàng bấm số bệnh viện, nhưng Dụ Dục Thanh dường như không chờ được nữa.
“Anh mệt quá…”
“Dục Thanh, anh mau nhìn em đi! Hãy nhớ em là ai và tìm trên người em một lý do để sống đi!”
Khi người ta sắp chết, đặc biệt chết trong sự tuyệt vọng thì ý chí của người đó hầu như bằng không. Kình Linh hiểu rằng với tình trạng của anh khi này còn có thể chạy về nhà thì chắc chắn anh đang cầu cứu một tia hy vọng cuối cùng. Và cô bắt buộc sẽ phải giúp anh, cô phải làm lý do sống tại thời điểm ấy để cứu anh.
“Em là…”
“Em đây, em là Kình Linh! Đừng quên em, em là người rất quan trọng với anh! Anh phải nhớ điều đó và không được từ bỏ có nghe không!”
“Em là… người rất quan trọng.” Dụ Dục Thanh thều thào.