Chương 28: Bài kiểm tra
Tuy rất lo cho sự an toàn của Kình Hân, nhưng Ninh Tín không định sẽ báo chuyện này cho Ninh Thương Thần, ông biết anh đang rất đau đầu để đối phó với con trai ông nên không định làm anh bận tâm thêm. Nhưng ông cũng không thể để Kình Hân tùy tiện chạy nhảy bên ngoài.
“Hai người mau đi tìm cô ấy về đi. Nhớ đừng đánh động lớn quá, người của Ninh Thành không ít, đừng để ông ta phát hiện.”
Ninh Tín phái hai người tin tưởng nhất để đi tìm Kình Hân, trong lòng ông lại thầm mong.
“Cô nhất định không được chạy tới tìm Ninh Thương Thần đâu đấy!”
…
Đám nhân viên kính cẩn nghiêng mình, Ninh Thành cùng hai người con của ông ta thong dong bước trên hành lang rộng, bọn họ đã đổ bộ tới nơi này rồi.
Không khí vì quá ảm đạm và nhàm chán, Ninh Viễn cùng Ninh Từ Siêu đi phía sau Ninh Thành bắt đầu bàn tán.
“Chà, lão ngũ cũng ăn nên làm ra đấy nhỉ? Trông cái công ty nát khi trước anh cai quản bây giờ qua tay Ninh Thương Thần lại trông khác bọt nhỉ? Mau nói thật đi, có phải bây giờ anh cảm thấy rất hối hận vì khi đó đã từ bỏ nơi này không?” Ninh Từ Siêu cười nói.
Chỉ vài năm trước Ninh Thương Thần được tiếp nhận công ty này từ tay Ninh Viễn, nói là tiếp quản chẳng nói rằng thu dọn tàn cục cho lão ca. Ninh Viễn khi đó ăn tàn phá hoại, công ty đầu tư vào không ít nhưng thu lại thì lỗ lớn, phá đến công ty sắp phá sản đến nơi. Nếu không phải kịp thời giao nơi này cho Ninh Thương Thần thì công ty này nhất định không thể làm nên chuyện như ngày hôm nay.
Vì chuyện này mà Ninh Viễn khi đó bất tài bị Ninh Thành từ mặt suốt một khoảng thời gian dài.
Bây giờ hắn đã đi theo hướng phát triển khác của bản thân, được Ninh Thành trọng dụng hơn cũng không còn như khi trước. Bây giờ Ninh Từ Siêu nhắc lại chuyện cũ, không biết là để nhắc cho Ninh Viễn hay Ninh Thành đang đi phía trước nghe.
Sự việc trước mặt và quá khứ phía sau, tiện lại giúp Ninh Thành tìm được cớ để so sánh giữa hai người con, ai hơn ai có lẽ nhìn thôi cũng rất rõ.
Để gỡ lại mặt mũi trước mặt ba mình, Ninh Viễn không cam lòng nhưng vẫn phải cười với Ninh Từ Siêu:
“Ha ha lão tam, chuyện cũ đã được rất lâu rồi, nhắc lại bây giờ hình như không hợp lắm thì phải.”
“Anh nói thế nào chứ tôi thấy ổn mà, anh sẽ không giận tôi chỉ vì tôi nói vậy đâu đúng không?”
Để không trở thành người nhỏ mọn, Ninh Viễn nhăn mặt như khỉ nhưng cũng chẳng dám nói bản thân mình giận.
“Đương nhiên là không rồi!” Ninh Viễn nặn ra những câu khó nghe.
“Đủ rồi đấy, hai đứa đừng có cãi nhau nữa, chúng ta đã tới nơi rồi.”
Bọn họ đang đứng trước phòng làm việc của Ninh Thương Thần.
“Sao lại là phòng chủ tịch? Không phải chúng ta sẽ tới phòng họp sao?” Ninh Viễn lắm lời nói.
Hắn nói giọng gặn hỏi, như kiểu bề trên ra mệnh lệnh với mấy tên dưới trướng đã thành thói, bây giờ giở giọng đó với Ninh Thành khiến ông ta rất vui. Ninh Viễn nhận ra chuyện đó, nhưng đã không kịp thu lại những lời không suy nghĩ ấy nữa rồi.
Ninh Thành lia ánh mắt như con dao chĩa thẳng vào cổ Ninh Viễn:
“Ăn nói cẩn thận.”
Ninh Viễn cúi đầu không dám nhìn ánh mắt đáng sợ của Ninh Thành. Hắn ta từng tuổi này rồi nhưng vẫn sợ ánh mắt của cha hắn.
Ninh Thành quả là một người đáng sợ!
Ông ta quay đầu không chấp nhặt nữa, mở cửa bước vào, trong phòng mùi gỗ trầm thoang thoảng khắp căn phòng, Ninh Thương Thần thì đang ngồi trước bàn làm việc. Khi thấy Ninh Thành đột ngột xuất hiện thì anh ngay lập tức đứng phất dậy.
“Ba!”
“Ngồi xuống đi, ta chỉ tới đây ghé qua chút thôi.”
“Vậy còn cuộc họp…”
Vốn cuộc họp chỉ là một trong những lý do Ninh Thành ngụy biện cho mục đích thật sự của mình. Thật sự vẫn là để kiểm tra xem đứa con này của mình thành thực thế nào.
“Chiều ta có chuyện đột xuất không thể đến, con có cần biết chi tiết ta bận gì hay không?”
Ông ta đã nói như thế, ai dám hỏi thêm nữa…
“Không thưa ba, có lẽ con hơi quá khích rồi.”
“Phải đấy, con quá khích rồi.”
“…”
Ninh Viễn đi tới chỗ anh, Ninh Thương Thần đang đứng cũng nắm bắt suy nghĩ nhanh lẹ tránh sang một bên, để ông ta ngồi trên ghế.
“Hôm qua có một vài con chuột chạy mất, gây loạn một trận làm người của ta tổn hại không ít. Không biết là con có biết chuyện này hay không nhỉ?”
“Vậy con chuột đó chạy được, hẳn là ông trời cũng muốn nó được sống tiếp rồi.”
Ninh Thành đập mạnh vào bàn, coi như những tức giận đều đổ lên đầu anh:
“Vậy con nói thử xem, ta so với ông trời bây giờ ai mới là kẻ sẽ quyết định sự sống của con chuột nhắt đó đây?”
“Con không nghĩ là con chuột mà người đang nói có ảnh hưởng gì tới người.”
“Ồ, nó có vẻ ảnh hưởng đến con?”
“Không có, con chỉ cảm thấy tò mò thôi.”
Ông ta cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo đem gom chung ba đứa con mình làm một, sau đó chỉ lẳng lặng đánh giá.
“Hôm qua con đã đi đâu thế Thương Thần?”
“Hình như người đang cảm thấy bất an vì con nhỉ? Nếu con từ chối trả lời thì có phải người liền cho rằng con không an phận không?”
“Phải đấy. Con nên thành thực một chút đi.”
Ninh Thương Thần đã chuẩn bị trước cho câu hỏi này, nên anh lưu loát nói rõ:
“Con làm việc ở công ty, chỉ sợ lơ là nó lại trở thành công ty của đại ca thôi.”
Đây là một kế đánh lạc hướng của Ninh Thương Thần, vì Ninh Viễn này cũng không phải người có não, vừa hay phối hợp với anh lại rất vừa vặn.
“Lão ngũ sao nói vậy, anh cũng đâu định cướp công ty của chú—”
“Không anh hiểu sai ý tôi rồi, tôi muốn nói sợ nó trở thành cái công ty nát lúc đầu tôi tiếp nhận đó.”
Ninh Thương Thần có ý muốn chọc tức nên ăn nói với Ninh Viễn cực kỳ hỗn hào.
“Chú đang không tôn trọng anh đấy lão ngũ.”
Hai người bọn họ gây gổ với nhau, ba anh không can thiệp, thậm chí còn như Ninh Từ Siêu muốn xem bọn họ đánh nhau.
“Thương Thần, nghe nói con bị thương đúng không nhỉ? Đừng có động thương đấy.” Ông nói lời thăm dò.
Quả nhiên chuyện này vẫn truyền đến tai Ninh Thành.
Ninh Thương Thần không chờ được chối đay đày: “Có lẽ cha nghe nhầm rồi, con thậm chí còn chẳng sợ sẽ phải đánh nhau với đại ca đâu. Có kẻ ngốc nào bị thương lại đi gây chuyện chứ? Nếu con bị thương hay là ba thử kiểm tra xem?”
“Ý hay đấy. Ở công ty con có phòng tập gym cho nhân viên chứ? Ta có một bài kiểm tra dành cho con và Ninh Viễn đấy.”