Chương 24: Đánh thức công chúa
Dĩ Linh nhìn cô, Kình Hân cũng nhìn lại.
Bọn họ nhìn nhau được một lúc thì Kình Hân đau đầu ray trán, cô không thể dỗ con bé ngủ, bọn họ đã ngồi nhìn nhau được nửa tiếng rồi.
Đang tuổi ăn chơi, ai biết cách dỗ trẻ con ngủ chứ.
“Sao em lại không nằm xuống ngủ thế.”
“Ngủ với Linh cơ.”
Dĩ Linh ôm lấy tay cô, ánh mắt lấp la lấp lánh khẩn khoản cầu xin. Kình Hân không từ chối được ý muốn đầy đáng yêu này, cuối cùng đồng ý nằm bên cạnh cô bé.
“Thôi được rồi, chị nằm cạnh ôm em ngủ, giờ em ngủ được chưa?”
Đã đáp ứng nguyện vọng của cô bé, nhưng Dĩ Linh vẫn lắc đầu lia lịa. Hình như cô bé còn muốn thứ gì khác.
“Kể chuyện… Em mới ngủ.”
Trẻ con rất thích nhõng nhẽo, nhưng một khi đã nhõng nhẽo thì chắc chắn ý muốn của chúng sẽ được người lớn thực hiện vô điều kiện.
Kình Hân nhéo nhẹ cái má phúng phính của cô bé, đúng là chiêu này làm cô không thể từ chối được.
“Được rồi, em ngồi ở đây đợi chút, chị chạy đi hỏi xem có câu chuyện cổ tích nào để kể cho em hay không.”
“Em muốn nghe câu chuyện công chúa ngủ trong rừng!”
“Được rồi bé con, chị sẽ tìm nó.”
Vì chấp thuận nhỏ yêu cầu của Dĩ Linh, Kình Hân nhanh chóng đi hỏi Ninh Tín về những cuốn sách dành cho trẻ em. Lúc này ông đang thay nước thuốc ấm, nên chỉ cho cô về một hộp tủ nằm trong góc thư phòng có rất nhiều sách thiếu nhi bên trong. Trong thư phòng đó có rất nhiều sách, và thật sự trong cái hộp đó có những cuốn sách thiếu nhi mà cô đang cần.
Kình Hân chọn vài cuốn khá hay, đại khái là cô bé choàng khăn đỏ hay nàng tiên cá gì đó, còn có cả cuốn sách về công chúa ngủ trong rừng mà Dĩ Linh yêu cầu. Cô quay trở lại thấy con bé ngóng đợi lăn lăn trên giường, liền giơ mấy cuốn sách ra hỏi:
“Có mấy cuốn sách này, em muốn nghe cuốn nào?”
“Công chúa ngủ trong rừng ạ!”
“Vậy chúng ta bắt đầu đọc nhé!”
Kình Hân ngồi xuống bên cạnh, đặt Dĩ Linh ở trong lòng để cô bé tựa, lật trang đầu tiên của cuốn sách bắt đầu đọc.
“Ngày xửa ngày xưa…”
…
“Hoàng tử nhắm nghiền mắt cúi xuống hôn nàng, nàng bất chợt tỉnh dậy sau giấc ngủ thật dài. Hai người nhìn nhau âu yếm, cuối cùng nhận diện đối phương là người sẽ ở bên cạnh mình trọn đời. Sau đó họ nhanh chóng kết hôn và sống hạnh phúc sống bên nhau. Hết truyện.
Kình Hân gấp cuốn sách lại, cuối cùng câu chuyện cũng đã kết thúc. Nhưng Dĩ Linh vẫn chưa ngủ, cô bé tỉnh bơ ngồi ngay người, đặt cho cô câu hỏi:
“Công chúa thật sự vì hoàng tử mà tỉnh lại sao ạ?”
“Đúng rồi, sức mạnh của tình yêu có thể chiến thắng tất cả mọi thứ có đúng không?”
“Em không tin đâu!”
Những câu chuyện cổ tích vốn là chuỗi những câu chuyện không có thật, nhưng nó lại được dùng cho mục đích khiến trẻ em yêu thích nó, qua đó học được những bài học về tư tưởng tốt đẹp.
“Sao lại không tin chứ, nếu em yêu đủ nhiều thì ắt hẳn nhận lại được một kết cục tốt đẹp. Sau này em cũng sẽ tìm được một người coi em như sinh mệnh vậy, sẵn sàng tất cả mọi thứ để có thể ở bên cạnh em. Có nhiều điều chị nói em có thể sẽ không hiểu, nhưng quan trọng công chúa vẫn sẽ tỉnh dậy bằng một nụ hôn đánh thức ngọt ngào, không ai khác mà chỉ có thể là hoàng tử mà thôi.”
Dạy trẻ quá cứng nhắc thì lớn lên chúng sẽ cũng cứng nhắc như thế, Kình Hân không muốn Dĩ Linh quá đa nghi hay sống quá thực tế, nên cô mới lừa cô bé.
“Bác Thần có phải công chúa không? Ai sẽ đánh thức bác ấy dậy thế? Bác ấy ngủ mãi thôi.”
Kình Hân loay hoay, không biết cô bé sẽ bẻ sang chuyện của Ninh Thương Thần.
“À thì chuyện này…”
“Linh hôn bác ấy thì bác ấy có tỉnh được không?” Dĩ Linh ngây ngô đặt câu hỏi. Ngôn Tình Nữ Phụ
“A ha ha, bác Thần thì khác nha, bác ấy đang bị bệnh không dậy được, cho nên là…”
“Nói dối, em không tin đâu!”
Kình Hân gượng gạo, cô cảm thấy hình như bản thân mình lựa chọn sai cuốn sách để đọc cho Dĩ Linh rồi. Tự nhiên đọc thứ này lại khiến con bé tò mò nhiều chuyện đang xảy ra quá, cô thật sự không biết phải giải thích thế nào cho cô bé hiểu. Vậy chi bằng dỗ cô bé ngủ là xong rồi.
“Thôi em ngủ đi, ngày mai sớm dậy chị còn nhiều việc phải làm lắm đó.”
Kình Hân ôm Dĩ Linh đi ngủ, không cho cô bé có cơ hội thắc mắc thêm chuyện gì.
Những thắc mắc của mấy đứa trẻ con oái oăm lắm, còn nghe là còn đau đầu.
Đợi đến khi Dĩ Linh đã ngủ hẳn, Kình Hân mới lẳng lặng ra khỏi phòng.
“Phù, không ngờ là dỗ trẻ con đi ngủ lại khó như thế. Sau này mình có con…” Vừa nghĩ tới đây, Kình Hân liền vỗ má mình, “Không được, mình sao lại nghĩ đến chuyện hãi hùng đó chứ.”
Cả ngày hôm nay cô đã dính với Dĩ Linh rồi, nên bây giờ chính là khoảng thời gian duy nhất cô được ở một mình.
“Mình không chê Dĩ Linh phiền, nhưng mà sự yêu thích của con bé dành cho mình làm mình hoang mang quá. Lỡ sau này con bé thích mình quá rồi, mình rời đi rồi thì nó nhất định sẽ chịu tổn thương.” Kình Hân mệt mỏi nghĩ trong lòng.
Cô sớm đã lên kế hoạch rời đi từ lâu, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải lúc.
“Trước hết bây giờ thì mình phải đến thăm anh ta trước đã nhỉ…?”
Nói là làm, Kình Hân đem ý nghĩ đó đi tới trước phòng của Ninh Thương Thần. Đây là lần đầu tiên cô đến thăm anh kể từ lúc mọi chuyện tồi tệ đó đã xảy ra.
Tim của Kình Hân nổ trong lồng ngực, chần chừ một lúc lâu mới dám bước vào.
Trong phòng là Ninh Thương Thần vẫn đang hôn mê, nhưng dáng vẻ lại chẳng khác gì đang ngủ là bao.
“Thật là, tên này khi yên lặng lại đẹp lạ vậy sao.”
Kình Hân đảo mắt đi để tránh bị hút hồn, cũng như để tránh cảm giác tội lỗi ập tới.
Nhưng mắt cô có đảo đi đâu thì cũng không thể tránh được những xúc cảm quái lạ, cô vừa có cảm giác buồn, lại vừa có cảm giác thổn thức trong lòng. Chỉ cần nhớ đến lúc Ninh Thương Thần mất dạng trong bóng tối kia bị cô bắn trúng thì cô lại có cảm giác xấu hổ, không có mặt mũi nào để đối diện với anh.
Xong bất giác tưg đó cô lại nhớ tới sự quan tâm của Ninh Thương Thần đối với mình, tự nghĩ rồi tự cảm thấy người này tốt biết mấy, rồi không biết từ khi nào để người này chiếm trọn tâm trí, lông ngực cũng đều nhịp tiếng tim đập. Nó rung động mãnh liệt như thế làm cô cũng cảm thấy khó chịu bứt rứt trong lòng. Cảm giác tội lỗi ư? Hay là nội tiết tố trong cơ thể bất chợt thay đổi khiến tim cô bị kích động như thế…
“Chết tiệt, tôi phải làm thế nào để vứt anh ra khỏi tâm trí mình đây Ninh Thương Thần.”
Kình Hân mím môi, khó chịu vỗ vào lồng ngực như khó thở.
“Mày có thế dừng đập không hả tim…”
Điều cô nói thật là ngớ ngẩn, nhưng đây là điều cô mong muốn. Cô không muốn bản thân trước người đàn ông này lại trở nên kì lạ như thế.
Nhưng cuối cùng dù né tránh thế nào, Kình Hân vẫn phải nhìn khuôn mặt phờ phạc của anh nằm trên giường.
“Anh khi nào mới tỉnh lại đây.”
Cô ngồi bên cạnh giường, chạm tay lên mặt của anh, bất ngờ thốt lên:
“Ồ, da của người già cũng mịn đấy chứ.”
Đó là một câu nói đùa, và giá như Ninh Thương Thần có thể cùng hưởng ứng với cô lúc này thì thật tốt.
Kình Hân tiếp tục chạm vào khuôn mặt của anh, cô sờ rồi lại không muốn bỏ tay ra nữa, chạm mãi cho tới khi động vào môi của anh.
“Mềm… mềm quá rồi!”
Cô ngại ngùng rụt tay lại, mặt đỏ tía tai bỗng nhớ đến lời nói của Dĩ Linh.
“Bác Thần được hôn thì có thể tỉnh lại không?”
Không biết cô đang nghĩ gì nữa nhưng nhìn thấy môi Ninh Thương Thần, cô lại có cảm giác muốn hôn đến lạ.
“Kình Hân à mày điên rồi!.. Hay là thử hôn nhỉ?”
Những tưởng đó chỉ là một ý nghĩ nhất thời không thể dẫn đến hành động ngu xuẩn nào, ai dè Kình Hân vừa nhìn thấy môi anh hớ hênh gọi mời thì lại không kìm lòng được mà lóng ngóng đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ.
Vốn chỉ là một cái hôn trộm sẽ chỉ có một mình cô biết, ai dè anh ta lại thật sự tỉnh lại, bắt quả tang tại trận.
Kình Hân không biết còn anh cũng không từ chối, đưa tay ôm lấy cổ cô hưởng ứng nhiệt tình nụ hôn cô trao tặng.
Cảm thấy cổ mình bị đẩy, miệng lưỡi lại xuất hiện một “vật thể lạ”, Kình Hân mới tá hỏa nhận ra sự khác lạ, thoát khỏi nụ hôn đó, côi vừa lau miệng vừa đi lùi, chạm đến tường thì mới dừng lại.
“Sao anh lại tỉnh dậy được?”
“Là em gọi tôi dậy mà.”
“Tôi làm cách nào chứ”
“Không biết, hình như là hôn đó.”
Ninh Thương Thần vừa mới tỉnh dậy đã biết đùa, nhưng nụ hôn đó thật sự đã đánh thức anh dậy.
Bị ảnh hưởng tư tưởng từ âu chuyện và lời nói khi nãy của Dĩ Linh, Kình Hân bất chợt thốt ra:
“Công… công chúa?”
Ninh Thương Thần không biết chuyện gì, khó hiểu nhìn khuôn mặt hoảng hốt của cô.