Chương 77: Mộng xuân (H+)
Trên chiếc giường lớn, thân thể đôi nam nữ trần trụi quấn quýt lấy nhau. Người đàn ông không ngừng luận động đưa đẩy.
Thân thể Tô Thu Vũ mềm mại trần trụi bị chụp đánh đong đưa, Trần Uy Bằng trên người điên cuồng đâm loạn, thân thể của cô chớp mắt bị đâm đến cuối giường, lại bị anh nắm hai cổ chân kéo trở về. Gây. t.hịt càng đâm sâu vào tiểu h.uyệt.
“A…aha!”
Bàn tay to tái nhợt nắm chặt vòng eo cô, trong mắt đỏ đậm là thân hình trắng nõn nà bị anh đong đưa mạnh mẽ.
Trần Uy Bằng dùng tay, ép hai bầu ngực đẫy đà đang đong đưa thành một khối, miệng ngậm một bên, liếm láp đầu nhũ phấn hồng, ngón tay không ngừng đè ép niết xoa đầu nhũ bên kia, bầu ngực sữa trong tay bị anh tùy ý nhào nặn thành đủ loại hình dạng.
Tô Thu Vũ chịu không nổi loại kích thích này, cắn ngón tay, khóc nức nở không ngừng, bị đâm đến nỗi tiếng rên rỉ cũng nhỏ vụn bất kham.
“Ha…!Quá nhanh…xin anh…hu…a…chậm lại…”
Tô Thu Vũ chỉ cảm thấy điểm mẫn cảm toàn thân đều bị anh nắm giữ, trước ngực bị liếm cắn, một chút cũng không thấy đau, ngược lại còn ngứa đến lợi hại, hận không thể đem toàn bộ nhét vào trong miệng anh, càng muốn anh âu yếm hơn.
Hạ thân bị c.ự vật nhét đầy, khí nóng không ngừng lan xuống bụng, bên trong mị thịt gắt gao bao lấy gậy t.hịt rút ra thọc vào, ngậm chặt không cho nó rời đi.
Nhận ra tâm tư của cô, Trần Uy Bằng cười khẽ một tiếng, theo đó lại càng cắm lộng mãnh liệt, nơi giao hợp cực nhiều d.âm thủy, bị anh cắm đến mức tạo thành bọt trắng mịn như tuyết.
“Phụt phụt…”
Tiếng nước ở trong phòng trống trải nghe đặc biệt vang dội, Tô Thu Vũ không biết gì nữa, cảm quan toàn thân đều theo tiết tấu của anh mà rung lắc dữ dội.
Mồ hôi trên trán anh chảy xuống dọc theo cằm, nhỏ giọt xuống ngực Tô Thu Vũ, khiến ngực cô ướt nhẹp.
Trần Uy Bằng áp trên người cô, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm thẳng tắp mà nhìn cô, mồ hôi theo động tác của anh không ngừng chảy ra, có vài giọt dọc theo hầu kết gợi cảm chạy xuống, chảy xuống cơ ngực, xuống chút nữa, chính là tám khối cơ bụng.
“Đẹp quá…” Tô Thu Vũ xem mà lung lay mắt, lẩm bẩm.
Anh bị lời nói của cô làm sửng sốt, giây sau mở ra hai cánh môi mỏng gợi cảm, áp lên môi đỏ của cô, đầu lưỡi tiến vào trong.
“Ưm…”
Đầu lưỡi anh câu lấy lưỡi cô ngọt ngào mà hôn, Tô Thu Vũ theo bản năng hôn trả, đầu lưỡi ngây ngô chạm vào lưỡi anh, quấn lấy không buông.
Ai ngờ chỉ một động tác lại kích thích anh không ngừng nhanh hơn, đôi tay bóp mông cô không ngừng, c.ự vật cứng ngắc tìm nơi mềm mại bên trong mà đâm, xuân thủy bị anh đâm thọc bay tung tóe, dưới thân khăn trải giường sớm đã ướt một mảng thật lớn.
Vào lúc Tô Thu Vũ sắp kiên trì không nổi nữa, anh hôn cô, sâu trong tiểu h.uyệt c.ự vật bị siết chặt, phòng thủ phá vỡ, anh bắn ra.
****
“Aaaa!!”
Tô Thu Vũ tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa.
Cô nhìn căn phòng quen thuộc, đây là phòng nghỉ của cô ở Từ thị, vốn là đang nghỉ trưa nhưng gặp phải mộng xuân. Thân dưới cô mềm nhũn, hai chân cô run rẩy, cảm giác nơi hạ thân có chất lỏng chảy ra bên ngoài, trên người một trận đau nhức.
Tô Thu Vũ đỏ mặt, cô lại mơ một giấc mơ d.âm loạn như vậy, trong mơ cô và Trần Uy Bằng…làm chuyện đó. Là do cô ám ảnh hay là thật sự có ham muốn?
“Điên mất rồi!” Tô Thu Vũ ôm gối, cảm giác trong mơ vô cùng chân thực, đau đớn hay sung sướng đều cảm nhận rõ ràng. Lúc ở trong mơ cô không ý thức được gì, chỉ là toàn tâm toàn ý giao cơ thể cho tên ma cà rồng kia, hưởng thụ bị đâm đến lên mây.
Sao lại có cảm giác chân thực vậy chứ? Thân thể cô có chút đau, trong mơ cô vẫn chưa lên đỉnh, hạ thân ngứa ngáy, quần lót đã ướt hết, hoa h.uyệt còn đang phun d.âm thủy. Tô Thu Vũ tự nghĩ tự xấu hổ và nhục nhã, cô như thế nào mà lại gặp mộng xuân, làm với Trần Uy Bằng thế kia?
***
Chiều tối, Tô Thu Vũ lết thân thể mệt mỏi về nhà chồng. Trần Uy Bằng đã về nhà trước, chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho cô. Tô Thu Vũ nhìn tên ma cà rồng kia đang chú tâm bày thức ăn ra trước mặt cô, trong đầu không khỏi nghĩ lung tung. Biết đâu là Trần Uy Bằng đi vào giấc mộng của cô?
“Em không sao chứ? Có phải anh làm gì khiến em khó chịu không?” Trần Uy Bằng thấy ánh mắt vợ nhìn mình kì lạ liền lên tiếng hỏi.
Ánh mắt cô không hề rời đi, đã vậy còn càng ngày càng lạnh, cứ dán vào Trần Uy Bằng khiến anh cũng sợ chuyện mình làm bị phát hiện. Trần Uy Bằng muốn tránh ánh mắt vợ:
“Sao thế? Có phải anh làm chuyện gì xấu xa, sợ em phát hiện?” Tô Thu Vũ lên tiếng.
“Chuyện xấu xa mà em nói là gì?” Trần Uy Bằng hỏi lại.
Tô Thu Vũ im lặng dùng bữa, tất nhiên cô không dám nói thẳng ra. Giấc mơ đó d.âm loạn như thế, nếu Trần Uy Bằng thật sự không làm gì, cô nói ra sẽ khiến anh nghĩ gì đây?
Trần Uy Bằng vừa ăn vừa đánh giá biểu cảm của vợ, trông cô ngây thơ như vậy. Thật ra buổi trưa cô không cho anh đến tìm, anh liền nhớ cô, trùng hợp là cô đang ngủ, anh mới đi vào giấc mơ của cô, hai người vận động một chút. Tuy là mơ nhưng cả hai đều thoải mái, anh biến cô thành vũng nước xuân. Anh không ngờ trong mơ cô có thể ngoan ngoãn như vậy.
Ăn tối xong, Tô Thu Vũ mới phát hiện đồ đạc của mình đều bị Trần Uy Bằng chuyển lên phòng ngủ chính cả. Cô cũng không có ý kiến, nghĩ lại giấc mộng xuân kia, cô càng bực bội nhưng không dám nói.
Thấy vợ mình tìm quần áo chuẩn bị đi tắm, Trần Uy Bằng chủ động:
“Chúng ta tắm chung đi”
“T…tắm chung?” Tô Thu Vũ không tin tưởng, cô chính là ở trong phòng tắm bị Trần Uy Bằng lợi dụng nhiều nhất.
Giống như bắt được tâm tư của cô, anh vội giải thích:
“Anh không làm gì đâu. Đảm bảo em thoải mái”