Chương 70: Không buông tay!
Có lẽ Tô Thu Vũ không thể dễ dàng bỏ qua cho anh, chính anh cũng hiểu, không trách cô.
Bỗng Tô Thu Vũ đứng dậy, tiến lại, hai bàn tay trắng nõn ghì vai Trần Uy Bằng trên ghế sofa, cô trèo lên người anh. Cảnh tượng quá mức mờ ám:
“Tô Thu Vũ, em muốn làm gì?” Bởi hành động của cô Trần Uy Bằng cũng bất ngờ đến không biết nên suy nghĩ gì. Tô Thu Vũ vốn sợ, giờ lại giống chủ động câu dẫn anh.
“Muốn làm, muốn cắn thì tùy anh. Làm nốt một lần! Sau hôm nay chúng ta cắt đứt, không liên quan nữa!”
Ánh mắt Tô Thu Vũ vô cùng kiên quyết, thật lòng cô đã chuẩn bị tâm lý, muốn một lần cắt đứt mối quan hệ này.
Trần Uy Bằng bấy giờ mới hiểu, hóa ra cô nghĩ anh đưa cô về nhà là vì muốn thân thể và máu của cô! Anh cảm nhận rõ ràng nhịp tim cô đập nhanh, hơi thở không đều, tay vịn trên vai anh đã có dấu hiệu run rẩy. Rõ ràng là cô sợ nhưng lại cố gắng làm vì muốn chấm dứt với anh.
Một tay Tô Thu Vũ tìm đến kéo mở đai áo tắm trên người mình, anh vội nắm lấy tay cô:
“Anh chỉ muốn mời em đến uống trà!”
“Uống trà sao?” Tô Thu Vũ cười khẩy, mọi khi anh đâu có tỏ ra mình là quân tử.
Cô trèo xuống khỏi người Trần Uy Bằng, kéo dây sửa lại đai áo. Áo choàng tắm có chút rộng, chắc là theo kích cỡ của Trần Uy Bằng:
“Nếu anh không làm thì thôi. Sau này đừng đến tìm tôi nữa”
Trần Uy Bằng ánh mắt phức tạp nhìn Tô Thu Vũ, lí trí mách bảo dù cho anh có làm gì thì cô cũng không dễ dàng tin tưởng anh.
Tô Thu Vũ tìm điện thoại, muốn gọi Trịnh Nghiêm nhờ giúp đỡ. Trần Uy Bằng nhanh chóng ôm lấy cô từ phía sau, giọng nói trầm thấp:
“Đừng gọi cho người khác”
Cô cũng không đẩy người ra, thừa biết chỉ tốn sức. Anh muốn ôm thì cứ để anh ôm, dù sao cơ thể của cô sớm đã bị tên ma cà rồng này vấy bẩn. Không tính đến chuyện cô yêu Trần Uy Bằng, nhưng cô sẽ không đâm đầu vào người đã trêu đùa mình nhiều lần.
Trần Uy Bằng vén mái tóc đen dài của Tô Thu Vũ sang, hôn lên cổ cô, nơi có vết sẹo nhiều năm trước anh để lại. Tô Thu Vũ giật mình.
“Lát nữa đồ được sấy khô anh đưa em về”
Trần Uy Bằng sẽ không làm theo ý cô, triền miên lần cuối rồi kết thúc tất cả. Tô Thu Vũ cũng không biết nên làm gì với loại người cứng đầu này.
***
Ngày hôm sau, bầu trời vẫn một màu âm u, cơn mưa dai dẳng lạnh lẽo như lòng người.
Tại Từ thị…
Trịnh Nghiêm và Trục Lưu, hai thư ký vốn được Từ Tuấn xếp vào để bận rộn thay Tô Thu Vũ không ngờ chỉ có thể trơ mắt để mặc cô ôm hết việc.
“Cậu nói xem, cô gái tốt như vậy sao Từ Tuấn thiếu gia lại không thích chứ?” Trục Lưu hỏi nhỏ Trịnh Nghiêm
“Chắc là thiếu gia tự biết mình không xứng với Tô tiểu thư” Trịnh Nghiêm phán đoán
Nếu Từ Tuấn biết sẽ buồn lắm…
Điện thoại trên bàn làm việc của Trục Lưu bỗng reo lên, anh ta vội nhấc máy. Nghe xong thì thông báo lại cho Tô Thu Vũ:
“Tổng Giám đốc, đối tác đã đồng ý chiều nay sẽ gặp chúng ta bàn về hợp đồng”
Tô Thu Vũ dừng tay, cô nhìn về phía Trục Lưu nở một nụ cười:
“Anh làm tốt lắm, vậy chúng ta ăn mừng một chút. Tối nay chúng ta đến nhà hàng, được không?”
Nụ cười của cô đúng là khiến người ta si mê, Trịnh Nghiêm và Trục Lưu thiếu chút đã đổ gục rồi.
Hai thư ký nghĩ Tô Thu Vũ là người tốt nhất, tốt hơn Từ Tuấn, đã không để họ làm nhiều việc còn tự mình chi tiền mua đồ ăn mừng.
Tô Thu Vũ nhận được tin nhắn Trần Cảnh Văn đang ở quán cà phê quen thuộc chờ cô. Cô cũng không nghĩ gì nhiều mà đi gặp.
Trông Trần Cảnh Văn tiều tụy hơn nhiều so với lúc trước hẹn cô đi ăn tối. Chắc anh đã phải đối mặt với nhiều chuyện lắm. Vừa gặp anh đã ôm chầm lấy Tô Thu Vũ:
“Cảnh Văn, anh làm sao vậy?” Tô Thu Vũ cảm thấy lạ khi đột nhiên bị ôm
“Thu Vũ, từ rất lâu rất lâu anh đã thích em rồi. Em cho anh một cơ hội, được không?”
Tô Thu Vũ không nghe nhầm, tim cô đập thình thịch. Trần Cảnh Văn tỏ tình với cô? Đây không phải là điều trước giờ cô luôn muốn sao?
Lần này Trần Cảnh Văn quyết định sẽ không chùn bước, dù giữa Thu Vũ và chú có xảy ra chuyện gì thì anh vẫn sẽ thích cô.
“Nhưng anh vẫn còn phu nhân của anh mà” Tô Thu Vũ đáp
“Em yên tâm, anh vừa ly hôn với cô ta rồi. Lần trước em nói với anh nếu anh chịu từ bỏ Tịnh Tịnh, em sẽ suy nghĩ thử. Từ giờ không còn thứ gì ngăn cản chúng ta nữa”
Đúng là lần trước Trần Cảnh Văn đã thử nói ra tình cảm của mình với cô, cô tưởng anh nói đùa nên đã đáp “nếu anh chịu ly hôn với Trình Nhã Tịnh, em có thể suy nghĩ”. Vậy mà anh ly hôn thật rồi!
Lúc này Tô Thu Vũ lại không có cảm xúc vui nên có, trước đây khi chưa gặp lại Trần Uy Bằng cô luôn mơ đến cảnh Trần Cảnh Văn sẽ tỏ tình với cô. Nhưng hiện tại cô sợ. Trần Cảnh Văn vì cô có thể từ bỏ vợ con, vì sao cô không vui? Làm sao cô có thể không đồng ý?
“Cảnh Văn, anh để em từ từ suy nghĩ”
Trần Cảnh Văn buông cô ra, anh mỉm cười:
“Được, em cứ suy nghĩ. Anh sẽ chờ”
Trần thị…
Lục Trí mở cửa phòng làm việc Trần Uy Bằng, lại thấy sếp mình đang bận suy nghĩ gì đó. Dạo gần đây sếp luôn như vậy.
“Trần tổng, giấy tờ anh cần” Lục Trí đưa ra
“Tôi biết rồi” Trần Uy Bằng đón lấy, ánh mắt lạnh lùng kí giấy tờ.
Lục Trí thấy không đúng lắm, bình thường sếp luôn kiểm tra nghiêm ngặt, hôm nay không nhìn đã kí giấy rồi. Thư ký Lục thở dài, hóa ra câu không ai bình thường khi yêu là đúng. Tin tức mà anh sắp đem đến chắc là sẽ có lợi cho sếp:
“Nghe nói thiếu gia Cảnh Văn ly hôn với Trình Nhã Tịnh rồi ạ. Trình gia đã rút hết các vốn đầu tư vào Văn Nhất”
Tin tức này đúng là sốt dẻo, Trần Uy Bằng nhìn Lục Trí để xác định thực hư. Nhưng đúng là Lục Trí không nói đùa. Nếu Trình gia đã rút hết vốn đầu tư, xem ra Văn Nhất đang khốn đốn.
Trần Uy Bằng tất nhiên biết lý do cháu trai vội vàng ly hôn, không phải vì Tô Thu Vũ cũng vừa ly hôn sao? Ngay từ đầu Trần Cảnh Văn vốn không muốn lấy Trình Nhã Tịnh, người cháu trai anh muốn lấy luôn là Tô Thu Vũ, nhưng lúc đó Trần Cảnh Văn nên gọi cô một từ “thím”. Bây giờ giữa hai bọn họ đã không còn vật cản, Trần Cảnh Văn nhất định sẽ tỏ tình với Tô Thu Vũ.
Chân mày Trần Uy Bằng khẽ di chuyển, liệu cô có đồng ý với lời tỏ tình của Trần Cảnh Văn không? Anh hiểu, Trần Cảnh Văn trong lòng Thu Vũ của anh luôn là người ấm áp, tốt bụng. Không giống Trần Uy Bằng anh.
Nhưng lặn lội nhiều năm, bọn họ nói anh nhiều thủ đoạn, thì không nên coi thường. Trần Uy Bằng quyết không buông tay Tô Thu Vũ:
“Lục Trí, nghe đâu Văn Nhất đang có một lô hoa quả cần xuất khẩu gấp. Cậu động tay một chút”
“Tôi biết rồi ạ, Trần tổng yên tâm”
Lục Trí bên cạnh Trần Uy Bằng nhiều năm, không cần nói rõ cũng hiểu sếp muốn Văn Nhất ngồi nhặt hoa quả thối. Lục Trí thấy tội lỗi, biết vậy ban đầu ngậm miệng cho rồi, không biết Văn Nhất sẽ thảm đến mức nào đây?
Trần Uy Bằng suy nghĩ thêm một chút:
“Cậu giúp tôi liên hệ với tất cả đối tác và công ty đối thủ của Văn Nhất”
“Vâng ạ” Lục Trí nhanh chóng đi làm việc được giao, nhân viên khác làm việc bằng tiền công, còn anh là trả bằng mạng sống.