Chương 67: Anh yêu em
***
Một ngày nọ, cuối cùng Tô Thu Vũ cũng xách đồ quay về nhà. Cô mua cả quà cho Trần Lâm Kiệt.
Thấy Tô Thu Vũ, Tiểu Lâm Kiệt không khỏi “ồ” lên, lúc cô đi trông còn yếu lắm, mà hiện giờ đã khỏe lên rất nhiều, giống đóa hoa xinh đẹp được chăm sóc tỉ mỉ. Cậu thấy lo khi nghĩ về chú.
Cô vừa về chưa được bao lâu đã đến Từ thị, kiểm tra toàn bộ sổ sách và những việc liên quan, không thiếu sót một chỗ. Cũng từ sự tỉ mỉ đó cô phát hiện ra, có một phần đã bị đục khoét.
“Mấy lão già này…” Cô nghiến răng
Thư ký Trịnh Nghiêm phát hiện ra tâm trạng của Tô Thu Vũ không tốt khi kiểm tra sổ sách.
“Tổng Giám đốc, có vấn đề gì ạ?”
Với câu hỏi của Trịnh Nghiêm, cô lắc đầu tỏ ý không có gì. Sau cùng lại nhớ Từ Tuấn xếp cho mình một thư ký nữa:
“Cậu gọi Trục Lưu đến đây, tôi có việc cần hỏi anh ta”
“Vâng” Trịnh Nghiêm đi ra. Anh phát hiện cô ở vị trí này tốt hơn Từ Tuấn, cũng có khả năng lãnh đạo. Thảo nào Từ phu nhân chịu tin tưởng giao lại mọi việc cho cô.
Tin tức Tô Thu Vũ có thể sẽ là Tổng Giám đốc chính thức của Từ thị, Từ Tuyết nhắm cô làm con dâu đã lan truyền khắp trên dưới công ty. Không ai không nể trọng cô.
Nhưng cô cũng không quan tâm đến những điều này, chỉ cần làm tốt công việc của mình.
Tô Thu Vũ kết thúc một ngày làm việc, cô cùng Trần Cảnh Văn đi ăn tối. Đã lâu rồi hai người mới có thời gian ở cạnh nhau như vậy. Tô Thu Vũ lúc này mới biết Trình Nhã Tịnh đã mang thai, Trần Cảnh Văn sắp được làm bố.
“Chúc mừng anh” Cô mỉm cười
Nếu là trước đây cô sẽ có chút vướng bận, nhưng hôm nay cô đã không còn cảm xúc gì.
“Nhưng anh chưa từng động vào Tịnh Tịnh. Anh muốn ly hôn nhưng cô ta lại khiến bản thân mang thai để níu kéo quan hệ”
Trình Nhã Tịnh đã từng hãm hại cô chỉ vì cô lại gần Cảnh Văn, vậy mà giờ cô ta lại làm ra loại việc này.
“Nhưng…sao anh lại muốn ly hôn?”
“Tại vì nghe tin em ly hôn với chú”
Lời nói của Trần Cảnh Văn tuy đầy tình ý nhưng Tô Thu Vũ lại không hiểu. Cô cho rằng anh đang đùa, gắp thêm thức ăn vào bát anh:
“Dạo này anh gầy quá. Ăn thêm đi”
Trần Cảnh Văn hối hận, nếu sớm biết mọi việc sẽ đi đến ngày hôm nay, anh đã sớm tỏ tình với cô. Chỉ là anh vẫn luôn hèn nhát, không dám nói ra.
Tô Thu Vũ vì uống rượu mà đầu óc lâng lâng, hai mắt mơ màng. Cô thấy rượu đắng chát, nhưng càng uống càng thấy mê, uống đến mức say mèm. Có đi với Từ Tuyết cô cũng không dám uống như vậy, quả nhiên bên cạnh Trần Cảnh Văn vẫn là thành thật nhất.
Nhưng trong lúc cô gục ra vì say, Trình Nhã Tịnh lại gọi cho Trần Cảnh Văn, muốn anh quay về nhanh. Không còn cách nào, anh đành gọi cho người quen, nhờ người đó mang cô về nhà, còn mình thì về trước.
Tô Thu Vũ đang gục trên bàn rất thoải mái đột nhiên cảm giác bị người ta nâng lên. Hai mắt cô nặng nề mở ra được chút rồi lại nhắm vào, có thể nghe được giọng nói của người đó và phục vụ nhà hàng:
“Thưa anh, bàn này đã thanh toán rồi ạ”
“Tôi đưa cô ấy về”
“Vâng ạ”
Tuy say nhưng tai cô vẫn tốt lắm, giọng nói không phải là của Trần Uy Bằng sao? Anh đến đây là muốn uống máu cô, nghĩ vậy cô liền ra sức giãy đành đạch như trẻ con:
“Trần Uy Bằng, đừng chạm vào tôi! Buông ra!”
Trần Uy Bằng giữ chặt cô trong lòng. Nếu không cô giãy như vậy đã sớm thoát ra. Anh nhanh chóng mang cô ra ngoài.
Cho đến lúc bị nhét vào trong xe, cô vẫn không ngoan ngoãn, Trần Uy Bằng biết sau đêm đó cô sinh ra cảm xúc bài xích anh, anh chấn an:
“Đừng động, chỉ đưa em về nhà thôi”
Nghe thế, cô co mình, hai mắt ươn ướt:
“Đau lắm”
Trần Uy Bằng biết cô đang nói đến chuyện gì, đêm đó anh thô bạo khiến cô đau, cắn cô đau. Lại không biết cả trái tim cô cũng đau.
Tô Thu Vũ sợ hãi anh, lòng anh nặng nề. Rất lâu không gặp cô, không nghe giọng cô. Vậy mà khi gặp lại chẳng có câu nào tốt đẹp. Đều là muốn anh cách xa, không muốn anh chạm vào cô:
“Thật xin lỗi” Anh ôm lấy cô.
Nhưng anh không phải muốn nói 3 từ này.
Tô Thu Vũ được ôm, cô thấy dễ chịu. Nhất thời ngủ say, quên mình đang ở trong tình huống nào. Trần Uy Bằng biết cô đã ngủ say, nhưng vẫn ôm cô thật lâu, không nỡ buông ra. Sợ khi buông ra cô sẽ chạy khỏi anh.
***
Tô Thu Vũ đi vào giấc ngủ, cô mơ thấy mình hồi nhỏ. Cô bị Tô Tuyết Nhàn đánh, bị các bạn học bắt nạt, bị sỉ nhục vì có mẹ là nhân viên tiếp rượu quán bar. Nhưng cô chưa từng trách mẹ. Qua giấc mơ khác, cô mơ thấy mình mang thai, Chu Triết Trạch lại đẩy cô từ trên cầu thang xuống:
“Aaa! Chu Triết Trạch!” Cô bật dậy, trán phủ một tầng mồ hôi.
Tô Thu Vũ bất an nhìn xung quanh, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ nhưng bị tấm rèm chắn. Xác định đó là ác mộng cô mới dám thở phào. Căn phòng rất đẹp, nhưng với cô cực xa lạ.
“Tỉnh rồi sao? Có phải gặp ác mộng không?”
Đang mải mê suy nghĩ đủ thứ thì một giọng nói vang lên, Tô Thu Vũ quay sang, phát hiện Trần Uy Bằng. Cô cả kinh mở to mắt, nhớ lại tối qua. Không ngờ Trần Cảnh Văn lại gọi Trần Uy Bằng đến đưa cô về. Anh là cố tình?
Thật ra Trần Cảnh Văn gọi cho Từ Tuấn, nhưng lúc đó Từ Tuấn đang bận vui vẻ cùng các mĩ nữ trong quán bar nên mới để Trần Uy Bằng đến.
“Cảm ơn đã đưa tôi về”
Tuy nói cảm ơn nhưng lời nói vô cùng lạnh nhạt, Tô Thu Vũ không dám nhìn thẳng người trước mặt, vội vàng rời khỏi giường muốn về nhà. Cả đêm cô không về chắc là Trần Lâm Kiệt đang lo lắng, hơn nữa…cô không muốn có dính líu đến Trần Uy Bằng.
Nhưng khi cô bước ra đến cửa lại bị Trần Uy Bằng ôm lấy từ phía sau. Tô Thu Vũ liền đứng im không dám động đậy, cô căng thẳng.
“Anh nhớ em” Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô.
Tô Thu Vũ cảm thấy mình lại bị trêu đùa. Đêm đó cô đã rõ, tất cả những gì anh đối với cô đều chỉ là giả dối. Cô cười nhạt, anh nói nhớ cô, là nhớ cơ thể hay là máu cô? Hay là cả hai thứ đó? Ba từ mà Trần Uy Bằng khó khăn nói ra lại chẳng khiến cô xao động. Tâm cô đã chết kể từ khi biết mình chỉ là một món đồ chơi của anh, anh không có tình cảm với cô.
Thấy cô không nói gì, cũng không cựa, anh bất giác ôm cô chặt hơn:
“Chúng ta thiết lập một mối quan hệ nghiêm chỉnh, được không?”
Cô có chút giật mình khi nghe câu này. Cho dù có là đùa Trần Uy Bằng cũng không nên đùa kiểu này. Cô giãy khỏi vòng tay anh, quay người hỏi:
“Ý anh là gì?”
Trần Uy Bằng giữ vai cô, để cô đối diện với mình. Anh nói rõ ràng từng câu từng chữ:
“Tô Thu Vũ, anh yêu em. Muốn bắt đầu tìm hiểu em, muốn hẹn hò với em”
Cô cười không tin nổi, lần này anh chơi lớn quá. Nhất định đây không còn là Trần Uy Bằng nữa. Ánh mắt và lời nói đều chân thành, nhưng cô đã bị lừa bao nhiêu lần rồi chứ? Đêm đó những lời anh nói chính là minh chứng rõ ràng nhất.