Chương 60: Mẹ Từ Tuấn rất thích cô
- Trang Chủ
- Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thiếu Gia Ma Cà Rồng - Lê Diệp
- Chương 60: Mẹ Từ Tuấn rất thích cô
Vậy là Tô Thu Vũ tạm thời thế chỗ cho Từ Tuấn, anh để cô ngồi vào chiếc ghế Tổng Giám đốc của Từ thị. Mà cô cảm giác có gì đó không ổn, nhưng Từ Tuấn lại chấn an nói không sao, có gì anh chịu. Nhưng cô phát hiện ra ai cũng thật sự coi cô là lãnh đạo.
Cứ nghĩ ngồi vào vị trí này sẽ áp lực hơn cả làm thư ký, một đống chứng từ xếp đó. Nhưng mọi việc thoải mái hơn những gì cô nghĩ, Từ Tuấn sắp xếp cho cô hai thư ký nam vừa đẹp trai vừa tài giỏi, hiệu quả làm việc rất tốt, giúp cô xử lý phần nhiều công việc. Còn Từ Tuấn thì đắm chìm vào niềm vui ở các quán rượu, hay những nơi vui chơi hưởng lạc.
Một ngày vẫn như bao ngày khác, Tô Thu Vũ ngồi trong phòng làm việc cắm mặt vào máy tính. Đột nhiên cánh cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ đẩy cửa bước vào. Tuy trông như 40 tuổi nhưng ở người đó hiện ra vẻ đẹp sắc sảo.
“Từ Tuấn, dạo này con biết lo cho Từ gia ta rồi sao?” Người phụ nữ tháo kính râm, lộ ra vẻ sang trọng, cứ ngỡ Từ Tuấn dạo này yên vị ngồi ở chiếc ghế Tổng Giám đốc mà làm tốt
Trong lúc Tô Thu Vũ vẫn còn đang ngây ngốc thì hai thứ ký đã kịp phản ứng. Các anh đứng dậy:
“Phu nhân”
Hình như hai người đó cũng đang lo việc Từ Tuấn dùng người thay thế bị phu nhân quở trách một trận. Nhưng nào ngờ vừa thấy Tô Thu Vũ xinh đẹp dễ thương, hai mắt bà ấy lại sáng lên. Vội lại gần cô:
“Ai ya, bé con…”
Tô Thu Vũ gượng cười, rốt cuộc là có ý gì đây. Cô cũng đoán ra bà ấy là Từ phu nhân, chính là mẹ Từ Tuấn. Từ Tuấn không có bố, cho nên những năm qua sản nghiệp lớn Từ gia là do Từ phu nhân gây dựng, Tô Thu Vũ cũng không nghĩ một người mải ham chơi như Từ Tuấn sẽ gây dựng được sản nghiệp.
Từ phu nhân nuôi con trai lâu mà không có con dâu, nay thấy con trai dắt gái về tất nhiên là phải tranh thủ:
“Cháu chào cô ạ” Tô Thu Vũ vẫn là giữ lệ chào hỏi, bây giờ cô đang khó xử vì bị người ta nhìn chằm chằm
Cũng may Từ Tuấn đến giải vây kịp, anh đưa mẹ ra ngoài. Anh biết ý định của mẹ, nhưng Tô Thu Vũ là của Trần Uy Bằng, không thể làm bừa.
“Mẹ, không được”
“Không được gì chứ? Mẹ là mẹ thích cô gái này. Con không lo cho ma cà rồng họ Từ chúng ta sao?” Từ phu nhân nói
Trong khi đám bạn của Từ Tuấn đã có vợ rồi, thậm chí đẻ cả một lũ trẻ thì anh vẫn không quan tâm gì, khiến mẹ anh rất phiền lòng. Từ Tuấn nghĩ lấy vợ rồi sẽ không còn tự do, hơn nữa cô gái anh thích cũng không thích anh.
“Mẹ, cô ấy chính là con gái của Tô Hạc Hiên, vợ cũ của Uy Bằng! Cậu ta mà biết sẽ giết con, đến cả cháu trai cậu ta cũng ghen lên ghen xuống mà không biết mình ghen” Từ Tuấn gấp gáp giải thích
Từ Tuyết cũng là nhìn Trần Uy Bằng lớn lên, tất nhiên biết ghen mà không biết bản thân ghen, Trần Uy Bằng cũng đáng sợ giống Trần Uy Nhân vậy, thích thứ gì phải có cho bằng được. Nhưng…
“Bây giờ chúng nó đã ly hôn rồi, hơn nữa người chúng ta cần hỏi là lão Tô mà”
“Mẹ à, đừng hồ đồ nữa!”
Nhưng bất chấp sự phản đối của con trai, Từ phu nhân quyết tâm giành Tô Thu Vũ làm con dâu mình.
Thế là kể từ ngày hôm đó, Từ Tuấn dường như là mất chức vụ trong công ty. Từ phu nhân còn cưng chiều Tô Thu Vũ hơn cả con gái ruột. Càng dần càng trở nên thân thiết. Mẹ Từ Tuấn hay dẫn cô đi chơi này nọ, thường xuyên cùng cô đến nhà hàng dùng bữa, thỉnh thoảng đưa cô đi mua sắm, thậm chí là rất quan tâm, coi cô như bảo bối mà cẩn thận nâng niu. Trước đây Tô Thu Vũ chưa từng được đối xử tốt như vậy nên là cũng rất coi trọng Từ phu nhân.
Một ngày kia, Trần Lâm Kiệt bị Trần Uy Bằng gọi ra quán cà phê.
“Cháu còn chưa chơi đủ sao?” Trần Uy Bằng lạnh giọng hỏi.
“Không muốn về. Cháu thỉnh thoảng cũng quay về vài lần mà” Trần Lâm Kiệt thưởng thức cốc trà sữa của mình
“Sao cháu cứ phải ở lại chỗ Tô Thu Vũ? Bọn chú đã ly hôn rồi”
“Ly hôn nhưng đó là chị của cháu!”
Trần Uy Bằng không thể nói gì, thật muốn dùng băng quấn quấn chặt người đứa trẻ này lại. Vác về mà nhốt trong phòng đầy khóa. Không biết nó học từ ai cái kiểu bỏ nhà ra đi vô nghĩa này. Cũng không có chút gì giống anh trai Minh Thành.
Trần Lâm Kiệt trầm ngâm nhìn chú, cậu thầm đánh giá biểu cảm của chú một hồi lâu:
“Sao chú lại dễ dàng từ bỏ chị Thu Vũ?”
Trần Uy Bằng chỉ bày ra khuôn mặt vô cảm, làm như không quan tâm:
“Không liên quan đến cháu, còn nhỏ mà quản nhiều chuyện quá!”
Trần Lâm Kiệt biết nếu chú đã thật sự thích thứ gì tuyệt đối không dễ dàng nhả ra, đặc biệt là với trường hợp của Tô Thu Vũ, cô có thể bỏ chạy.
“Nghe nói chị ấy đang ứng tuyển làm con dâu của Từ bà bà. Bà ấy rất thích chị Thu Vũ. Hôm trước còn đến nhà, còn nấu ăn cùng chị ấy bày bàn tiệc lớn nữa cơ. Thì ra Tô Thu Vũ có thế nào vẫn là thím cháu sao?”
Trần Uy Bằng nhìn chằm chằm cháu trai một vài giây, môi nở một nụ cười kì lạ:
“Tên nhóc này…việc cô ta muốn trở thành con dâu nhà họ Từ có liên quan gì đến chú sao?”
Trần Lâm Kiệt không biết trả lời thế nào, đành im lặng thưởng thức đồ uống. Thật ra Trần Uy Bằng cũng có chút để tâm.
Lúc sau Trần Lâm Kiệt đẩy ghế đứng dậy:
“Cháu sẽ không về. Sắp đến 10 giờ rồi, cháu phải về nấu cơm cho chị Thu Vũ. Dạo này chị ấy đói nhanh lắm, dù có ăn được gì đâu. Đều nôn ra cả, bảo đi bệnh viện cũng không đi”
“Gì cơ?”
Thấy chú có vẻ sửng sốt, Trần Lâm Kiệt đoán chắc mình đã thành công đụng chạm đến lòng Trần Uy Bằng rồi. Nhưng ai ngờ…
“Cô ta để cháu nấu cơm? Những việc như này sao cháu có thể động tay?”
Trần Lâm Kiệt được anh nâng niu như báu vật, tuyệt đối không chấp nhận việc thằng bé tự mình vào bếp.
Tiểu Lâm chưa kịp vui mừng đã thất vọng. Cậu hậm hực rời đi:
“Chị ấy rất thương yêu cháu, tốt với cháu hơn chú!”
Trần Uy Bằng không biết có phải mình đang nghe nhầm không. Tô Thu Vũ mà đối với Lâm Kiệt tốt hơn anh? Mới vỏn vẹn 3 tháng cô đã chiếm được cảm tình của rất nhiều người rồi.
Trần Uy Bằng cũng hết cách, đành quay về. Chiều hôm đó anh vẫn đến Trần thị như mọi khi. Lục Trí đưa tài liệu cho anh:
“Trần tổng, mời anh xem qua”
Trần Uy Bằng đặt cây bút trên tay xuống, anh thản nhiên cầm tập tài liệu vừa được mang đến, ánh mắt anh nhàn nhạt:
“Lát nữa có cuộc hẹn với đại diện Lưu thị, cậu bảo Tô Thu Vũ đến đó”
Lục Trí ngơ ngác, anh biết Trần tổng lại nhớ nhầm, trước đây Trần Uy Bằng chưa bao giờ nhầm lẫn, nhưng riêng trường hợp của Tô Thu Vũ thì khác. Đây không phải lần đầu anh quên Tô Thu Vũ đã nghỉ việc. Lục Trí vội nhắc nhỏ:
“Cái đó…Trần tổng, phu…à không Tô tiểu thư đã nghỉ việc được gần hai tuần rồi ạ. Tôi nghĩ là vẫn nên tìm thêm một thư ký ngoại giao khác”
Trần Uy Bằng nhìn về phía bàn làm việc nọ trống không, cảm giác lạ lạ lại dâng lên trong lòng. Anh đặt tài liệu xuống:
“Vậy sao? Cậu thấy ai thích hợp thì đem hồ sơ của người đó đến cho tôi”
“À…vâng”