Chương 4: Phát hiện bí mật
Nhưng trái với anh rể thì bố và ông nội của Trần Uy Bằng lại tỏ ra vô cùng yêu thương cô vợ mới của cháu trai.
Đêm đó, Tô Thu Vũ bất ngờ bị một cơn ác mộng đánh thức. Cửa phòng vẫn chưa đóng, nhưng trước khi đi ngủ cô nhớ mình đã đóng cửa cẩn thận. Rõ ràng có ai đó đã vào đây trong lúc cô còn mê man.
Cô rời khỏi phòng, đôi chân bước trên hành lang dài đến đáng sợ. Biệt thự có chút tối tăm khiến người ta lạnh sống lưng.
Tô Thu Vũ đột nhiên nhìn thấy một cô hầu gái đang đi đâu đó, cô định gọi giúp đỡ nhưng lại thấy cô ta cầm theo gậy gỗ rồi bước đến một cánh cửa có vẻ thần bí. Vì tò mò nên cô mới lén theo xem thử.
Cô hầu gái rút chìa khóa từ trong túi ra và bắt đầu mở khóa, cô ta bước qua cánh cửa, Tô Thu Vũ rón rén đi theo không dám phát ra một âm thanh nào, dù biết đây là một việc sai trái nhưng sự tò mò luôn thôi thúc cô. Đó là một đường dẫn xuống tầng hầm, Tô Thu Vũ không dám bước ra mà núp ở một góc. Mãi mới thấy cô hầu gái lên tiếng:
“Này, vẫn chưa chết sao?”
Cô tròn mắt kinh hãi, thứ gì chết cơ? Đúng lúc cô đang định rời đi thì chân vô tình phát ra tiếng động, cô hầu gái cảnh giác:
“Ai vậy?”
Không còn cách nào khác cô đành bước ra.
“Thiếu…thiếu phu nhân…” Cô ta kinh hãi đứng chắn trước mặt cô
Ở dưới tầng hầm này lại như một nhà tù có nhiều phòng giam, nhưng cô hầu gái không thể che hết thứ mình muốn che giấu. Trong song sắt là một đứa bé đang yếu ớt, nó đưa ánh mắt cầu cứu nhìn cô:
“Một đứa trẻ? Sao lại nhốt một đứa trẻ ở đây chứ?” Tô Thu Vũ muốn tiến lên xem kĩ hơn
Cô ta vội vã muốn đuổi thiếu phu nhân đi, càng nhanh càng tốt. Khuôn mặt kia đã sợ đến tái mét:
“Cô hãy làm như không nhìn thấy gì mà quay về đi ạ. Nếu thiếu gia biết, tôi sẽ không thoát khỏi”
Chính lúc cô định quay đi thì đứa trẻ kia đã thò tay ra ngoài và kéo được chân của cô hầu nữ, vì để cứu cô ta mà Tô Thu Vũ vội chạy lên và lôi người ra nhưng vì trượt chân mà cô lại bị tóm được.
Một chân bị kéo mạnh khiến Tô Thu Vũ mất thăng bằng mà ngã xuống sàn, đứa trẻ kia lập tức há miệng cắn xuống chân cô, mạnh mẽ đến mức bật cả máu ra. Cô nhăn nhó vì đau đớn, lại càng khổ sở hơn khi cô hầu gái đang luống cuống không biết làm gì:
“Sao còn đứng đó? Còn không mau kéo đứa trẻ ra!” Tô Thu Vũ hét lên
Máu ở chân cô chảy ra không ngừng mà đứa bé kia cũng đang uống máu rất nhiệt tình. Cô nhắm chặt mắt, dù đã trải qua nhiều đau đớn nhưng đây là vết thương đau nhất mà cô từng trải, chân sắp bị cắn đến đứt rồi.
Trần Uy Bằng bỗng xuất hiện trong phòng giam, anh không nói gì mà thẳng tay bóp chặt lấy cổ đứa trẻ từ phía sau, nhẫn tâm hất mạnh đứa bé vào tường. Trước khi ngất xỉu Tô Thu Vũ đã chứng kiến cảnh tượng này. Đúng là tò mò sẽ hại chết người mà.
Trần Uy Bằng nhìn đứa bé vừa bị mình đối xử thô bạo, ánh mắt lạnh lẽo đến sắc nhọn:
“Tiếc ghê, bổn thiếu gia còn chưa được dùng thử mà cậu đã dùng trước rồi”
Cô hầu lo sợ, cả thân thể run rẩy:
“Thiếu…thiếu gia, chúng ta nên cứu thiếu phu nhân trước, chân cô ấy cháy nhiều máu quá”
Trần Uy Bằng vậy mà cả người đi xuyên qua song sắt, mùi máu nồng nặc khiến anh lại một lần nữa không khống chế được mà hiện nguyên hình. Nhưng chính lúc anh định ra tay với cô gái đang bất tỉnh trên sàn nhà lạnh lẽo thì Trần Uy Nhân bước đến:
“Uy Bằng, con không được phép động vào con bé”
Trần Uy Bằng khổ sở cười khẩy:
“Sao vậy? Bố yêu thương con người này hơn cả con trai mình sao?”
Trần Uy Nhân không nói gì mà dìu Tô Thu Vũ ra ngoài, ông là đang muốn bảo vệ đứa con dâu này. Trong lúc đó thì Trần Uy Bằng đã bị mùi máu của Tô Thu Vũ kích động, lúc này đang vô cùng khát, đôi mắt chuyển sang màu đỏ. Vừa hay có cô hầu gái ở đây, anh nhìn cô ta:
“Dùng tạm vậy”
Khi Tô Thu Vũ tỉnh giấc một lần nữa thì trời đã sáng, cô vô thức cử động, chân truyền đến cảm giác đau nhói. Cô nhăn mặt vì đau. Bắp chân tội nghiệp đã được băng bó, nhìn là biết rất nghiêm trọng.
Nhìn cái chân bị thương của mình, cô chợt nhớ lại chuyện đêm qua. Mọi việc như chỉ vừa xảy ra lúc nãy, cô vẫn không khỏi kinh sợ.
“Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi”
Giọng nói Trần Uy Bằng vang lên khiến cô chú ý đến bên cạnh. Không biết anh đã ngồi đó từ lúc nào, nét mặt lạnh lùng mà nhìn cô chằm chằm.
“Anh…sao anh lại ở đây? Chuyện ở dưới tầng hầm là sao chứ?” Cô lập tức hốt hoảng
“Chân cô đã suýt đứt ra đấy. Vậy nên đừng bép xép chuyện dưới tầng hầm, nếu cô không nghe lời sợ rằng trên người sẽ có vết thương khác nặng hơn thế này”
Trước lời cảnh cáo của Trần Uy Bằng, Tô Thu Vũ cảm thấy nhiệt độ của căn phòng như bị hạ xuống, khí lạnh xâm nhập vào từng lỗ chân lông trên người cô.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ không tò mò nữa”
Thứ bị nhốt trong phòng giam đêm qua là một con quái vật đội lốt đứa trẻ. Bị cô nhìn thấy mà bọn họ không diệt khẩu, cô nghĩ mình cũng thật may mắn. Từ khi vừa bước chân vào biệt thự cô đã nghĩ chỗ này không bình thường, thì ra dự cảm không sai.
“Ngoan ngoãn ở đây hết 3 tháng, cô sẽ được tự do” Anh nói rồi quay người rời đi
Tô Thu Vũ thở dài, 3 tháng đối với cô có nhiều quá không? Ở đây nguy hiểm, cô không biết mình có thể an toàn hết 3 tháng không.
Trần Lâm Kiệt bước vào phòng, đứa trẻ cứ vậy mà ngồi xuống giường:
“Chị thấy sao rồi?”
“Chị…ổn” Không biết cô phải khó khăn thế nào khi nói ra từ này, thật sự thì không ổn chút nào cả
“Đã nói chị đừng đi lung tung rồi mà không nghe”
Cô cúi gằm, hai tay đan vào nhau.
“Chú của Tiểu Lâm là người thế nào vậy? Trước đó chị từng thấy anh ta bất thình lình xuất hiện trong phòng giam, nhưng trước đấy anh ta không hề ở đó mà”
“Tôi mà nói chắc cũng không sống yên đâu”
Trần Lâm Kiệt đưa thuốc cho Tô Thu Vũ, cô nhìn những viên thuốc kia, chúng đều là những loại thuốc bổ máu mà hôm qua Trần Uy Bằng mua cho cô. Cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà uống thuốc.
“Nhưng mà bố mẹ em đâu rồi”
“Chết cả rồi”
Thái độ của Trần Lâm Kiệt khi nhắc đến bố mẹ lại vô cùng thờ ơ, điều này khiến cô nghĩ thằng bé có vướng mắc gì đó với bố mẹ.
Trần Uy Bằng đem mọi chuyện kể lại cho Từ Tuấn nghe.
“Cô ấy không tỏ ra hoảng sợ sao?”
Trước câu hỏi của Từ Tuấn, Trần Uy Bằng trả lời:
“Tất nhiên là phải hoảng sợ rồi. Nhưng cô ta không đòi đi khỏi đây như những người khác, trái lại còn ngoan ngoãn nói là…”
Anh đột ngột dừng lại, chuyện về hợp đồng hôn nhân tốt hơn không nên để Từ Tuấn biết.
“Nói gì?”
Bất quá anh lại chèn vào đó một lí do:
“Sẽ ở lại và không tò mò nữa”
Nghe vậy Từ Tuấn cũng có chút ngạc nhiên, anh rút một điếu thuốc, đặt lên miệng mà châm lửa:
“Có thể cô ta thấy thích cuộc sống giàu có”
“Không giống như vậy…”
Từ Tuấn liếc nhìn người bạn lâu năm của mình:
“Chưa từng thấy cậu nói giúp ai đấy. Nghe bảo thằng bé Tiểu Lâm nhà chúng ta cũng rất thích người thím mới này”
“Chỉ là nhất thời thôi”
“Cậu nói máu của Tô Thu Vũ ngọt hơn máu của bất kì ai cậu từng gặp sao?”
“Thì sao?”
“Biết đâu mấy câu chuyện kiểu người tình định mệnh lại tồn tại, cậu cũng cô đơn lâu rồi đấy”
Nghe đến đây, Trần Uy Bằng liền giở thói cọc tính:
“Im đi!”
Cả ngày hôm đó Tô Thu Vũ chỉ ngồi trên giường xem phim, thằng bé Trần Lâm Kiệt vẫn hay ngồi bên cạnh mà nhờ cô giải bài tập.
Tối đến hai chị em nằm cạnh nhau, phải vất vả lắm Tô Thu Vũ mới kéo đứa trẻ lên giường mình được. Vì cô sợ ở một mình.
Tiểu Lâm nằm bên cạnh cô, cô vừa đọc truyện cổ tích vừa nhẹ nhàng vỗ về thằng bé ngủ.
“Rùa và thỏ…Ngày xửa ngày xưa, có một con thỏ…”
“Cái này thật trẻ con, tôi muốn đổi cái khác” Đứa trẻ lập tức đưa ra ý kiến
Cuối cùng thằng bé ưng nhất chính là truyện “Công chúa Ma Cà rồng”.
“Công chúa là ma cà rồng. Phải có thịt và máu người. Nếu không có những thứ đó, nàng sẽ chết, và đó có lẽ là điều tốt nhất cho nàng và cho mọi người…,,”
Đến đoạn Trần Lâm Kiệt đã say giấc từ bao giờ, Trần Uy Bằng đứng ngoài cửa phòng ngó vào thấy cháu trai đã ngủ thì cũng yên tâm rời đi.
Tô Thu Vũ nhìn đứa trẻ đang say giấc với đôi má hồng hào thì mỉm cười, nếu cô mà có một em trai, chắc thằng bé cũng dễ thương thế này. Cô vươn tay tắt bớt đèn rồi cũng nằm xuống để bắt đầu giấc ngủ bình yên.
Nhưng đến nửa đêm, cô tỉnh giấc. Trần Lâm Kiệt đã biến mất, cô khập khiễng bước đi, dù chân rất đau.
Trần Uy Bằng và Trần Lâm Kiệt núp ở một chỗ quan sát hành động của cô.
Tô Thu Vũ bước đến trước cánh cửa dẫn đến tầng hầm, hôm nay cửa không khóa.
Cô phải khó khăn lắm mới xuống đến phòng giam hôm qua được, cũng may ở đó vẫn còn giam giữ một người, nhưng đó không phải là một đứa bé nữa mà là một chàng trai trưởng thành.
Người kia luôn ngồi nép sát vào trong, hai tay ôm lấy thân mình trông không muốn tiếp xúc với ai.
“Xin chào, tôi tên là Tô Thu Vũ”
Nhưng anh ta vẫn luôn giữ im lặng, đôi mắt màu đỏ chỉ liếc cô một cái rồi lại thôi.
“Tôi biết anh nói chuyện được mà, hãy nói gì đó đi chứ”
Cô không hề biết rằng có người vẫn luôn lén lút quan sát mọi cử chỉ hành động của mình. Trần Lâm Kiệt quá sức kinh ngạc:
“Không phải là chị ta bị điên rồi chứ? Lẽ nào bị cắn đến đầu óc không bình thường nữa”