Chương 3: Trần gia
Đứng trước căn biệt thự kiểu Âu rộng lớn như tòa lâu đài, Tô Thu Vũ không khỏi trầm trồ, không biết nó rộng đến cỡ nào.
Vừa bước đến trước cổng lớn thì nó đã tự động mở cửa, hai người bước vào bên trong. Cấu trúc của căn biệt thự khiến Tô Thu Vũ phải kinh ngạc, nhìn bên ngoài đã rộng nhưng không ngờ bên trong còn rộng đến đáng sợ, tất cả những vật dụng trang trí đều quý giá.
Nội thất mang phong cách biệt thự cổ điển, phong cách thiết kế vô cùng cầu kỳ và tráng lệ với nét đặc trưng đối xứng và tinh tế trong từng chi tiết. Với phong cách này, các nhà thiết kế thường sử dụng các đồ nội thất đắt tiền và quý giá thể hiện sự sang trọng đậm chất hoàng gia cho căn biệt thự.
Các hầu gái trong nhà đều bước ra cúi đầu chào đón.
Trần Uy Nhân đang ngồi trên thư phòng cảm nhận được gì đó cũng nhanh chóng bước đến đại sảnh xem là có ai đến. Trước giờ trong căn biệt thự này vốn không có ai lui tới, thấy con trai dẫn về một cô gái ông khá hoang mang:
“Trần Uy Bằng, đây là bạn con sao?”
Trần Uy Bằng thở dài, anh còn giơ cả cuốn sổ màu đỏ khoe khoang:
“Bố, đây chính là Tô Thu Vũ, con dâu thứ tư của bố đấy.”
Nghe Trần Uy Bằng gọi người đàn ông trước mặt là bố, Tô Thu Vũ nhanh chóng cúi đầu lễ phép:
“Cháu chào bác trai”
Trần Uy Nhân nghiêm nghị nhìn cô con dâu, Tô Thu Vũ có chút không tự tin nhìn Trần Uy Bằng. Nhưng anh chỉ khẽ gật đầu muốn nói “không sao”.
Cô là đang sợ hãi, trước đó người đàn ông này đã có 3 cô con dâu, cô sợ ông ta không thích mình mà làm khó, hơn nữa cô cũng không phải là tiểu thư được dạy dỗ lễ nghi từ nhỏ, e là không tránh khỏi việc bị coi thường.
“Con là Thu Vũ?” Chất giọng lạnh lùng của Trần Uy Nhân vang lên
“Vâng ạ”
Nhưng đột nhiên Trần Uy Nhân phì cười, nét mặt nghiêm nghị kia đã không còn mà trở nên thoải mái hơn. Ông đặt tay lên vai con dâu tươi cười nói:
“Bác trai gì mà bác trai chứ? Từ nay gọi là bố cho quen dần đi”
Cô bị làm cho lúng túng chỉ biết đáp “Vâng ạ”, đến cả Trần Uy Bằng cũng bị một màn lật mặt này dọa cho sợ. Với 3 cô con dâu trước đây ông chưa từng thế này, thậm chí mỉm cười lại càng không.
Trần Uy Nhân vui vẻ dặn dò:
“Thu Vũ à, từ giờ con cứ ở lại đây nhé, đây chính là nhà của con. Con có thể làm bất cứ điều gì mình thích. Nhưng hãy nhớ đừng đi lung tung, rất dễ lạc đường đấy”
“Con…con nhớ rồi ạ”
Trần Uy Nhân quay qua nghiêm mặt nhìn các cô hầu gái đang đứng đó:
“Thiếu phu nhân đang bị ốm, các cô mau đi chuẩn bị một căn phòng để thiếu phu nhân nghỉ ngơi”
Các hầu gái nhanh chóng di chuyển. Tô Thu Vũ lại phải ngạc nhiên, đến cả người này cũng biết cô bị ốm sao?
Cô nhìn qua Trần Uy Bằng rồi lại nhìn Trần Uy Nhân, quả nhiên là hai cha con, có vẻ ngoài rất giống nhau, đều tuấn mĩ. Nhưng Trần Uy Nhân nhìn không già lắm, vẫn còn rất trẻ, giống như chỉ cách con trai có vài tuổi. Hơn nữa cô cũng thấy người trong biệt thự này nhìn mình với ánh mắt rất kì lạ, các cửa sổ đều đóng rèm kín mít.
Trần Uy Nhân thấy con dâu tập trung suy nghĩ liền đánh tan sự tập trung của cô:
“Ta quên mất, già rồi nên đãng trí quá. Ta vẫn còn nhiều công việc phải xử lí, con ở lại với Uy Bằng nhé”
Rồi ông nhanh chóng rời đi. Tô Thu Vũ không hiểu sao từ khi bước vào căn biệt thự này luôn cảm thấy lạnh lẽo và có chút gì đó nguy hiểm, cô nghĩ có lẽ do chỗ này rộng.
“Thiếu phu nhân, mời cô đi theo lối này” Một cô hầu gái bước đến cúi người
Đây là lần đầu tiên có người cúi đầu trước cô nên cô có chút không quen. Tô Thu Vũ nhìn Trần Uy Bằng một cái, thấy anh không nói gì cô mới đi theo cô hầu gái nọ.
Căn phòng của cô nằm ở trên tầng hai, đó là một căn phòng lớn còn rất đẹp, có đầy đủ mọi thứ và cũng theo phong cách cổ điển châu Âu. Cô có mơ cũng không dám mơ mình được sở hữu một căn phòng xa xỉ thế này, nó đẹp hơn phòng của Tô Tuyết Nhàn hay bất cứ căn phòng nào của biệt thự Tô gia.
“Chị ơi, phòng này…”
“Đây là phòng của cô, nếu cần thêm gì thiếu phu nhân cứ việc gọi chúng tôi” Cô ta vội đáp rồi rời đi
Tô Thu Vũ ngồi xuống giường, cô muốn ngủ một giấc. Trong phòng có đủ kiểu đèn, các cửa sổ cũng đều được che kín rèm.
Trần Uy Nhân ngồi trong thư phòng nói chuyện cùng Trần Nghĩa_ông nội Trần Uy Bằng:
“Rốt cuộc có chuyện gì mà trong mấy năm này bố cứ ép Uy Bằng phải lấy con người thế?”
Trần Nghĩa lớn tuổi tuy tóc đã bạc nhưng trông da mặt vẫn chưa xuất hiện nhiều nếp nhăn. Ông ta thở dài:
“Đó không phải đều vì thằng bé cả sao?”
“Nhưng Tô Thu Vũ là một người tốt, trước đây con đã từng gặp qua rồi. Nếu lần này cô gái này mất mạng giống 3 cô trước thì sau này không ai dám lấy Uy Bằng nữa”
“Con nghe ta nói, chúng ta làm việc không dựa vào tình cảm. Huống hồ lần này là Uy Bằng đích thân đưa người về đây, nó chắc chắn sẽ không nổi điên lên mà làm bậy đâu”
Dù nghe bố nói vậy nhưng Trần Uy Nhân không thể an tâm, thời thế bây giờ quan trọng nhất là hình tượng dư luận.
“Nhưng nhìn hai đứa nó không có vẻ gì là một đôi yêu nhau, dù đã đến Cục dân chính. Ánh mắt của thằng bé lại giống như là nhìn một con mồi hơn”
Cho đến khi Tô Thu Vũ tỉnh giấc trên chiếc giường lớn đã là 2 giờ chiều. Sau khi uống thuốc cô cũng không thấy khó chịu nữa, bây giờ sức khỏe đã ổn định.
Cô bước xuống giường đã thấy rất nhiều đồ được đặt trên bàn trang điểm, còn có nhiều váy áo mới được để trong tủ. Có vẻ khi cô ngủ chúng mới được mang đến.
“Thì ra chị chính là vợ mới của chú tôi sao?” Một giọng nói cất lên
Tô Thu Vũ nhìn ra thì phát hiện Trần Lâm Kiệt từ lúc nào đã ở trong phòng mình.
“Em là ai thế? Chú của em là ai?” Cô tiến lại gần hỏi
Trần Lâm Kiệt ngồi chống cằm, dáng vẻ rất giống Trần Uy Bằng. Cậu bé nhìn cô:
“Trần Uy Bằng đấy, chị không tìm hiểu gì trước khi về nhà chồng sao?”
“Là chú cháu nhưng mà nhìn y như hai bố con vậy” Tô Thu Vũ nghĩ thầm
Cậu bé nhìn nhìn một lúc rồi lắc đầu chán nản:
“Chị thảm rồi. Chị có biết mình đang ở một nơi thế nào không?”
Cô lắc đầu, hoàn toàn không hiểu những gì mà thằng bé này nói:
“Nhất định kết cục của chị còn thảm hơn cả 3 thím trước”
“Chị cũng không muốn đến đây mà, sau 3 tháng thì chị sẽ rời đi thôi” Cô ngồi xuống cạnh Trần Lâm Kiệt
“Thôi xong, chị còn bị ngốc nữa. Kiểu này dễ chết lắm”
Chỉ nghe thôi cô cũng thấy khủng khiếp rồi. Một đứa bé trông mới 7 tuổi mà lại nói chuyện hơn cả người lớn.
Tô Thu Vũ không biết mình nên vui hay nên. Cảm nhận được nguy hiểm nhưng những thứ ở đây đều tốt, cô được cả những món đồ có nằm mơ cũng chưa bao giờ có: Một căn phòng lớn; một tủ quần áo đẹp do nhà thiết kế thời trang của biệt thự này thiết kế, một bàn trang điểm với mĩ phẩm đủ loại; trang sức từ đồ cài tóc, hoa tai, vòng cổ, lắc tay đều lấp lánh.
Cô thay ra một chiếc váy màu cam, tóc để xõa cài một chiếc kẹp nơ. Chỉ cần nhiêu đây thôi cô cũng đủ xinh đẹp rồi.
Trần Lâm Kiệt dẫn cô đến phòng ăn, trên đường đi cậu liếc nhìn cô:
“Chị ta là giả vờ giản dị hay giản dị thật? Có những bộ váy khác và cả tấn trang sức kia mà”
Trong phòng ăn đã bày trí sẵn một tiệc bàn thịnh soạn, đều là những món ngon, thậm chí còn có cả những món Tô Thu Vũ chưa thấy bao giờ. Trông thấy cô ăn rất ngon miệng, thằng bé Trần Lâm Kiệt cũng tỏ ra ngạc nhiên.
“Chị ăn từ từ thôi, như thể sắp chết vì đói vậy” Cậu nhắc
Cô nghe vậy cũng bắt đầu dừng việc ăn, đôi mắt trầm mặc:
“Phải nói sao nhỉ?”
“Sao là sao?”
“Đây là lần đầu tiên chị được nhìn thấy một bàn ăn thịnh soạn thế này. Chị hay bị người nhà bỏ đói, bị chị gái bắt nạt. Càng không phải tiểu thư gì cả, tại vì nghe chú của em đã có 3 người vợ nên mới bị ép lấy chồng. Nếu chú em là một người bình thường, người đang ở đây phải là Tô Tuyết Nhàn”
“Đúng vậy, nếu chú tôi là một người bình thường chị cũng không ở đây”
Hai từ “bình thường” của cậu bé này lại rất đặc biệt.
Nhìn thấy vết thương trên tay Tô Thu Vũ rõ sâu mà không được băng bó thì Trần Lâm Kiệt cũng tin tưởng. Hình như vì cô có hoàn cảnh tội nghiệp nên thằng bé mới có lòng tốt nhắc nhở:
“Nói cho chị biết, ở đây mấy cách hành xử tiểu thư không có tác dụng gì đâu. Chỉ cần chị nghe lời, chị sẽ sống”
Cô gật đầu rồi ăn tiếp, cô đang nghĩ mình có thể hình thành mối quan hệ chị em tốt với thằng bé để sinh tồn ở nơi này.
“Nhóc tên gì ấy nhỉ?”
“Trần Lâm Kiệt” Đứa trẻ chống cằm lơ đãng nhìn cô
“Gọi em là Tiểu Lâm nhé” Cô tươi cười
Sau khi ăn uống no nê, Tô Thu Vũ thản nhiên ra ngoài vườn hoa, ở đây rất rộng, còn có nhiều hoa và nhiều loại cây. Các loại cây và hoa đều rất lạ mắt, nhìn là biết chúng thường xuyên được cắt tỉa.
Trùng hợp Trần Uy Bằng cũng đang ở trong hoa nói chuyện gì đó với Từ Tuấn.
Từ Tuấn nói chuyện không có chút kiên nhẫn:
“Trần Uy Bằng, cho dù cậu có là thiếu gia, thì cũng không nên hành động lộ liễu. Cậu có biết để xử lí mấy cái xác ở trong khách sạn phải tốn nhiều công sức lắm không? Ngày nào cậu cũng đói sao?”
Trần Uy Bằng đặt tay lên vai người bạn của mình, như một lời nhờ vả:
“Từ thiếu gia lương thiện, tốt bụng. Cậu chịu khó dọn dẹp giúp tôi. Sau này tôi sẽ không làm bừa nữa”
Bỗng vài quả táo đỏ lăn đến chỗ hai người, cả hai đều không nghĩ đó là người trong biệt thự.
“Ai đó?” Từ Tuấn lên tiếng
Tô Thu Vũ rụt rè bước ra, một tay ôm nhiều táo đỏ, tay kia giữ một quả đang ăn dở:
“Là…tôi”
Cả Trần Uy Bằng và Từ Tuấn đều rất bình tĩnh.
“Cô đang làm gì ở đây vậy?” Trần Uy Bằng lên tiếng
Cô giấu quả táo đang ăn dở ra phía sau:
“Tôi thấy mùa này ở trong vườn có nhiều táo, nhìn rất ngon nên mới hái ăn”
Từ Tuấn nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô gái này mà có chút lo lắng:
“Táo trong vườn không ai hái cả, cô là người đầu tiên hái đấy”
Tô Thu Vũ ngây ra, trong lòng có chút hoang mang. Lúc nãy cô thấy tất cả đều là cây táo lùn, mỗi cây đều xum xuê quả đỏ tươi nhìn rất đẹp mắt:
“Chắc không phải là để trang trí nên mới không hái chứ. Hơn nữa mùa này không có táo, chẳng phải là rất quý sao?” Cô tự hỏi
Như đọc được suy nghĩ của cô, Từ Tuấn nói:
“Cô cứ việc ăn, không sao cả. Nhưng ăn lung tung thế này không sợ trên táo có độc à?”
“Không có độc đâu. Anh có muốn ăn thử không? Rất ngọt đấy” Cô ngây thơ nói
Từ Tuấn mỉm cười thân thiện lắc đầu. Sau đó cô nhanh chóng tạm biệt hai người rồi rời đi, còn không quên nhặt mấy quả táo mình làm rơi ở dưới đất.
Trần Uy Bằng nhìn theo bóng lưng đang dần khuất của Tô Thu Vũ. Từ Tuấn đa nghi hỏi:
“Không phải cô ta nghe được gì rồi chứ?”
“Nhìn không giống. Nếu nghe được cô ta đã không bình tĩnh như vậy.”
Tô Thu Vũ đến phòng bếp để rửa táo, các cô hầu gái đều kinh ngạc:
“Thiếu phu nhân, nếu cô thích ăn táo cô có thể nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ đi mua táo ngon nhất về cho cô”
Cô đặt táo vào trong rổ:
“Ở trong vườn có rất nhiều, cần gì phải tốn công chạy đi mua? Hơn nữa cũng rất ngọt, các cô có muốn thử không?”
Ai nấy đều lắc đầu từ chối, bọn họ không dám ăn táo do thiếu phu nhân đích thân hái. Chính cô cũng tự tay rửa táo, việc này khiến hầu gái phải ngạc nhiên. Tay cô đang bị thương cô chỉ cần đưa táo cho bọn họ là được rồi, cần gì phải chịu khổ. Nhưng cô vốn không quen nhờ người khác làn việc gì đó giúp mình.