Chương 3 - Chương 3
Từ đường đi đến đây cô cũng đã quan sát rất kĩ, từng con đường con hẻm nhưng chẳng nhận diện ra được đây là nơi nào cả. Cả chặng đường chẳng thấy nổi một căn nhà nào có người sống cả, điều này làm cô cảm thấy có chút sợ rồi…
Lục Niên bước xuống mở cửa xe cho Đàm Tịch Hy, dẫn cô vào nhà, dẫn cô về phòng của mình, để đồ đạc của cô ở đó rồi lại dẫn cô đi tham quan hết cả căn nhà, cho cô có thể làm quen dần.
Cuối cùng, sau khi đã giới thiệu tất cả cho Tịch Hy xong thì anh ta đưa cô tới căn phòng của Nguỵ Minh Quân. Lục Niên gõ cửa, nghe được tiếng đồng ý của người kia mới mở cửa ra, bước vào bên trong.
“Nguỵ tổng, người đã đưa đến rồi ạ.”
“Ừm, cậu lui được rồi.”
“Vâng.”
Lục Niên lui ra, tiếp đó anh ta kêu cô vào trong. Đàm Tịch Hy thận trọng bước vào, ngước nhìn xung quanh căn phòng. Chỉ thấy căn phòng này toàn là sách và sách, có cả những cuốn từ những thời xa xưa. Trên bàn ở nơi hắn đang ngồi thì có những tập giấy được xếp ngăn nắp ở trên đó, chẳng biết đó là gì.
“Cô ngồi đi.”
Nguỵ Minh Quân chỉ tay vào bộ ghế sang trọng kia, có một cái bàn thuỷ tinh được sắp xếp ở giữa. Đàm Tịch Hy ngoan ngoãn nghe theo, cô bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống, sau đó đưa mắt nhìn anh.
Nguỵ Minh Quân viết gì đó vào tập tờ giấy đang nằm trên tay anh ta, viết xong, anh ta đứng dậy đi lại phía cô, ngồi xuống ở hướng đối diện.
Trên mặt bàn thuỷ tinh kia xuất hiện một bản hợp đồng, vừa được anh ta đặt lên, bên cạnh còn kèm theo một cây bút. Đàm Tịch Hy chẳng còn cách nào cả, cô không cần đọc qua bản hợp đồng mà thẳng tay cầm bút lên ký.
“Không còn gì nữa thì tôi về phòng.”
Dứt câu, cô đứng thẳng dậy, bước đi về hướng phòng của mình. Nguỵ Minh Quân ngồi trên ghế chỉ biết nhếch môi lên cười.
Buổi tối hôm đó, khi Nguỵ Minh Quân chuẩn bị ăn tối, có cho người lên gọi Đàm Tịch Hy xuống ăn cơm nhưng vì tâm trạng đang chẳng tốt chút nào nên cô không có hứng ăn. Hắn ta cũng không quan tâm nữa mà bắt đầu dùng bữa.
Đàm Tịch Hy mặc dù không ăn tối nhưng cô lại chẳng cảm thấy đói bụng, cô thế mà lại leo lên giường đánh một giấc tới sáng luôn.
Vừa mới sáng sớm, tiếng gõ cửa phòng đã phát ra ầm ầm, kèm theo đó là một câu nói:
“Này, cô không đi học nữa đấy à?”
Đàm Tịch Hy còn đang say giấc nồng, nghe xong câu bất chợt tỉnh luôn cả ngủ. Cô bật dậy, chạy về phía cửa thật nhanh. Cánh cửa được mở ra, trước mắt cô là người đàn ông đang mặc vest đứng dựa vào tường phía đối diện phòng.
“Tôi vẫn được đi học sao?”
“Có ai nói sau khi về đây là không được đi học nữa à? Nhưng ngoài việc lên trường học ra cô không được đi đâu cả, đi hay về đều sẽ có người đưa đón.”
Câu nói vừa dứt, tiếng đóng cửa phòng cũng vang lên. Đàm Tịch Hy loay hoay trong phòng, chuẩn bị cho ngày đi học hôm nay. Vì niềm phấn khởi này nên cô quyết định không ăn sáng, sau khi đến trường sẽ ăn sáng cùng đám bạn của mình.
Đàm Tịch Hy ngồi lên phía sau xe, chiếc xe nhanh chóng được di chuyển đến ngôi trường đại học mà cô đang học. Đến nơi, có người xuống mở cửa xe cho cô, cô vì khá không thích hành động này nên đã dặn dò.
“Kể từ lần sau không cần mở cửa, đóng cửa cho tôi đâu. Tôi tự có thể làm.”
“Nhưng mà Nguỵ tổng…”
“Anh ta có hỏi thì cứ nói đó là ý kiến của tôi là được.”
Đàm Tịch Hy chẳng để người tài xế kia phản bác thêm xíu nào, cô sải bước chân dài đi vào trường. Khi lên lớp, đám bạn của Tịch Hy đã nhảy vào ôm cổ cô kéo xuống căn tin.
Để bảo vệ con gái của mình khỏi các tin đồn vớ vẩn, Đàm Trí Thành đã luôn giấu thông tin về cô nên ngoài những người thân của gia đình ra, chẳng ai biết công ty nhà họ Đàm còn có một cô con gái.
Khi Đàm Tịch Hy đi học lại bình thường, không ai biết cô là con gái của một công ty đã phá sản nên may mắn không bị nói xấu, xỉa xói gì ở tại trường mình đang học tập.
“Không phải đã kêu đi ăn sao? Cần gì phải chạy lên lớp nữa chứ, ở căn tin gọi tụi tao xuống là được rồi mà.”
Căn tin buổi sáng có chút đông vì sinh viên đa số sẽ từ nhà lên ăn sáng luôn ở trường cho tiện và cũng có rất nhiều sinh viên ở lại trường trong ký túc xá.
Có phần đông đúc cho nên việc gọi đồ ăn khá khó khăn, con trai xung phong đi lấy đồ ăn cho hai người con gái trong nhóm. Đám bạn này từ lúc vào đại học đã chơi với nhau, có vẻ là đều cùng một tần số nên chơi rất hợp tính.
Đàm Tịch Hy và Yên Liên ngồi đợi ba người bạn kia của mình lấy đồ ăn. Không biết phải trải qua bao lâu mới thấy được bóng dáng ba người con trai kia cầm mấy dĩa đồ ăn đi ra từ đám đông.
Các món ăn được bày ra trên bàn, ba con nguyên kia ngồi xuống phía đối diện. Hai nữ bên này liền đưa đũa và muỗng cho họ, luôn luôn là vậy, trong nhóm của năm người phân chia việc rất rõ ràng, người làm việc này người còn lại sẽ làm việc kia.
Buổi ăn sáng của nhóm bọn họ diễn ra rất vui vẻ, vừa trò chuyện vừa cười nhưng Đàm Tịch Hy nhìn lại chẳng có mấy vui vẻ gì, biểu cảm của cô đã được mấy đứa bạn nhìn thấy.
“Có chuyện gì à?”
Hạo Hiên lên tiếng hỏi Tịch Hy đầu tiên, sau đó Dương Quân, Trí Việt và Yên Liên cũng hùa theo sau mà hỏi.
“… Cuộc sống của tao dạo này chẳng ổn tí nào, cứ như mọi thứ bị đảo lộn tất cả lên vậy.”
Đàm Tịch Hy đang nói thì mắt có chút rưng rưng, nhưng cô không có ý định sẽ kể ra cho mọi người cùng nghe. Cô tự mình giấu kín trong lòng, để bản thân một mình chịu lấy tất cả.