Chương 2 - Chương 2
Đàm Tịch Hy đang nằm suy nghĩ, cánh cửa đột nhiên phát ra tiếng ‘cạch’, tiếp theo đó có người bước vào.
“Mẹ.”
Tịch Hy nằm trên giường nhìn về phía đó, thấy hình bóng của mẹ thì không nhịn được mà kêu lên.
“Con dậy rồi sao.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu nhìn Tiêu Ý, miệng còn mỉm cười nhẹ một cái. Bà nhìn thấy nụ cười này liền cảm thấy khác khác, chẳng giống nụ cười toả nắng của Đàm Tịch Hy khi trước tẹo nào.
Bà ngầm hiểu là tại vì sao, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Bà ôn nhu vuốt mái tóc của Tịch Hy.
“Hôm qua con phát sốt đấy, khi bố mẹ mở cửa vào thấy con nằm thoi thóp trên mặt sàn, bố mẹ đã rất sợ đấy có biết không?”
“Con không sao đâu mà mẹ, con khoẻ lắm đó. Nghỉ ngơi một xíu liền hết thôi ạ.”
“Mẹ cũng mong là vậy. Con đừng buồn vì chuyện kia quá… Bố mẹ đang tìm cách để trả nợ cho cậu ta.”
“Con biết mà, con cũng sẽ tìm mọi cách để giúp ạ.”
“Thôi đi cô nương, con lo mà nghỉ ngơi đi.”
Đàm Tịch Hy bên ngoài giả vờ như mình đang nghỉ ngơi thật nhưng bên trong lại suy nghĩ các cách có thể giúp bố mẹ. Cô suy nghĩ nhiều đến nổi ngủ quên lúc nào không hay, mặc dù đã vừa ngủ dậy, có vẻ cơ thể bị bệnh vào rồi nên cũng có chút yếu ớt.
Tiêu Ý chỉnh lại mền và gối cho con gái, sau đó quay lưng rời đi, để cho Tịch Hy có không gian nghỉ ngơi.
Khi cô tỉnh dậy, bên dưới nhà đã nghe thấy tiếng nói, cuộc trò chuyện này nghe có vẻ như đầy thuốc nổ. Đàm Tịch Hy nhẹ nhàng mở cửa, bước ra khỏi phòng, đứng ở cầu thang mà lấp ló nhìn xuống nhà.
Trong mắt cô, người đang nói chuyện là bố mẹ và hai người đàn ông hôm qua, nhưng không phải hôm qua đã vừa đến rồi sao? Nay sao lại đến nữa chứ? Đàm Tịch Hy mặt mày nhíu lại, cố gắng nghe cuộc trò chuyện.
“Như tôi đã nói, tôi thấy con gái của nhà mấy người không tồi. Ký hợp đồng hôn nhân ba năm, món nợ coi như được trả.”
“Không được. Nguỵ tổng là người khá nổi tiếng ở trong giới này, anh thiếu gì phụ nữ để bên cạnh, sao cứ phải nhất quyết là con gái tôi?”
Mẹ Đàm Tịch Hy không nhịn được nữa mà lên tiếng, nói xong bà còn nhìn anh với ánh mắt kiên định, sẽ không bao giờ chấp nhận điều kiện này. Đàm Trí Thành cũng tiếp lời vợ mình.
“Đúng là như vậy, tôi thà làm trâu làm ngựa cho mấy người chứ không bao giờ để con gái của chúng tôi chịu khổ.”
“Ha… Mấy người cũng thương con gái quá rồi đó? Tưởng tôi mê đắm con gái các người lắm chắc? Mẹ tôi đang hối lấy vợ, vừa hay cô Đàm kia nhìn cũng có chút thuận mắt tôi? Đưa ra điều kiện như thế là dễ dàng cho mấy người lắm rồi. Nếu còn không đồng ý, căn nhà này của mấy người cũng không cần giữ lại nữa đâu!”
Nguỵ Minh Quân còn định nói gì thêm, đột nhiên giọng nói từ trên tầng truyền xuống. Đàm Tịch Hy vừa bước xuống cầu thanh vừa nói:
“Nếu tôi ký hợp đồng đó thì coi như gia đình tôi hết nợ anh có đúng không?”
Bốn con người đang trò chuyện với nhau, vì nghe thấy giọng nói kia mà cùng nhau ngước lên nhìn về hướng đó. Nguỵ Minh Quân thấy Đàm Tịch Hy nói vậy, anh liền cười gian manh.
“Đúng là vậy, nhìn tôi đâu có giống kiểu người lừa gạt ai đâu nhỉ?”
“Được thôi, tôi ký!”
Bố mẹ cô hoảng hốt, đứng bật dậy đi về phía con gái. Liên tục nói “Không được” nhưng tâm cô đã quyết rồi, không thể thay đổi được nữa… Cô muốn cứu giúp gia đình, muốn cứu giúp bố mẹ của mình.
“Con không sao mà, không phải chỉ ba năm thôi sao?”
Nguỵ Minh Quân và trợ lý hắn ta không ngắm nổi cảnh này nữa nên đã đứng dậy rời đi, trước khi ra khỏi cửa, người trợ lý còn nói:
“Tiểu thư Đàm, mong cô chuẩn bị hành lý sớm để chuẩn bị ngày mai tôi tới đón cô về nhà của Nguỵ tổng, hợp đồng cũng sẽ được ký ở đó.”
Sau khi hai người đàn ông kia rời đi, mẹ cô bắt đầu khóc thành tiếng, nói cô không được ký. Bố cô cũng phản đối, nhất định không được đi, đến nhà của hắn ta ở khác gì là địa ngục chứ?
Đàm Tịch Hy phải an ủi bố mẹ, nói mình sẽ không sao, sẽ liên tục báo tin tức về nhà cho bố mẹ. Nói mãi nói mãi, bố mẹ cô mới thôi phản đối nữa nhưng vẫn rất lo cho đứa con gái này.
Qua ngày hôm sau, Đàm Tịch Hy kéo vali ra khỏi cửa nhà, cô không kìm lòng được mà quay lại nhìn rất nhiều lần. Bố mẹ ở sau đi theo cô, con mắt của họ đỏ ngầu, còn có sưng lên rất nhiều.
Ra khỏi cửa chính, Đàm Tịch Hy đã thấy Lục Niên đứng dựa vào xe chờ sẵn ở đó. Thấy cô ra, anh ta bước lại kéo vali giúp cô. Sau khi bỏ vali vào cốp xe, anh ta bước lên mở cửa ghế sau cho cô.
Đàm Tịch Hy ngắm nhìn lại ngôi nhà một lần nữa rất lâu, nhìn ở cánh cửa chính, bố mẹ đang đứng ở đó nhìn cô. Đàm Tịch Hy có chút đau lòng, Lục Niên nhìn thấy trong mắt cô có chút tia hối hận nên liền lên tiếng:
“Ngụy tổng đang đợi tiểu thư ở nhà, anh ấy rất ghét những người sống không đúng hẹn thưa cô.”
Đàm Tịch Hy bèn nhìn ngắm rõ bố mẹ lần cuối rồi bước lên xe, cũng không biết sau này có được về lại căn nhà này không nhưng từ khi bước lên chiếc xe này, có vẻ như là đã không quay lại được nữa rồi…