Chương 13 - Chương 13
Vừa bước vài bước ở cầu thang, Đàm Tịch Hy đã đưa mắt nhìn xuống phía bàn ăn, cô lập tức trở nên căng thẳng vì nhìn thấy bố mẹ chồng đã ngồi ở đó.
Khi đã đi xuống hết cầu thang, Nguỵ Minh Quân nhanh chóng nắm tay cô đi đến bàn ăn. Diệp Tô Ái nhìn thấy cô liền vui vẻ nở nụ cười, bà đập nhẹ tay lên chiếc ghế gần bà.
“Mau mau! Con ngồi vào đây đi Hy Hy.”
Đàm Tịch Hy cười cười đáp lại bà: “Vâng ạ.”
Cô có chút cứng người do căng thẳng mà ngồi xuống ghế, Diệp Tô Ái vội vàng càm đũa lên gắp thức ăn vào chén cơm trước mặt của Đàm Tịch Hy.
“Con ăn đi kẻo nguội.”
“Vâng mẹ.”
Nguỵ Minh Quân cũng nhanh chóng ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Đàm Tịch Hy. Cả nhà đã đông đủ ngồi vào nên mọi người bắt đầu dùng bữa.
Trong lúc ăn, Diệp Tô Ái liên tục gắp đồ ăn vào chén cho Đàm Tịch Hy. Bà liên tục nói chuyện với cô, bỗng bà dừng lại một lát như nhớ ra gì đó rồi nói tiếp.
“À đúng rồi, mai con đi mua đồ với mẹ nhé!”
“Dạ được ạ.”
Đàm Tịch Hy dù không biết bà muốn mua cái gì nhưng vẫn đồng ý. Nguỵ Minh Quân ngồi bên cạnh bỗng liếc nhìn sang cô với mẹ mình, sợ cô đi một mình sẽ để lộ ra sơ hở, anh cất giọng lên tiếng.
“Con đi với mẹ.”
Diệp Tô Ái đang cười tươi, nghe con trai nói vậy thì liền thu hẳn nụ cười vào. Bà nghiêm mặt nhìn Nguỵ Minh Quân.
“Con muốn đi thật à? Bình thường mẹ rủ con có đi đâu, tự nhiên hôm nay lại thế?”
“… Thì tại có vợ con nữa mà.”
Diệp Tô Ái im lặng liếc nhìn con trai mình, rồi lại nhìn sang Đàm Tịch Hy đang nhìn bà cười vui vẻ. Bà lạnh họng cất tiếng:
“Thôi, không cần đâu. Mẹ đi với Hy Hy được rồi.”
Nguỵ Minh Quân bất ngờ mở to mắt, anh như không tin mà nhìn chăm chăm vào người mẹ của mình. Mắt chớp chớp long lanh như muốn bà hãy suy nghĩ lại.
Diệp Tô Ái không nói xong cũng không để ý đến anh nữa nên có chớp bao nhiêu cái, mắt long lanh như thế nào cũng vô dụng.
Bà chỉ quan tâm đến mỗi Đàm Tịch Hy, chồng bà ngồi bên cạnh còn bất ngờ khi bà hành xử như thế nói chi là con trai.
Buổi tối khi lên giường ngủ, Đàm Tịch Hy vẫn bỏ chiếc gối ôm kia ở giữa. Ngăn cách đụng chạm cơ thể với nhau, cô chỉ nép vào góc giường mà ngủ.
Sáng tỉnh dậy may mắn là chiếc gối vẫn nằm yên đó, Đàm Tịch Hy đưa mắt nhìn Nguỵ Minh Quân còn đang say giấc kia. Cô nhẹ nhàng rời giường đi vào bên trong phòng tắm.
Lúc vệ sinh cá nhân, tắm rửa thay đồ xong xuôi cô bước ra vẫn thấy tên kia nằm trên giường ngủ lăn quay. Đàm Tịch Hy đi lại gần chiếc giường, đưa mắt nhìn người đàn ông đang nằm yên giấc kia.
Cô không ngừng có những suy nghĩ trong đầu, sao lúc ngủ tên này trông dễ nhìn biết bao nhiêu mà lúc tỉnh lại vô tình đến thế nhỉ…
Nguỵ Minh Quân đột nhiên cựa quậy người, Đàn Tịch Hy giật nảy mình quay người rời đi.
Bước xuống nhà Đàm Tịch Hy đã thấy Diệp Tô Ái ngồi ở sofa chờ, cô hấp tấp chạy đến chỗ bà. Thấy Tịch Hy đã xuống, Diệp Tô Ái cười đùa nói:
“Đi thôi con!”
“Vâng.”
Nói rồi mẹ chồng nàng dâu cùng nhau khoác tay đi ra khỏi cửa nhà, đi ra sân ngồi vào bên trong một chiếc xe sang trọng, tài xế nhanh chóng chuyển bánh.
Trên đường đi bọn họ liên tục trò chuyện vui vẻ với nhau, hết chủ đề này lại chuyển sang chủ đề khác, không thể hết chuyện để nói.
Đến nơi Diệp Tô Ái cùng Đàm Tịch Hy xuống xe, cô đưa mắt nhìn xung quanh, chợt bất ngờ mà quay sang hỏi lại mẹ chồng:
“Mẹ kêu mua đồ là mua ở đây ạ?”
“Đúng rồi, chứ còn mua ở đâu nữa con.”
Đàm Tịch Hy ngước nhìn cái trung tâm thương mại to đùng trước mắt, cô cứ tưởng bà chỉ rủ cô đi mua đồ nấu ăn này nọ mà thôi. Ai ngờ lại đi đến đây mua cơ chứ…
Diệp Tô Ái thấy Đàm Tịch Hy mãi vẫn đứng yên tại chỗ thì bà đưa tay kéo cô đi vào bên trong, nụ cười bà vẫn luôn xuất hiện trên mặt.
Đi vào trong, bà liên tục vào các cửa hàng lớn. Đi một vài vòng lại lấy vài cái mình chọn đưa lên người Đàm Tịch Hy để xem có hợp không.
Cuối cùng bộ nào bà cũng thấy hợp với cô nên kêu nhân viên gói rất nhiều bộ lại, vì đi chỉ có hai người phụ nữ, không thể xách đống đồ này đi vòng vòng được.
Diệp Tô Ái nhấc điện thoại lên gọi, sau đó vài phút đã có một đám người mặc đồ vest đen xuất hiện. Đi đến cầm đống đồ kia lên rồi một người rời đi, còn lại đều đi theo phía sau.
Tiếp đó bà mua món nào bọn họ đều thay phiên nhau cầm lấy rồi rời đi, sau vài phút lại quay lại với chiếc tay không. Có vẻ đã đem bỏ ra xe rồi đi…