Chương 1 - Chương 1
Từ nhỏ, Đàm Tịch Hy đã được mọi người tôn trọng vì bố cô là chủ tịch của công ty họ Đàm, có lẽ là bọn họ chỉ lấy lòng bố mà thôi.
Mặc dù được cưng chiều nhưng cô không sinh ra tính hư hỏng, không tôn trọng người khác. Ngược lại Đàm Tịch Hy lại rất ngoan ngoãn, nghe lời bố mẹ.
Chỉ là cô có chút tiêu tiền khá nhiều, nhưng vì bố mẹ cô không thiếu gì ngoài tiền nên không để Đàm Tịch Hy thiếu thốn bất cứ điều gì, cô nói thích món này thì liền có món này, thích món kia liền có món kia.
Nhưng không ngờ, công ty nhà họ Đàm bị hại đến mức phá sản, không thể vực dậy được. Đàm Trí Thành, bố của Đàm Tịch Hy vì không muốn cô phải buồn, đã cố giấu giếm hết tất cả mọi chuyện.
Đàm Tịch Hy thường thường đi học sẽ ở lại ký túc xá, thỉnh thoảng mới về nhà. Tin tức công ty họ Đàm phá sản cũng đã được đăng rất nhiều lên trên báo, ti vi,…
Đáng lẽ cô sẽ thấy được nhưng vì vài ngày trước điện thoại của Đàm Tịch Hy bị rơi xuống từ trên tầng khiến cho điện thoại bị hư hỏng nặng, phải đi sửa chữa vì thế nên hiện tại cô không có điện thoại để xem tin tức.
Hôm nay là thứ 7, học xong buổi hôm nay cô sẽ ghé qua lấy điện thoại đang được sửa và về nhà với bố mẹ. Đang học nhưng Đàm Tịch Hy lại có cảm giác gì đó trong người, cảm giác rất khó chịu, bức bối.
Tan học, cô nhanh chóng rời đi. Sau khi lấy điện thoại, Đàm Tịch Hy đã gọi xe và di chuyển về nhà của mình. Trên đường đi không hiểu sao cô lại luôn hối thúc người lái xe lái nhanh lên một chút.
Vừa về tới nhà, cô đã thấy một chiếc xe màu đen đang đậu ở trước cửa nhà mình. Còn có hai người đàn ông đang dựa vào xe mà nhìn chăm chú vào nhà cô.
Đàm Tịch Hy trả tiền xe rồi bước xuống, chậm rãi bước về phía họ. Dè chừng mà hỏi:
“Hai người là…?”
Nghe thấy tiếng nói phát ra, hai người đàn ông trẻ trung kia quay sang nhìn. Người đàn ông mặc bộ vest đen như bị Đàm Tịch Hy cuốn hút mà nhìn mãi không rời.
Người bên cạnh thấy vậy liền lên tiếng trả lời câu hỏi kia của cô:
“À, chúng tôi tới vì có chuyện bàn bạc với Đàm Trí Thành.”
“Bàn bạc với bố tôi sao? Bố tôi đã biết chưa?”
Người kia không biết phải nói như thế nào nữa nên quay sang người đàn ông nãy giờ đang nhìn Đàm Tịch Hy. Anh ta hiểu ngay tức khắc, hé miệng ra nói:
“Chúng tôi tới gấp nên chưa kịp thông báo, cô là con gái của ông ta mà nhỉ? Vậy thì đưa chúng tôi vào trong luôn đi?”
“Nhưng mà hai anh là ai chứ?”
“Nguỵ Minh Quân.”
“Trợ lí của cậu ấy, Lục Niên.”
Người bên cạnh thân thủ nhanh nhẹn, sau khi Nguỵ Minh Quân vừa dứt câu, anh đã tiếp lời luôn.
Đàm Tịch Hy nhìn sơ qua bộ đồ và chiếc xe, có vẻ là người của công ty nào đó thật. Cô mở cửa rồi mời họ vào bên trong, đi mãi mới tới nơi vì cửa vào nhà của họ Đàm rất rộng.
“Bố mẹ, con về rồi.”
Chạy vào trong nhà, Đàm Tịch Hy đã la lên, nhìn bố mẹ đang ngồi trên sofa phòng khách thì nhanh nhẹn lao tới ôm chân hai người.
“Con về rồi sao? Học hành có mệt lắm không con?”
“Dạ cũng không mệt lắm đâu mẹ, con khoẻ re ấy mà hehe.”
Đàm Trí Thành nãy giờ lo vuốt tóc con gái, giờ mới chịu lên tiếng:
“Con dẫn theo bạn về nữa hả? Bố thấy robot trông nhà thông báo có ba người vào nhà mình.”
Nói tới đây, Đàm Tịch Hy mới nhớ ra hai người cô mới dắt vào kia.
“Aa, không ạ. Lúc con về thấy có hai người kia đứng trước nhà, con lại hỏi thì họ kêu là tới bàn bạc công việc với bố. Con quan sát bộ đồ với chiếc xe thấy toàn đồ hiệu xe xịn không nên con nghĩ là người của công ty nào ấy ạ.”
“Cái gì…”
Hai người đàn ông đứng ở cửa chờ đợi nãy giờ cuối cùng cũng bước vào trong, bố mẹ nhìn anh ta với gương mặt có chút sợ sệt.
Nguỵ Minh Quân và trợ lý anh ta Lục Niên rất tự nhiên mà ngồi xuống phía đối diện bọn họ. Người đàn ông kia lúc này có vẻ mặt rất lạnh lùng, khiến cho những người trước mặt có chút bị áp bức.
“Nói vào việc chính đi chứ hả? Khi nào trả tiền nợ cho tôi?”
Đàm Tịch Hy nghe tới chữ nợ thì khó hiểu, gia đình cô làm gì có thiếu tiền mà phải nợ chứ? Cô nhíu mày lại nhìn anh hỏi:
“Nợ? Nợ gì?”
“Ô? Có vẻ con gái của mấy người chưa biết chuyện công ty họ Đàm bị phá sản nhỉ?”
Như sét đánh ngang tai, Đàm Tịch Hy đơ cả người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, càng không hiểu câu nói của anh ta vừa rồi.
Sau đó bố mẹ của Đàm Tịch Hy sợ hãi mà lên tiếng nhưng nói gì thì cô không rõ. Đầu óc lúc này của cô oang oang như muốn nổ tung, tai cứ ù ù chẳng nghe lọt được chữ nào cả.
Khi cô định hình lại là đã không thấy hai người đàn ông kia đâu nữa rồi, cô không hiểu chuyện quay ra sau hỏi bố:
“Bố, chuyện này là sao? Công ty nhà mình phá sản ạ? Như lời anh ta vừa nói ạ?”
Sau câu nói của cô là một khoảng lặng, chẳng có một tiếng động nào xảy ra. Đàm Trí Thành thở dài một hơi, tiếp đó kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho Đàm Tịch Hy.
Nghe bố nói xong, cô như người không hồn, lơ lơ đãng đãng mà nhìn mọi thứ. Đàm Tịch Hy sốc đến không nói lên lời, cô cứ tưởng đây chỉ là giấc mơ nhưng sự thật luôn tàn khốc.
Đây không phải giấc mơ mà thật sự là hiện thực!
Đàm Trí Thành thấy con gái của mình như vậy, lên tiếng an ủi:
“Không sao đâu, còn có bố mà, bố sẽ giải quyết mọi chuyện êm đềm thôi.”
Đàm Tịch Hy vâng vâng dạ dạ, gật đầu rồi cô đứng dậy đi thẳng lên lầu. Bước vào phòng, vừa đóng cánh cửa lại, cô đã ngồi thụp xuống lưng dựa vào cánh cửa đằng sau, cô khóc không thành tiếng.