Chương 55 - Em đồng ý lấy anh chứ?
” Tử Tranh, em đến rồi.”
Người đó không ai khác chính là Tiêu Dạ Tĩnh, anh mặc một thân vest, trên tay còn cầm theo một bó hoa đi về phía cô.
Đi đến trước mặt cô, anh đưa bó hoa cho cô rồi đưa tay trái ra tỏ ý bảo cô nắm lấy. Cô thấy vậy nhanh chóng nhận lấy bó hoa rồi nắm lấy tay anh.
Hai người đi trên con đường với hai bên được trang trí rất nhiều loại hoa
tươi, anh đưa cô đi đến trung tâm của sân khấu. Ở đây được làm thành một cổng hoa, anh nhận lấy chiếc micro từ nhân viên.
” Anh đây là…” Giọng cô mang theo vẻ ngạc nhiên nói.
” Đúng vậy, hôm nay anh muốn cầu hôn em.” Anh nhẹ giọng nói với cô.
Tử Tranh nhìn anh với ánh mắt không dám tin, trái tim giống như hẫng mất
một nhịp, những lời mà anh nói ở bãi biển đợt đi du lịch cô cứ nghĩ anh
chỉ nói chơi thôi vì hai người kết hôn cũng lâu rồi, cô cũng không để ý
đến mấy cái này, mà thời gian qua xảy ra khá nhiều chuyện khiến anh bận
rộn, cô tưởng anh không nhớ.
Ai ngờ đâu, ngày hôm nay anh lại biến nó thành sự thật.
” Tử Tranh em biết không, thật ra chúng ta đã từng gặp nhau trước khi ký hợp đồng hôn nhân đó.” Anh nói.
Cô ngơ ngác nhìn anh. Cái gì? Hai người chúng ta từng gặp nhau? Nhưng là lúc nào, tại sao cô không nhớ?
” Khi đó em vẫn là cô sinh viên đầy nhiệt huyết còn anh đã là tổng tài
của Duyệt Minh. Anh tình cờ gặp em trên đường trở về sau khi gặp khách
hàng, anh ấn tượng bởi nụ cười của em khi ấy, nó trong sáng, tràn đầy
năng lượng. Nhưng lúc đó em đã ở bên cạnh người khác, anh cũng đành chôn tình cảm này lại.” Anh nói đến đây thì ngưng lại.
Anh nhìn cô
rất trìu mến nhưng cô nhận ra trong lời nói và hành động của anh có chút run, cô không nhịn được mà bật cười. Tay trái của cô giữ lấy tay đang
cầm mic của anh.
” Anh làm gì mà run vậy?” Giọng cô hơi buồn cười nói.
Quân Thần đứng ở dưới nhìn mà cười không ngớt, cậu ta đang nghĩ lại lúc
chiều hỏi anh có hồi hộp hay không thì nhận được câu trả lời chắc như
đinh đóng cột.
” Tôi không thấy căng thẳng một chút nào hết.”
Giờ thì xem bị vả mặt bôm bốp.
Anh hít một hơi rồi nói tiếp. ” Khi nghe em gặp khó khăn, anh biết thời cơ
của mình đã tới, tuy là cách có hơi…hèn hạ nhưng chỉ cần có được em,
anh bằng lòng thử. May sao em lúc đó đã đồng ý, biết được em đồng ý anh
vui như là có được cả thế giới.” Anh mỉm cười nhìn cô.
” Từ khi
gặp em, em đã cho anh biết kiên nhẫn, chờ đợi, biết khóc… nhưng anh
chỉ xin em đừng cho anh biết cái cảm giác mất đi người mà anh yêu thương nhất. Em có biết tại sao khi ăn cơm, người ta phải cần đến hai chiếc
đũa, đi hai chiếc giày? Vì chúng mãi mãi là một đôi không thể nào tách
rời, nếu thiếu một trong hai thì cái còn lại trở nên vô nghĩa. Em có
biết anh cần em như những điều đơn giản nhất cần có nhau, và anh cũng
cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa nếu không có em. Anh mong muốn người sẽ sống cùng với anh suốt đời này là em, nếu đây không phải là tình yêu
thì anh không biết tình yêu là gì. Anh không dám nói những lời như có
thể sống chết vì em, nhưng chỉ cần anh ở bên em anh sẽ cưng chiều em,
anh sẽ cố gắng bằng mọi khả năng của mình làm cho em hạnh phúc, bảo vệ
em thật chu toàn.”
Toàn bộ những lời thoại này anh đã phải dành mấy tiếng đồng hồ buổi chiều để học thuộc và nói trôi chảy nhất có thể.
Nói đến đây Tiêu Dạ Tĩnh quỳ một chân xuống, lấy ra chiếc nhẫn mà anh đã chuẩn bị.
” Vậy nên Tử Tranh, em đồng ý làm vợ anh chứ?”
Tất cả mọi người xung quanh thấy vậy đều hô hào rất to.
” Đồng ý, đồng ý đi.”
” Tử Tranh cậu còn chần chừ gì nữa, mau đồng ý đi.” Lan Khuynh hét lên.
Vì quá bất ngờ và xúc động, nước mắt cô đã rơi, trong đầu lúc này đang suy nghĩ.
” Không ngờ rằng có một ngày bản thân sẽ đứng ở một nơi tràn ngập niềm
hạnh phúc và lãng mạn, người đàn ông mình yêu và anh ấy cũng yêu mình đã quỳ xuống cầu hôn.”
Cô cầm lấy chiếc micro từ trong tay Tiêu Dạ
Tĩnh, nói. ” Hôm nay anh cho em một khung cảnh lãng mạn, cho em chiếc
nhẫn tinh xảo và cho em…tình yêu chân thành mà em hằng mong ước. Em
không biết phải đáp lại bằng cách nào ngoài câu nói…em đồng ý.”
Những người có mặt chứng kiến đều reo hò kèm theo tiếng vỗ tay, lúc này cánh
hoa hồng bắt đầu rơi xuống. Anh lấy ra chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của cô, chiếc nhẫn vừa khít với tay cô, khoảnh khắc này khiến trái tim cô
đập càng thêm dữ dội. Nhẫn bạc vốn dĩ lạnh lẽo vậy mà giây phút này nó
lại ấm nóng như vậy. Đeo xong rồi, anh đứng dậy ôm cô vào lòng.
Mọi người ở dưới thấy vậy thì hô to ” Hôn đi, hôn đi.” Cô không ngần ngại
kiễng chân, hôn lên môi của Tiêu Dạ Tĩnh. Anh cũng không chần chừ mà
nhiệt tình đáp lại, nụ hôn mang theo vị ngọt của tình yêu khiến hai
người mãi không dứt ra.
*Bùm* Là tiếng pháo hoa, nó rực rỡ màu
sắc. Tất cả mọi người đều chú ý xem màn biểu diễn của pháo hoa, anh và
cô lúc này mới rời môi. Anh kề trán cô, nhẹ nhàng nói.
” Tử Tranh, à không bây giờ phải đổi thành Bà Tiêu rồi. Thật sự rất cảm ơn em vì đã đến bên anh, anh yêu em.”
” Em cũng vậy, em cũng yêu anh.” Cô mỉm cười đáp lại.
Hai người hạnh phúc ôm chặt lấy nhau.
Đường Thiên và Cẩn Ngọc Vân đứng ở bên dưới cũng nở ra nụ cười và rơi những
giọt nước mắt vui mừng, họ cuối cùng cũng thỏa mãn vì hai người con đều
đã tìm được bến đỗ cho riêng mình, chỉ mong rằng chúng nó sẽ mãi hạnh
phúc như bây giờ.